Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 788:

Liệt Vô Hạ

16/07/2024

Diệp Minh Dương lại cười lớn, sau đó nói: “Được rồi, em thích gì cứ mua! Cứ tiêu thoải mái, anh kiếm tiền cho em!”

Nước mắt và nước mũi không thể kiểm soát được cứ trào ra, Lâm Sương Sương không kiềm được khẽ hít mũi, nói: “Được rồi. Chồng em tốt quá.”

Diệp Minh Dương khựng lại: “Sương bị sao vậy?”

“Bị sao vậy gì chứ?”

“Anh thấy em không vui?”

“Làm gì có chuyện đó! Em vui lắm!”

Lâm Sương Sương cố gắng cười, nhưng nước mắt cứ chảy.

Lâm Sương Sương không phải là người yếu đuối, một mình cô cũng có thể làm tốt mọi việc, nhưng kỳ lạ thay, lòng cô lại rất mâu thuẫn, một mặt mong Diệp Minh Dương không biết gì để không phải lo lắng, mặt khác lại mong anh ở bên cạnh mình, dù chỉ là một cái ôm thôi cũng được.

Giọng Diệp Minh Dương đầy nghi hoặc: “Không, có phải em có chuyện gì không? Sao anh thấy em giống như đang……khóc?”

Lâm Sương Sương cố gắng mỉm cười: “Không có gì, em vẫn bình thường, em khóc làm gì chứ, anh bị ngốc à! À, có lẽ nơi em gọi điện thoại có bụi, vậy nên mũi em ngứa, cứ muốn hắt hơi, thôi nhé, dù sao anh cũng đang ở phòng làm việc của Môn chủ, mình không nên nói chuyện lâu quá, kẻo Môn chủ cười cho đấy.”

“Em thực sự không sao à?”

“Không sao! Ừm… Nhớ anh có được tính là chuyện không?” Lâm Sương Sương trầm giọng nói.

Diệp Minh Dương thở phào nhẹ nhõm: “Ha ha ha, anh… Cũng vậy! Vậy anh đưa điện thoại cho Môn chủ nhé, chuyện nhà mình em cứ yên tâm, đợi anh về sẽ cùng em đi tìm em gái.”

Cô nhịn cả nửa ngày, nhưng khi nghe câu này Lâm Sương Sương không thể nhịn được nữa, cô vội vàng che miệng mình, giả vờ ho: “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ, ôi, ừm ừm, được rồi, anh đưa điện thoại cho Môn chủ……”

“Sương Sương không sao chứ……Vậy nhé… Môn chủ à, Cẩm Lý nói có chuyện muốn báo cáo với anh, có lẽ là chuyện về Phất Hiểu.”



Rất nhanh, trong đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Minh Khâm: “Alo, học trò à, Phất Hiểu có chuyện gì sao?”

Lâm Sương Sương hít mũi nói: “Sư phụ à, Phất Hiểu không sao, con muốn báo cáo chuyện khác với sư phụ, nhưng người nhất định không được nói cho Ma Tinh biết, con không muốn anh ấy lo lắng.”

Giọng Minh Khâm rất chính trực: “Ừm… Nói đi, còn về việc phải làm gì, không cần con dặn dò sư phụ.”

“Con muốn xin phép hành động liên ngành. Chuyện là như thế này, con có một người em gái……”

Lâm Sương Sương cố gắng kể về Đảng Tranh Tranh một cách ngắn gọn nhất có thể, nhưng dù đơn giản đến đâu, cũng cần có một chút thời gian để giải thích rõ ràng.

Cuối cùng, Lâm Sương Sương nói: “Sư phụ à, con tin vào khả năng của bản thân, con cũng sẽ chịu trách nhiệm cho chính mình, con hiểu rõ kỷ luật tổ chức, vì vậy con đặc biệt báo cáo vượt cấp cho sư phụ chuyện này, xin người cho phép con tiết lộ danh tính của mình với cơ quan công an ở đây, sau đó con sẽ tự mình đi tìm em gái. Được chứ ạ?”

Minh Khâm im lặng khá lâu, sau đó nói: “Con hãy để lại số điện thoại ở chỗ đó cho thư ký Chu, sư phụ sẽ xác minh tình hình rồi sau đó sẽ gọi lại cho con.”

“Sư phụ, con hơi gấp, không cần thiết phải như vậy đâu……”

Giọng Minh Khâm nghiêm khắc: “Bao giờ con mới có thể thực sự hiểu được ý nghĩa của tổ chức và tập thể hả?”

Lâm Sương Sương hiểu chuyện nên không cãi cọ thêm: “Vâng!”

Điện thoại bên Minh Khâm nhanh chóng được chuyển cho thư ký Chu.

Thư ký Chu hỏi Lâm Sương Sương số điện thoại ở đó là bao nhiêu, cô tìm xung quanh điện thoại nhưng không tìm thấy, đành phải mở cửa ra ngoài hỏi Thẩm Tổ Đạt.

Thẩm Tổ Đạt đi vào trong nói, Lâm Sương Sương mới chuyển lời cho thư ký Chu.

Nhưng khi Lâm Sương Sương vừa cúp điện thoại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, là trưởng phòng Diêu đang gộp ba bước thành một bước chạy lên lầu, anh ta gọi Thẩm Tổ Đạt:

“Đội trưởng à, Tiểu Hồ dùng bộ đàm xe báo cáo rằng muốn tìm anh, xin anh hãy gọi lại cho nằm vùng ngay lập tức.”



“Được rồi.” Thẩm Tổ Đạt đáp, nói với Lâm Sương Sương: “Bây giờ phiền cô ra ngoài một lát, tôi cần gọi điện thoại.”

Lâm Sương Sương mím môi, không nói gì, chỉ bước ra ngoài. Chắc chắn cuộc gọi từ nằm vubgf nayd là do công lao của Minh Khâm.

Cửa đóng lại.

Lâm Sương Sương khoanh tay đi lại trong hành lang bên ngoài cửa.

Đội trưởng Diêu đứng sang một bên, nhìn cô đi lại, trong mắt anh ta hiện rõ sự phức tạp.

Tiếng bước chân vang lên, có người lên lầu.

Đó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc rất xuề xòa, một tay cầm chùm chìa khóa leng keng, tay kia ném thức ăn qua lại, hẳn là cư dân ở đây.

Ban đầu anh ta định rẽ vào hành lang bên phải, nhưng khi nhìn thấy Lâm Sương Sương, anh ta dừng lại và chào hỏi cô một cách nồng nhiệt bằng tiếng Quảng Đông:

“Chào Tranh Tử, lâu rồi không gặp cô, dạo này bận tập luyện à? Lần trước tôi nghe nói cô sẽ tham gia Á vận hội, cố gắng lên nhé, chúng tôi chờ cô mang vinh quang về cho đất nước, ha ha ha!”

Lâm Sương Sương chớp mắt, vẫy tay chào anh ta: “Cảm ơn!” (Tiếng Quảng Đông)

Người đàn ông cười và đi về phòng của mình.

Đội trưởng Diêu ngạc nhiên nhìn Lâm Sương Sương, một lúc lâu sau mới nói: “Cô rốt cuộc có phải là Tranh Tử hay không?”

Lâm Sương Sương nhìn anh ta, không nói gì.

Đội trưởng Diêu lại nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: “Cô biết tiếng Quảng Đông à?”

Lâm Sương Sương: "Tôi mới học.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook