Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh
Chương 109
Nhan Tố Tố
20/05/2023
Hôm sau Hạ Mẫn và Tần Nhã Thanh đến nhà họ Tần, nhìn thấy ba đứa trẻ đã sắp đầy tháng cũng kinh sợ. Nhất là Hạ Mẫn, cô ấy chỉ mới không đến hơn một tháng, mà sao đã sinh rồi, lại còn ba đứa.
Cô ấy nhìn đến Điềm Bảo liền không thể rời mắt, cô bé da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ nhắn giữa hai lông mày. Nếu bạn duỗi ngón tay ra cho cô bé cầm, cô bé sẽ cười toe toét với cái miệng chưa mọc răng, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy bé cưng nào đáng yêu như vậy.
Cố Uyển đang ở cữ nên không thể tiếp khách, Tần Nhã Thanh ở trong phòng nhìn đứa trẻ một lúc rồi đến phòng ngồi uống trà với Lâm Xuân Hoa, để Hạ Mẫn ở lại trong phòng nói chuyện với Cố Uyển.
Nói tới tình hình gần đây thì Cố Uyển mới biết, mấy ngày nay Hạ Mẫn không tới là vì giúp anh trai và Tiêu Vũ Phi, cũng không thể nói là giúp, bởi vì công ty kia cũng có một phần của cô ấy.
“Dượng của mình rất độc ác, vì ép anh mình nhập ngũ, mà ông ấy đã rút lại đơn đặt hàng mà anh mình đã bàn bạc xong nhưng chưa ký hợp đồng. Đó vốn là thuốc của quân đội, cho dù chỉ nhận được đơn đặt hàng sản xuất hai loại thuốc trong đó cũng đủ để kiếm tiền. Anh mình đều đã trả tiền cho các máy móc trong dây chuyền sản xuất, còn vay tiền của ngân hàng nữa, hiện tại lại bị một chiêu rút củi đáy nồi này đánh đến trở tay không kịp. Gần đây anh mình và Tiêu Vũ Phi vì chuyện xưởng thuốc mà đã gầy đi một vòng.”
“Công ty của các cậu sản xuất thuốc sao?” Cố Uyển nhướng mày.
“Đúng vậy, anh mình nói nghề này dễ kiếm tiền nhất. Trước kia là định nhận đơn đặt hàng sản xuất một số loại thuốc từ chỗ bộ vũ trang bên kia để đảm bảo lợi nhuận nhất định, sau đó lại liên hệ với trường y để thảo luận về việc hợp tác nghiên cứu và phát triển thuốc để chế tạo ra thuốc của riêng chúng mình. Bây giờ chỗ bộ vũ trang bên kia bị dượng cả của mình chiêu gọi không đưa tờ đơn cho chúng mình nên có hơi khó khăn.”
Nhưng từ trước đến nay cô ấy luôn ngưỡng mộ Phương Ngạn và Tiêu Vũ Phi, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Nhưng dây chuyền sản xuất sẽ được chuyển từ nước ngoài tới đây, hơn nữa còn phải lắp đặt trong một hai tháng, tin rằng anh mình và những người khác có thể có cách."
Cố Uyển thấy cô ấy vẫn khá lạc quan, cô mỉm cười, trong lòng lại có tính toán.
“Thật ra khi mình học cấp ba cũng muốn học y dược, chuyên ngành mình học đại học cũng là Y học Trung Quốc. Mặc dù nghỉ học ở nhà, nhưng ngày thường cũng đọc rất nhiều sách, hy vọng sau này mình có thể nghiên cứu ra được thuốc tốt, đến lúc đó có khả năng sẽ hợp tác với các cậu.”
Cô nói điều này để tạo cơ sở cho việc ra mắt Mỹ Nhan Đan sau này. Trong thời gian mang thai cô đã đọc rất nhiều sách, bây giờ những dược liệu của Mỹ Nhan Đan cũng đều có thể tìm đủ. Lý do cô muốn chế tạo Mỹ Nhan Đan cũng là vì Hạ Mẫn, nếu cô ấy và mấy người Phương Ngạn hợp tác mở xưởng sản xuất thuốc và nếu thiếu hạng mục, thì hợp tác cũng không thành vấn đề.
Hạ Mẫn vô cùng vui mừng, cô ấy gần như ngưỡng mộ Cố Uyển đến mức mù quáng, ở trong lòng cô ấy, Cố Uyển chính là học thần. Cô nghiên cứu y học Trung Quốc, tương lai nhất định chính là một người vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực này. Lại nghe cô nói hy vọng sau này có thể hợp tác, đôi mắt của Hạ Mẫn sáng lên, điều này xem như cô ấy đã chiêu mộ được một đồng bọn tiềm lực cho công ty!
Tần Nhã Thanh không ở lâu, Tần Đại Hữu và Tần Hiểu Muội đã đến chợ Môn Đầu Câu, Tần Chí Quân đến doanh trại, cho nên vào lúc này nhà họ Tần chỉ có hai người mẹ chồng Lâm Xuân Hoa, con dâu và ba đứa bé.
Mang thai cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là ba đứa, Tần Nhã Thanh ngồi một lát đã tạm biệt, Lâm Xuân Hoa muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng Tần Nhã Thanh từ chối.
Ngày hôm sau là đầy tháng của ba đứa bé, ngày này Cố Uyển cũng có thể hết thời kỳ ở cữ, cô sảng khoái gội đầu tắm rửa rồi ra khỏi phòng. Hôm ấy nhà họ Tần đặc biệt bận rộn, Lâm Xuân Hoa đã dặn dò Tần Chí Quân đi mượn hai bộ bàn ghế từ sớm, còn bà ấy và Tần Đại Hữu đến chợ mua một giỏ lớn cá thịt và rau.
Mời tất cả những người đã đến dự lễ trước đó, trong nhà đặt ba cái bàn vuông nhỏ. Buổi sáng hôm đó Phương Tử Quân cũng tới, một mình mang theo ba món quà, hai vợ chồng cô ấy một phần, còn có của mẹ chồng Giang Tuệ và ông cụ Giang, lính cảnh vệ xách giúp túi lớn túi nhỏ tới.
Ngày hôm nay nhà họ Tần rất náo nhiệt, ngay cả Tần Chí Hoa cũng chạy về, còn có Hà Thành và con gái của anh ta cùng tới.
Lâm Xuân Hoa nhuộm rất nhiều trứng gà đỏ, lúc ai đi qua cũng đều xách cho một túi, mỗi túi chứa tám trứng với ý nghĩa là chuyện mừng, bà cũng thật sự chịu chi.
Chuyện nhà của Hà Thành, bà ấy đã nghe thằng ba nhà mình nói qua, cho nên vô cùng yêu thương con gái của anh ấy, ngoại trừ trứng gà đỏ ra còn cho một túi kẹo và bánh khô. Bà ấy nghĩ tới thằng ba nhà mình sẽ đi ra ngoài bốn năm ngày, nên hỏi Hà Thành cũng dẫn theo con gái sao?
Hà Thành lắc đầu, nói là cho cô bé một ít tiền và nhờ người nông dân chủ căn nhà mà anh ta đang thuê chăm sóc giúp trong vài ngày.
Lâm Xuân Hoa nghe thấy liền nói thẳng lá gan của anh ta cũng quá lớn, trong lòng lại cảm thấy đứa bé này không có mẹ ở bên cạnh thật là đáng thương, nên lúc tiễn Hà Thành đi, bà nói với anh ta: “Nếu lần sau phải đi ra ngoài không thể chăm sóc cho con được, hoặc là có thể đưa đến bên này, nhà dì sẽ trông giúp cho, hoặc là nhanh chóng tìm một người mẹ tốt cho đứa bé.”
Thời gian vẫn luôn trôi qua, ắt sẽ có số, nhưng những lời này bà ấy để ở trong lòng không nói ra.
Buổi chiều Phương Tử Quân đến nhà họ Giang, kể về chuyện thăm hỏi đầy tháng bọn trẻ nhà họ Tần, cô ấy đặc biệt khen ngợi ba đứa bé rất phi phàm, thích cười không sợ người lạ, cực khiến người ta yêu thích. Cô ấy còn nói người nhà của Tần Chí Quân đều tới thành phố B, trong nhà trông rất náo nhiệt, chỉ là chỗ ở hơi chật, trong phòng khách còn kéo rèm đặt giường nhỏ.
Toà Tứ hợp viện kia của Tần Chí Quân quá gây chú ý, nhất thời quả thật không dễ vào ở, ông cụ Giang nghe vậy mỉm cười, liền xoay người trở về phòng sách cầm hai tập tài liệu đi đến chỗ Đại thủ trưởng.
Chuyến đi này của ông ấy, thực sự là làm báo cáo về cuộc thi đấu Binh Vương của đại quân khu cả nước. Trông giống như một cuộc cạnh tranh đơn giản về khả năng chiến đấu cá nhân của các sĩ quan, nhưng sau lưng Đại thủ trưởng là đang sàng lọc nhân tài để thành lập lực lượng quân đội đặc chủng.
Các quốc gia trên quốc tế đều có quân đội đặc chủng, thật ra Hoa Quốc cũng có, Long Viêm chính là quân đội đặc chủng có trình độ cao nhất hiện tại và cũng thần bí nhất của Hoa Quốc. Thành viên của Long Viêm, trừ Đại thủ trưởng ra, ngay cả Giang Ích Dân là Tư lệnh nhưng cũng chỉ nghe đến tên của Long Viêm, chứ không biết người.
So với những năm trước, tình hình Hoa Quốc hiện nay được coi là hòa bình, khả năng bùng nổ chiến tranh với quy mô lớn không cao, nhưng cũng không thiếu rối loạn cục bộ. Bây giờ kết cấu của quân đội cồng kềnh, nhưng không có nhiều bộ đội có năng lực tác chiến mạnh. Hoa Quốc, nếu chỉ có một đội quân Long Viêm là không đủ, điểm mấu chốt là phải thành lập mấy đơn vị quân đội đặc chủng có tố chất cao và năng lực tác chiến mạnh mẽ.
Ông ấy đưa một số tài liệu trong đó cho Đại thủ trưởng, báo cáo tình hình kiểm tra lần này, lại nói: “Năm Quân khu ở thành phố B đối đầu với mười tám thành viên của Long Viêm, chỉ có bốn người giành chiến thắng. Trong đó Tần Chí Quân là người có biểu hiện xuất sắc nhất, năng lực tác chiến cá nhân cao hơn nhiều so với các sĩ quan cấp Tiểu đoàn trưởng khác. Có thực lực cạnh tranh với Đại đội trưởng Long Viêm, tôi cảm thấy, cậu ấy rất thích hợp vào Thương Lang."
Đại thủ trưởng có ấn tượng sâu sắc với cái tên Tần Chí Quân, nghe Giang Ích Dân nhắc tới thì cười nói: “Là một nhân tài. Tôi nhớ ngày đó ông nói cậu ấy là người cộng tác với cháu ngoại ông mấy năm? Cháu ngoại ông vào Long Viêm gần một năm, là chuẩn bị để cho cậu ấy rèn luyện và trực tiếp dẫn dắt Thương Lang đúng không?”
Giang Ích Dân cúi thấp đầu, nói: “Không sợ ông cười nhạo, tôi đúng là có ý định này. Đứa nhỏ Chu Dương này là người tài giỏi nhất trong các hậu bối của gia đình, tôi quả thật hơi quan tâm, nhưng nó cũng không khiến tôi thất vọng, làm một quân nhân cũng rất ưu tú về mọi mặt.”
Đại thủ trưởng cười ha ha, chỉ vào Giang Ích Dân nói: “Ông đó, cũng là quá cẩn thận rồi, từ xưa tới nay chỉ có đề cử người có tài không tránh người thân, chẳng lẽ bởi vì có ông ngoại như ông thì phải cố gắng đè ép cậu ấy à? Vào được Long Viêm rèn luyện một năm mà có thể không có trình độ sao? Theo quan điểm của tôi, nếu hai đứa trẻ này đã là cộng sự trong những năm nay, thì tổ chức và thành lập Thương Lang cứ để cho hai người bọn họ đi.”
Ông ta nhìn tài liệu về Tần Chí Quân ở trên tay, nói: “Trao quân hàm Thượng tá cho hai đứa nó, Chu Dương lên chức Trung đoàn trưởng, Tần Chí Quân lên chức Phó Trung đoàn trưởng, còn có thể đi tới một bước nào thì phải xem đơn vị đội ngũ được bọn họ dẫn dắt như thế nào.”
Giang Ích Dân mừng rỡ: “Tôi thay mặt cả hai đứa trẻ cảm ơn ông đã cho cơ hội, nhất định sẽ bảo bọn nó làm thật tốt, không phụ sự kỳ vọng và đề bạt của ông.”
Ông đặt cược đúng chỗ rồi, Đại thủ trưởng làm sao có thể không biết gì về hậu bối của mấy nhà bọn họ chứ. Lần trước ông cố ý nói ra Chu Dương và Tần Chí Quân là người cộng tác mấy năm, Tần Chí Quân có thành tích như vậy, chỉ cần ông ta chịu nâng đỡ, vào Thương Lang là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hôm nay ông lại thuận lý thành chương khiến Đại thủ trưởng đặt Chu Dương vào, còn là từ Tiểu đoàn trưởng trực tiếp thăng chức thành Trung đoàn trưởng, tiếp nhận quân hàm Thượng tá, sao ông ấy có thể không vui được.
Đã nói xong chuyện chính, ông ấy cũng đưa lên một tập tài liệu khác đang cầm trên tay, đó là một tập báo cáo thử nghiệm thuốc.
“Là thuốc Hồi Xuân Hoàn do vợ của Tần Chí Quân tặng. Trong lúc đang kiểm nghiệm dược liệu thì phát hiện thuốc này không chỉ chữa trị ngoại thương, mà đối với nội thương trong cơ thể cũng rất có tác dụng. Những chiến sĩ cũ dùng thuốc, hàng năm trời trở lạnh các vết thương cũ sẽ đau nhói nhưng năm nay thì không, cho nên thuốc này thật sự có tác dụng chăm sóc sức khỏe, đặc biệt là đối với những chiến sĩ cũ đã để lại vết thương trên chiến trường, thuốc này vô cùng tốt.”
“Còn có hiệu quả như vậy sao?” Đại thủ trưởng nhướng mày, đây có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn. Phải nói một đám người bọn họ chiến đấu trên chiến trường, trên người ai mà không có mấy vết thương cũ, bây giờ không cần ra chiến trường, nhưng mùa đông hàng năm những vết thương cũ phát tác thật sự có thể lấy đi nửa cái mạng.
Chờ Giang Ích Dân rời đi, ông ấy gọi bác sĩ chăm sóc sức khỏe tới, bảo ông ấy kiểm tra toa thuốc Hồi Xuân Hoàn.
Có thể làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Đại thủ trưởng, người này phải có y thuật rất cao, y học Trung y không thể tách rời, sau khi ông ấy xem toa thuốc điều chế Hồi Xuân Hoàn thì vỗ tay khen ngợi.
“Đây là cách điều chế vô cùng tuyệt diệu, vết thương cũ trên người ông sử dụng mấy đợt điều trị Hồi Xuân Hoàn là có hy vọng hết bệnh. Nếu như lại có thể dùng dược liệu lâu năm điều phối ra Hồi Xuân Hoàn, công hiệu sẽ càng tốt hơn.”
Những ngày qua vết thương cũ của Đại thủ trưởng đang tái phát, ông ấy nghe thấy thì mừng rỡ, để cho người đưa tới mấy bình thuốc để uống trước, lại mời bác sĩ chăm sóc sức khoẻ tìm dược liệu giúp ông ấy làm thuốc.
Giang Ích Dân trở về phòng làm việc, chuyện thứ nhất chính là hạ xuống hai điều lệnh, một điều lệnh là của Chu Dương, điều lệnh khác là của Tần Chí Quân. Nhớ đến Phương Tử Quân nói gia đình anh sống chen chúc trong căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách khá chật hẹp, lại nói đến Chu Dương cũng coi như được hưởng lây một ít hào quang từ Tần Chí Quân, ông ấy liền để người ở Đại viện Lục quân trực tiếp sắp xếp cho anh một căn nhà hai tầng.
Tần Chí Quân sắp đến giờ tan việc thì nhận được một cú điện thoại triệu tập của Sư đoàn trưởng, khi nhìn thấy điều lệnh thăng chức, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Sư đoàn trưởng vỗ vai anh cười nói: “Biểu hiện tốt hơn nữa, năng lực tác chiến cá nhân và năng lực dẫn quân của cậu đều là cực mạnh. Tiểu đoàn đó của cậu là đội quân mũi nhọn, ý của quân đội là tiểu đoàn của các cậu trực tiếp độc lập đi ra ngoài với tư cách như thành viên đầu tiên của Thương Lang, về sau sẽ sàng lọc hạt giống tốt trong các quân khu mũi nhọn khác để bổ sung vào.”
Ông ấy lại đem chuyện cấp trên đã sắp xếp nhà nói cho Tần Chí Quân nghe, cười nói: “Thằng nhóc cậu thật là may mắn, cán bộ cấp Trung đoàn thường sẽ được sắp xếp nhà ở Đại viện Lục quân, nhưng kiểu giống như cậu, điều lệnh vừa đến nhà đã được sắp xếp chu đáo thì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, lát nữa tự cậu đến hậu cần nhận chìa khóa đi nhé.”
Ông ấy dừng một lát lại nói: “Cấp trên coi trọng cậu, cậu đừng phụ lòng đề bạt của tổ chức.”
“Rõ!” Tần Chí Quân trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội.
Cô ấy nhìn đến Điềm Bảo liền không thể rời mắt, cô bé da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ nhắn giữa hai lông mày. Nếu bạn duỗi ngón tay ra cho cô bé cầm, cô bé sẽ cười toe toét với cái miệng chưa mọc răng, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy bé cưng nào đáng yêu như vậy.
Cố Uyển đang ở cữ nên không thể tiếp khách, Tần Nhã Thanh ở trong phòng nhìn đứa trẻ một lúc rồi đến phòng ngồi uống trà với Lâm Xuân Hoa, để Hạ Mẫn ở lại trong phòng nói chuyện với Cố Uyển.
Nói tới tình hình gần đây thì Cố Uyển mới biết, mấy ngày nay Hạ Mẫn không tới là vì giúp anh trai và Tiêu Vũ Phi, cũng không thể nói là giúp, bởi vì công ty kia cũng có một phần của cô ấy.
“Dượng của mình rất độc ác, vì ép anh mình nhập ngũ, mà ông ấy đã rút lại đơn đặt hàng mà anh mình đã bàn bạc xong nhưng chưa ký hợp đồng. Đó vốn là thuốc của quân đội, cho dù chỉ nhận được đơn đặt hàng sản xuất hai loại thuốc trong đó cũng đủ để kiếm tiền. Anh mình đều đã trả tiền cho các máy móc trong dây chuyền sản xuất, còn vay tiền của ngân hàng nữa, hiện tại lại bị một chiêu rút củi đáy nồi này đánh đến trở tay không kịp. Gần đây anh mình và Tiêu Vũ Phi vì chuyện xưởng thuốc mà đã gầy đi một vòng.”
“Công ty của các cậu sản xuất thuốc sao?” Cố Uyển nhướng mày.
“Đúng vậy, anh mình nói nghề này dễ kiếm tiền nhất. Trước kia là định nhận đơn đặt hàng sản xuất một số loại thuốc từ chỗ bộ vũ trang bên kia để đảm bảo lợi nhuận nhất định, sau đó lại liên hệ với trường y để thảo luận về việc hợp tác nghiên cứu và phát triển thuốc để chế tạo ra thuốc của riêng chúng mình. Bây giờ chỗ bộ vũ trang bên kia bị dượng cả của mình chiêu gọi không đưa tờ đơn cho chúng mình nên có hơi khó khăn.”
Nhưng từ trước đến nay cô ấy luôn ngưỡng mộ Phương Ngạn và Tiêu Vũ Phi, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Nhưng dây chuyền sản xuất sẽ được chuyển từ nước ngoài tới đây, hơn nữa còn phải lắp đặt trong một hai tháng, tin rằng anh mình và những người khác có thể có cách."
Cố Uyển thấy cô ấy vẫn khá lạc quan, cô mỉm cười, trong lòng lại có tính toán.
“Thật ra khi mình học cấp ba cũng muốn học y dược, chuyên ngành mình học đại học cũng là Y học Trung Quốc. Mặc dù nghỉ học ở nhà, nhưng ngày thường cũng đọc rất nhiều sách, hy vọng sau này mình có thể nghiên cứu ra được thuốc tốt, đến lúc đó có khả năng sẽ hợp tác với các cậu.”
Cô nói điều này để tạo cơ sở cho việc ra mắt Mỹ Nhan Đan sau này. Trong thời gian mang thai cô đã đọc rất nhiều sách, bây giờ những dược liệu của Mỹ Nhan Đan cũng đều có thể tìm đủ. Lý do cô muốn chế tạo Mỹ Nhan Đan cũng là vì Hạ Mẫn, nếu cô ấy và mấy người Phương Ngạn hợp tác mở xưởng sản xuất thuốc và nếu thiếu hạng mục, thì hợp tác cũng không thành vấn đề.
Hạ Mẫn vô cùng vui mừng, cô ấy gần như ngưỡng mộ Cố Uyển đến mức mù quáng, ở trong lòng cô ấy, Cố Uyển chính là học thần. Cô nghiên cứu y học Trung Quốc, tương lai nhất định chính là một người vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực này. Lại nghe cô nói hy vọng sau này có thể hợp tác, đôi mắt của Hạ Mẫn sáng lên, điều này xem như cô ấy đã chiêu mộ được một đồng bọn tiềm lực cho công ty!
Tần Nhã Thanh không ở lâu, Tần Đại Hữu và Tần Hiểu Muội đã đến chợ Môn Đầu Câu, Tần Chí Quân đến doanh trại, cho nên vào lúc này nhà họ Tần chỉ có hai người mẹ chồng Lâm Xuân Hoa, con dâu và ba đứa bé.
Mang thai cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là ba đứa, Tần Nhã Thanh ngồi một lát đã tạm biệt, Lâm Xuân Hoa muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng Tần Nhã Thanh từ chối.
Ngày hôm sau là đầy tháng của ba đứa bé, ngày này Cố Uyển cũng có thể hết thời kỳ ở cữ, cô sảng khoái gội đầu tắm rửa rồi ra khỏi phòng. Hôm ấy nhà họ Tần đặc biệt bận rộn, Lâm Xuân Hoa đã dặn dò Tần Chí Quân đi mượn hai bộ bàn ghế từ sớm, còn bà ấy và Tần Đại Hữu đến chợ mua một giỏ lớn cá thịt và rau.
Mời tất cả những người đã đến dự lễ trước đó, trong nhà đặt ba cái bàn vuông nhỏ. Buổi sáng hôm đó Phương Tử Quân cũng tới, một mình mang theo ba món quà, hai vợ chồng cô ấy một phần, còn có của mẹ chồng Giang Tuệ và ông cụ Giang, lính cảnh vệ xách giúp túi lớn túi nhỏ tới.
Ngày hôm nay nhà họ Tần rất náo nhiệt, ngay cả Tần Chí Hoa cũng chạy về, còn có Hà Thành và con gái của anh ta cùng tới.
Lâm Xuân Hoa nhuộm rất nhiều trứng gà đỏ, lúc ai đi qua cũng đều xách cho một túi, mỗi túi chứa tám trứng với ý nghĩa là chuyện mừng, bà cũng thật sự chịu chi.
Chuyện nhà của Hà Thành, bà ấy đã nghe thằng ba nhà mình nói qua, cho nên vô cùng yêu thương con gái của anh ấy, ngoại trừ trứng gà đỏ ra còn cho một túi kẹo và bánh khô. Bà ấy nghĩ tới thằng ba nhà mình sẽ đi ra ngoài bốn năm ngày, nên hỏi Hà Thành cũng dẫn theo con gái sao?
Hà Thành lắc đầu, nói là cho cô bé một ít tiền và nhờ người nông dân chủ căn nhà mà anh ta đang thuê chăm sóc giúp trong vài ngày.
Lâm Xuân Hoa nghe thấy liền nói thẳng lá gan của anh ta cũng quá lớn, trong lòng lại cảm thấy đứa bé này không có mẹ ở bên cạnh thật là đáng thương, nên lúc tiễn Hà Thành đi, bà nói với anh ta: “Nếu lần sau phải đi ra ngoài không thể chăm sóc cho con được, hoặc là có thể đưa đến bên này, nhà dì sẽ trông giúp cho, hoặc là nhanh chóng tìm một người mẹ tốt cho đứa bé.”
Thời gian vẫn luôn trôi qua, ắt sẽ có số, nhưng những lời này bà ấy để ở trong lòng không nói ra.
Buổi chiều Phương Tử Quân đến nhà họ Giang, kể về chuyện thăm hỏi đầy tháng bọn trẻ nhà họ Tần, cô ấy đặc biệt khen ngợi ba đứa bé rất phi phàm, thích cười không sợ người lạ, cực khiến người ta yêu thích. Cô ấy còn nói người nhà của Tần Chí Quân đều tới thành phố B, trong nhà trông rất náo nhiệt, chỉ là chỗ ở hơi chật, trong phòng khách còn kéo rèm đặt giường nhỏ.
Toà Tứ hợp viện kia của Tần Chí Quân quá gây chú ý, nhất thời quả thật không dễ vào ở, ông cụ Giang nghe vậy mỉm cười, liền xoay người trở về phòng sách cầm hai tập tài liệu đi đến chỗ Đại thủ trưởng.
Chuyến đi này của ông ấy, thực sự là làm báo cáo về cuộc thi đấu Binh Vương của đại quân khu cả nước. Trông giống như một cuộc cạnh tranh đơn giản về khả năng chiến đấu cá nhân của các sĩ quan, nhưng sau lưng Đại thủ trưởng là đang sàng lọc nhân tài để thành lập lực lượng quân đội đặc chủng.
Các quốc gia trên quốc tế đều có quân đội đặc chủng, thật ra Hoa Quốc cũng có, Long Viêm chính là quân đội đặc chủng có trình độ cao nhất hiện tại và cũng thần bí nhất của Hoa Quốc. Thành viên của Long Viêm, trừ Đại thủ trưởng ra, ngay cả Giang Ích Dân là Tư lệnh nhưng cũng chỉ nghe đến tên của Long Viêm, chứ không biết người.
So với những năm trước, tình hình Hoa Quốc hiện nay được coi là hòa bình, khả năng bùng nổ chiến tranh với quy mô lớn không cao, nhưng cũng không thiếu rối loạn cục bộ. Bây giờ kết cấu của quân đội cồng kềnh, nhưng không có nhiều bộ đội có năng lực tác chiến mạnh. Hoa Quốc, nếu chỉ có một đội quân Long Viêm là không đủ, điểm mấu chốt là phải thành lập mấy đơn vị quân đội đặc chủng có tố chất cao và năng lực tác chiến mạnh mẽ.
Ông ấy đưa một số tài liệu trong đó cho Đại thủ trưởng, báo cáo tình hình kiểm tra lần này, lại nói: “Năm Quân khu ở thành phố B đối đầu với mười tám thành viên của Long Viêm, chỉ có bốn người giành chiến thắng. Trong đó Tần Chí Quân là người có biểu hiện xuất sắc nhất, năng lực tác chiến cá nhân cao hơn nhiều so với các sĩ quan cấp Tiểu đoàn trưởng khác. Có thực lực cạnh tranh với Đại đội trưởng Long Viêm, tôi cảm thấy, cậu ấy rất thích hợp vào Thương Lang."
Đại thủ trưởng có ấn tượng sâu sắc với cái tên Tần Chí Quân, nghe Giang Ích Dân nhắc tới thì cười nói: “Là một nhân tài. Tôi nhớ ngày đó ông nói cậu ấy là người cộng tác với cháu ngoại ông mấy năm? Cháu ngoại ông vào Long Viêm gần một năm, là chuẩn bị để cho cậu ấy rèn luyện và trực tiếp dẫn dắt Thương Lang đúng không?”
Giang Ích Dân cúi thấp đầu, nói: “Không sợ ông cười nhạo, tôi đúng là có ý định này. Đứa nhỏ Chu Dương này là người tài giỏi nhất trong các hậu bối của gia đình, tôi quả thật hơi quan tâm, nhưng nó cũng không khiến tôi thất vọng, làm một quân nhân cũng rất ưu tú về mọi mặt.”
Đại thủ trưởng cười ha ha, chỉ vào Giang Ích Dân nói: “Ông đó, cũng là quá cẩn thận rồi, từ xưa tới nay chỉ có đề cử người có tài không tránh người thân, chẳng lẽ bởi vì có ông ngoại như ông thì phải cố gắng đè ép cậu ấy à? Vào được Long Viêm rèn luyện một năm mà có thể không có trình độ sao? Theo quan điểm của tôi, nếu hai đứa trẻ này đã là cộng sự trong những năm nay, thì tổ chức và thành lập Thương Lang cứ để cho hai người bọn họ đi.”
Ông ta nhìn tài liệu về Tần Chí Quân ở trên tay, nói: “Trao quân hàm Thượng tá cho hai đứa nó, Chu Dương lên chức Trung đoàn trưởng, Tần Chí Quân lên chức Phó Trung đoàn trưởng, còn có thể đi tới một bước nào thì phải xem đơn vị đội ngũ được bọn họ dẫn dắt như thế nào.”
Giang Ích Dân mừng rỡ: “Tôi thay mặt cả hai đứa trẻ cảm ơn ông đã cho cơ hội, nhất định sẽ bảo bọn nó làm thật tốt, không phụ sự kỳ vọng và đề bạt của ông.”
Ông đặt cược đúng chỗ rồi, Đại thủ trưởng làm sao có thể không biết gì về hậu bối của mấy nhà bọn họ chứ. Lần trước ông cố ý nói ra Chu Dương và Tần Chí Quân là người cộng tác mấy năm, Tần Chí Quân có thành tích như vậy, chỉ cần ông ta chịu nâng đỡ, vào Thương Lang là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hôm nay ông lại thuận lý thành chương khiến Đại thủ trưởng đặt Chu Dương vào, còn là từ Tiểu đoàn trưởng trực tiếp thăng chức thành Trung đoàn trưởng, tiếp nhận quân hàm Thượng tá, sao ông ấy có thể không vui được.
Đã nói xong chuyện chính, ông ấy cũng đưa lên một tập tài liệu khác đang cầm trên tay, đó là một tập báo cáo thử nghiệm thuốc.
“Là thuốc Hồi Xuân Hoàn do vợ của Tần Chí Quân tặng. Trong lúc đang kiểm nghiệm dược liệu thì phát hiện thuốc này không chỉ chữa trị ngoại thương, mà đối với nội thương trong cơ thể cũng rất có tác dụng. Những chiến sĩ cũ dùng thuốc, hàng năm trời trở lạnh các vết thương cũ sẽ đau nhói nhưng năm nay thì không, cho nên thuốc này thật sự có tác dụng chăm sóc sức khỏe, đặc biệt là đối với những chiến sĩ cũ đã để lại vết thương trên chiến trường, thuốc này vô cùng tốt.”
“Còn có hiệu quả như vậy sao?” Đại thủ trưởng nhướng mày, đây có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn. Phải nói một đám người bọn họ chiến đấu trên chiến trường, trên người ai mà không có mấy vết thương cũ, bây giờ không cần ra chiến trường, nhưng mùa đông hàng năm những vết thương cũ phát tác thật sự có thể lấy đi nửa cái mạng.
Chờ Giang Ích Dân rời đi, ông ấy gọi bác sĩ chăm sóc sức khỏe tới, bảo ông ấy kiểm tra toa thuốc Hồi Xuân Hoàn.
Có thể làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Đại thủ trưởng, người này phải có y thuật rất cao, y học Trung y không thể tách rời, sau khi ông ấy xem toa thuốc điều chế Hồi Xuân Hoàn thì vỗ tay khen ngợi.
“Đây là cách điều chế vô cùng tuyệt diệu, vết thương cũ trên người ông sử dụng mấy đợt điều trị Hồi Xuân Hoàn là có hy vọng hết bệnh. Nếu như lại có thể dùng dược liệu lâu năm điều phối ra Hồi Xuân Hoàn, công hiệu sẽ càng tốt hơn.”
Những ngày qua vết thương cũ của Đại thủ trưởng đang tái phát, ông ấy nghe thấy thì mừng rỡ, để cho người đưa tới mấy bình thuốc để uống trước, lại mời bác sĩ chăm sóc sức khoẻ tìm dược liệu giúp ông ấy làm thuốc.
Giang Ích Dân trở về phòng làm việc, chuyện thứ nhất chính là hạ xuống hai điều lệnh, một điều lệnh là của Chu Dương, điều lệnh khác là của Tần Chí Quân. Nhớ đến Phương Tử Quân nói gia đình anh sống chen chúc trong căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách khá chật hẹp, lại nói đến Chu Dương cũng coi như được hưởng lây một ít hào quang từ Tần Chí Quân, ông ấy liền để người ở Đại viện Lục quân trực tiếp sắp xếp cho anh một căn nhà hai tầng.
Tần Chí Quân sắp đến giờ tan việc thì nhận được một cú điện thoại triệu tập của Sư đoàn trưởng, khi nhìn thấy điều lệnh thăng chức, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Sư đoàn trưởng vỗ vai anh cười nói: “Biểu hiện tốt hơn nữa, năng lực tác chiến cá nhân và năng lực dẫn quân của cậu đều là cực mạnh. Tiểu đoàn đó của cậu là đội quân mũi nhọn, ý của quân đội là tiểu đoàn của các cậu trực tiếp độc lập đi ra ngoài với tư cách như thành viên đầu tiên của Thương Lang, về sau sẽ sàng lọc hạt giống tốt trong các quân khu mũi nhọn khác để bổ sung vào.”
Ông ấy lại đem chuyện cấp trên đã sắp xếp nhà nói cho Tần Chí Quân nghe, cười nói: “Thằng nhóc cậu thật là may mắn, cán bộ cấp Trung đoàn thường sẽ được sắp xếp nhà ở Đại viện Lục quân, nhưng kiểu giống như cậu, điều lệnh vừa đến nhà đã được sắp xếp chu đáo thì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, lát nữa tự cậu đến hậu cần nhận chìa khóa đi nhé.”
Ông ấy dừng một lát lại nói: “Cấp trên coi trọng cậu, cậu đừng phụ lòng đề bạt của tổ chức.”
“Rõ!” Tần Chí Quân trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.