Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh
Chương 112
Nhan Tố Tố
21/05/2023
Nói là hai ngày nhưng sau khi Tần Chí Quân đi, ông Giang ngồi trong phòng uống hết tách trà liền quay người gọi cảnh vệ ra ngoài với ông một chuyến.
Ông muốn tìm một người sư phụ cho Cố Uyển, người này tên Lý Tế Xuyên, là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của Đại thủ trưởng.
Nói thẳng ra thì người này không nằm trong biên chế, khác với những bác sĩ khác, bản thân ông ấy không phải chấp hành những mệnh lệnh cứng nhắc giống như những người còn lại.
Bác sĩ có năng lực đứng đầu của thành phố B ở đâu? Là ở 301 Hiệp Hòa, 301 là địa chỉ của là Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa. Ngày thường chăm lo sức khỏe cho Đại thủ trưởng thì đều có bác sĩ đi theo, nhưng nếu là bệnh nặng thì đều sẽ đến tòa nhà phía Nam 301 được canh gác cẩn thận để thăm khám.
Lý Tế Xuyên một mình, tuổi gần bảy mươi, trong tổ tiên có mấy người là thái y, y thuật còn cao hơn vài vị đứng đầu ở 301. Cuộc đời ông trừ y học thì đam mê nhất là võ thuật, say mê nghiên cứu Nội gia quyền*. Lúc trẻ ông đã từng lấy vợ, sau này vợ mất thì một mình trông coi hai ngôi nhà ở thành phố B, càng thêm coi thường danh lợi.
*Nội gia quyền là tên một loại quyền thuật do Trương Tam Phong sáng tạo, cùng với Hình ý quyền, Bát quái chưởng và Tượng hình quyền là ba môn quyền của trường phái Nội gia quyền.
Đại thủ trưởng hằng ngày nếu có khó chịu thì sẽ kêu ông đến, ông nghe gọi thì cũng tới xem. Ông không phải bác sĩ nhưng năng lực hơn hẳn bác sĩ.
Nếu như bình thường, Giang Ích Dân nắm chắc việc Lý Tế Xuyên có đồng ý nhận một người sinh viên vừa thi đậu đại học ngành Trung y như Cố Uyển làm học trò hay không. Nhưng thấy đơn thuốc trên quyển sách ngày hôm nay Tần Chí Quân mang đến, ông chắc chắn Lý Tế Xuyên sẽ có hứng thú.
Xe chạy vào ngõ nhỏ tòa nhà nơi ở của Lý Tế Xuyên, Giang Ích Dân nhíu mày nhìn thấy một bóng lưng mặc áo đạo sĩ đi ngang qua, ông hô tài xế dừng xe lại, mở cửa xuống xe thì không còn thấy bóng người, ông cơ hồ hoài nghi là bản thân hoa mắt.
Sau khi bước vào nhà họ Lý gặp Lý Tế Xuyên, Giang Ích Dân liền hỏi: "Mới vừa rồi trên đường tôi nhìn thấy bóng người, rất giống đạo trưởng Chung mà năm ngoái ông từng gặp. Ông ta đến đây sao?"
Lý Tế Xuyên uể oải gật đầu, nói: "Vốn là có cơ hội để ông ấy chỉ điểm cho tôi, vậy mà ông ấy lại có chuyện gấp phải đi."
Là chuyện gì thì Lý Tế Xuyên cũng không nói rõ, mỉm cười nói: "Ông lại có chuyện gì mà đến đây, còn là ngày tuyết rơi. Nói đi, xem có chuyện gì mà đích thân ông phải đi hả?"
Nói xong thì mời Giang Ích Dân ngồi xuống, ông bắc nồi nước pha một bình trà ngon, rót ra một chén mời Giang Ích Dân uống.
Giang Ích Dân bưng chén trà uống một ngụm, cười nói: "Là chuyện tốt. Tôi mang đến cho ông một người học trò giỏi."
Động tác rót trà của Lý Tế Xuyên ngừng lại, nhướng mắt nhìn Giang Ích Dân một cái, cười nói: "Ông còn không hiểu tôi sao, từ trước đến nay chỉ muốn sống thanh tĩnh, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thu nhận học trò cả."
Giang Ích Dân nghe như vậy thì cười ha hả, nói: "Tôi còn nói sao tôi lại nghĩ đến ông chứ. Hai người các ông, người thì không muốn nhận học trò, người thì không muốn bái sư. Tôi thì lại thấy hai người rất có duyên thầy trò đó."
Lý Tế Xuyên nghe như vậy thì nhíu mày: "Nếu đã không muốn tìm thầy thì ông đến đây làm gì chứ? Nhìn Tư lệnh Giang cũng không giống người rảnh rỗi như vậy mà."
Giang Ích Dân uống cạn chén trà, đặt chén qua một bên chờ Lý Tế Xuyên rót tiếp cho ông, nói: "Việc này thì đúng là do tôi thúc đẩy, cô bé kia vẫn chưa biết đâu. Ông có nhớ mùa thu năm ngoái tôi nhờ ông giúp mời Chung đạo trưởng giúp cháu ngoại tôi chữa chân không?"
Thấy Lý Tế Xuyên gật đầu, ông nói tiếp: "Năm ngoái lúc Chung đạo trưởng đến thôn Thanh Hồ gặp cô bé này thì vẫn luôn muốn nhận con bé làm học trò, nhưng chính con bé không chịu, cho nên tôi mới nói hai người rất giống nhau, không có hứng thú với chuyện bái sư."
Ông còn chưa nói dứt câu, Lý Tế Xuyên đã "cạch" một cái, đặt chén trà trên tay xuống. "Chung đạo trưởng đã muốn thu nhận mà cô bé còn không chịu sao?"
Tuổi ông đã lớn, hâm mộ đến mức đỏ mắt. Ông đã rất muốn được làm học trò của Chung đạo trưởng, đáng tiếc...
Sao lại còn có người không chịu làm học trò của Chung đạo trưởng chứ...
Thật là uổng cho sự may mắn đó quá, sao người được nhìn trúng lại không phải là ông chứ.
Lời nói của Giang Ích Dân đã đâm thẳng vào lòng ông, khiến ông như muốn nhảy dựng lên. Thấy vậy, Giang Ích Dân mới nói tiếp: "Nha đầu này chỉ cần dùng một năm để học xong chương trình học của ba năm cấp ba. Năm ngoái là thủ khoa khoa Văn của Đại học B, ba nguyện vọng đều đều là ngành Trung y của Đại học B, rất có thiên phú, cũng có quyết tâm. Tôi thấy rất ổn đó."
Trên gương mặt Lý Tế Xuyên lộ ra chút không cho là đúng. Thiên tài dù ít nhưng không phải ông chưa từng gặp qua, những người muốn làm học trò của ông ai mà chẳng một lòng ham học chứ. Nếu ai có quyết tâm có thiên phú đều sẽ được ông thu nhận thì ông phải nhận hết à?
Tóm lại là ông không muốn có người đến quấy rầy thời gian thanh nhàn của mình.
Giang Ích Dân quen ông ấy đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể không biết tính ông ấy chứ? Cuối cùng tung ra một câu mang tính sát thương.
"Nha đầu này thực sự là không nghĩ đến chuyện tìm thầy đâu nhưng con bé từ trong sách cổ tìm được một phương thuốc có thể gia tăng sức mạnh của con người, rất thích hợp cho các võ sĩ."
Nói đến đây quả nhiên thấy người Lý Tế Xuyên theo bản năng hơi nghiêng về phía trước. Giang Ích Dân cũng mặc kệ xem như không thấy, tiếp tục nói: "Nhưng đơn thuốc này đã từ rất lâu rồi, trong đó có một vài dược liệu mà bây giờ không có. Chồng con bé gần đây mới lên chức Phó Trung đoàn trưởng của Đội đặc chủng Thương Lang, cho nên con bé muốn dùng phương thuốc này để gia tăng thể lực cho binh sĩ. Thế là con bé tự nghiên cứu dược liệu thay thế, lại nhờ tôi tìm một người đáng tin để có thể xem cho."
Đôi mắt Lý Tế Xuyên phát sáng, loại thuốc thích hợp cho võ sĩ sao.
"Lão Giang à, tôi cũng có nghiên cứu sâu về các dược liệu Trung y đó."
Giang Ích Dân không vội, bưng chén trà lên, ung dung thưởng trà, đến một lúc lâu sau mới nói: "Quan trọng nhất là đáng tin."
Cũng không thể có chút đồ tốt thì đều bắt con bé dâng hết cho quốc gia được, Giang Ích Dân không làm được chuyện này đâu. Người có hiểu biết về Trung y thì cả thành у phố B đâu phải chỉ có một mình Lý Tế Xuyên, lúc trước không phải còn có một nhóm người nghiên cứu Hồi Xuân Hoàn thành công sao.
Lý Tế Xuyên vừa nghe đã hiểu, đây là muốn ông làm sư phụ của nha đầu kia, mới có thể xem như là người của mình.
Người mà Chung đạo trưởng muốn nhận thì tư chất chắc chắn không tệ. Nghĩ đến đây ông liền nghiến răng nghiến lợi, người sư phụ tốt như Chung đạo trưởng mà cũng không cần nữa sao.
Ông lại bắt đầu thiếu tự tin, lỡ ông đồng ý mà người ta lại không chịu thì cũng hơi mất mặt.
Giang Ích Dân còn nói thêm một câu: "Bây giờ có một vài việc tôi vẫn chưa tiện tiết lộ với ông, nhưng theo tôi thấy, nha đầu này có phúc duyên thâm hậu, nếu ông thực sự có thể nhận con bé làm học trò chắc chắn sẽ là một chuyện tốt."
Lý Tế Xuyên vốn là một người lười thu nhận học trò, lại bị Giang Ích Dân nắm thóp, lúc này liền vội vàng chuyện muốn nhận. Ông nhìn Giang Ích Dân, nói: "Hay là xem xem đã."
Giang Ích Dân còn nói để qua mấy ngày nữa hẹn gặp, Lý Tế Xuyên kéo ông nói: "Chọn ngày chi bằng gặp ngày, đúng lúc hôm nay để tôi đến nhà ông ăn bữa cơm đi, một mình tôi buồn chán cũng không muốn nấu cơm."
Tần Chí Quân ở sân huấn luyện thì nghe có chiến sĩ gọi anh về phòng nhận điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, anh lấy cuốn sách bỏ trong ngăn kéo, về nhà đưa Cố Uyển đến nhà họ Giang một chuyến.
Ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với mẹ thì bị ba đến cướp người, khóc đến rung trời chuyển đất, người nhà họ Tần phải xuất hết các chiêu thức ra dỗ dành cháu mình.
Một chuyến đi đến nhà họ Giang, Cố Uyển lại có một người sư phụ, chọn thời gian đến nhà họ Lý bày bàn thờ, mời người làm chứng, lại nghiêm túc dập đầu ba cái, kính trà mời sư phụ.
Trước đó cô không dám bái Chung đạo trưởng làm thầy vì ông là người của Huyền Môn, còn cô lại là nửa yêu.
Lúc này có thể bái Lý Tế Xuyên đỉnh cấp của y học Trung Hoa làm sư phụ, cô vô cùng vui lòng.
Lý Tế Xuyên có vui không?
Ông vô cùng vui lòng. Hôm đó ở nhà họ Giang vợ chồng Cố Uyển đã đưa đơn thuốc kia cho ông xem qua. Công hiệu viết trên đơn thuốc hấp dẫn ông thì khỏi phải nói rồi, mà đơn thuốc đó cũng kỳ diệu đến mức khiến cho ông phải vỗ tay hoan hô.
Ngay lúc này y thuật của ông ở Trung Hoa cũng xem như là đứng nhất, nhưng người viết ra đơn thuốc này không biết là tinh thông hơn ông bao nhiêu, là trình độ mà ông không cách nào với tới.
Lý Tế Xuyên có cảm giác từ trong một toa thuốc lại được mở ra một góc mới của thế giới này.
Trước kia ông cho rằng mình đã rất hiểu biết y học Trung Hoa, nhưng lần trước ở chỗ Đại thủ trưởng được chứng kiến đơn thuốc Hồi Xuân Hoàn, bây giờ lại thấy phương thuốc cổ này, trong nhất thời ông cảm thấy y học Trung Hoa mấy ngàn năm nay trong dòng thời gian đã thất lạc rất nhiều thứ, có rất nhiều cái chưa được thế hệ sau kế thừa lại.
Đây là ông còn chưa biết đơn thuốc Hồi Xuân Hoàn là do Cố Uyển đưa ra, nếu biết được thì ông đã có thể lý giải được hàm ý câu có phúc duyên thâm hậu kia của ông Giang rồi.
Đơn thuốc tăng cường sức mạnh kia ông suy nghĩ mất vài ngày. Việc Cố Uyển muốn thay đổi một vị thuốc khiến ông cảm thấy không ổn lắm, một lòng muốn nghiên cứu thật kỹ đơn thuốc.
Nếu đã thu nhận học trò thì tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ, trước hết Lý Tế Xuyên đi vào trong tàng thư của mình lấy cho Cố Uyển sáu quyển sách, đọc hiểu hết rồi thì quay lại tìm ông.
Có thầy dạy dỗ rất khác so với việc tự học, trong mấy quyển sách mà Lý Tế Xuyên đưa cho cô có rất nhiều ghi chú, giải thích của ông. Cố Uyển càng đọc càng say mê.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi ba tháng Chạp, Tần Chí Hoa tạm thời dừng việc kinh doanh. Bên đại viện Lục quân có máy sưởi, Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa bàn bạc một hồi thì để Tần Chí Hoa chuyển đến đây một thời gian, dù sao thì cũng phải ở đây ăn tết mà.
Tần Chí Hoa cũng không khách sáo, mang quần áo đến. Anh ở chung phòng với Tần Đại Hữu, Lâm Xuân Hoa chuyển qua ở chung với Hiểu Muội.
Ngày đầu tiên tới, anh ra cửa thuê một chiếc xe ba gác kéo một chiếc xe nôi từ cửa hàng bán đồ gia dụng về.
Cái nôi này đặt ở lầu một, bên trên trải nệm dày, ban ngày bà đứa trẻ ngủ dậy thì Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội sẽ giúp Cố Uyển đưa chúng xuống đây. Cái nôi này còn có thể đung đưa, ba đứa nhỏ chơi sẽ rất vui.
Ngày bình thường còn đỡ, lúc này là gần cuối năm, Tần Chí Hoa cũng ở đây, cả nhà chỉ thiếu mỗi thằng hai. Trong lòng Lâm Xuân Hoa bắt đầu nhớ Tần Chí Cương và Sáu Cân rồi.
Lúc sáng đang nhặt rau trong phòng bếp, bà âm thầm nói với Tần Đại Hữu: "Sáu Cân cũng đã hơn bốn tháng, không biết nhà thằng hai có chăm sóc nó tốt không nữa."
Tần Đại Hữu có chút không thích Vương Hải Quyên, đứa con dâu thứ này khiến ông không biết nói sao mới phải. Cuối tháng mười một vợ về thành phố B, trong nhà chỉ còn một mình ông. Nếu là con dâu cả sẽ tuyệt đối không để ông tự nấu cháo mì sợi gì đó ăn qua loa cho xong chuyện, nhưng con dâu thứ thì chắc chắn sẽ làm như vậy.
Lúc thằng hai ở nhà thì sẽ gọi ông cùng ăn, con dâu cũng sẽ biết ý đi gọi ông ăn cùng. Nhưng nếu ban ngày thằng hai đi ra ngoài làm việc thì cô sẽ âm thầm nấu cơm rồi tự bưng vào phòng ăn. Thấy cô như vậy thì sau này dù Tần Chí Cương có gọi như thế nào, Tần Đại Hữu cũng không chịu qua ăn một miếng.
Chỉ là những chuyện không hay này ông không muốn nói với Lâm Xuân Hoa, dù sao hai ba năm nữa bà cũng phải ở lại thành phố B, không thể nói ra khiến bà chạnh lòng được. Đến lúc đó ông muốn về nhà thì Lâm Xuân Hoa ở đây cũng không an lòng.
Lâm Xuân Hoa thấy ông không nói gì thì cũng không nghĩ nhiều, tự mình lẩm bẩm bảo điện một cuộc về nhà, cũng sắp hết năm rồi.
Thứ đồ như điện thoại thì trong phòng sách Tần Chí Quân cũng có một cái nhưng người nhà họ Tần chưa từng dùng đến. Cái này không phải nhà mình bỏ tiền ra mua, là thứ đồ vừa chuyển vào đã có. Lâm Xuân Hoa thấy đó là do bên bộ đội cấp cho con trai mình làm việc nên không dám tùy tiện động vào. Ngoại trừ thỉnh thoảng quét dọn vệ sinh, thì bình thường bà sẽ không bước vào phòng sách trên tầng hai.
Tần Đại Hữu nói: "Đợi trưa Chí Quân về ăn cơm thì hỏi thằng bé xem điện thoại trên lầu hai có dùng được hay không?"
Ông muốn tìm một người sư phụ cho Cố Uyển, người này tên Lý Tế Xuyên, là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của Đại thủ trưởng.
Nói thẳng ra thì người này không nằm trong biên chế, khác với những bác sĩ khác, bản thân ông ấy không phải chấp hành những mệnh lệnh cứng nhắc giống như những người còn lại.
Bác sĩ có năng lực đứng đầu của thành phố B ở đâu? Là ở 301 Hiệp Hòa, 301 là địa chỉ của là Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa. Ngày thường chăm lo sức khỏe cho Đại thủ trưởng thì đều có bác sĩ đi theo, nhưng nếu là bệnh nặng thì đều sẽ đến tòa nhà phía Nam 301 được canh gác cẩn thận để thăm khám.
Lý Tế Xuyên một mình, tuổi gần bảy mươi, trong tổ tiên có mấy người là thái y, y thuật còn cao hơn vài vị đứng đầu ở 301. Cuộc đời ông trừ y học thì đam mê nhất là võ thuật, say mê nghiên cứu Nội gia quyền*. Lúc trẻ ông đã từng lấy vợ, sau này vợ mất thì một mình trông coi hai ngôi nhà ở thành phố B, càng thêm coi thường danh lợi.
*Nội gia quyền là tên một loại quyền thuật do Trương Tam Phong sáng tạo, cùng với Hình ý quyền, Bát quái chưởng và Tượng hình quyền là ba môn quyền của trường phái Nội gia quyền.
Đại thủ trưởng hằng ngày nếu có khó chịu thì sẽ kêu ông đến, ông nghe gọi thì cũng tới xem. Ông không phải bác sĩ nhưng năng lực hơn hẳn bác sĩ.
Nếu như bình thường, Giang Ích Dân nắm chắc việc Lý Tế Xuyên có đồng ý nhận một người sinh viên vừa thi đậu đại học ngành Trung y như Cố Uyển làm học trò hay không. Nhưng thấy đơn thuốc trên quyển sách ngày hôm nay Tần Chí Quân mang đến, ông chắc chắn Lý Tế Xuyên sẽ có hứng thú.
Xe chạy vào ngõ nhỏ tòa nhà nơi ở của Lý Tế Xuyên, Giang Ích Dân nhíu mày nhìn thấy một bóng lưng mặc áo đạo sĩ đi ngang qua, ông hô tài xế dừng xe lại, mở cửa xuống xe thì không còn thấy bóng người, ông cơ hồ hoài nghi là bản thân hoa mắt.
Sau khi bước vào nhà họ Lý gặp Lý Tế Xuyên, Giang Ích Dân liền hỏi: "Mới vừa rồi trên đường tôi nhìn thấy bóng người, rất giống đạo trưởng Chung mà năm ngoái ông từng gặp. Ông ta đến đây sao?"
Lý Tế Xuyên uể oải gật đầu, nói: "Vốn là có cơ hội để ông ấy chỉ điểm cho tôi, vậy mà ông ấy lại có chuyện gấp phải đi."
Là chuyện gì thì Lý Tế Xuyên cũng không nói rõ, mỉm cười nói: "Ông lại có chuyện gì mà đến đây, còn là ngày tuyết rơi. Nói đi, xem có chuyện gì mà đích thân ông phải đi hả?"
Nói xong thì mời Giang Ích Dân ngồi xuống, ông bắc nồi nước pha một bình trà ngon, rót ra một chén mời Giang Ích Dân uống.
Giang Ích Dân bưng chén trà uống một ngụm, cười nói: "Là chuyện tốt. Tôi mang đến cho ông một người học trò giỏi."
Động tác rót trà của Lý Tế Xuyên ngừng lại, nhướng mắt nhìn Giang Ích Dân một cái, cười nói: "Ông còn không hiểu tôi sao, từ trước đến nay chỉ muốn sống thanh tĩnh, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thu nhận học trò cả."
Giang Ích Dân nghe như vậy thì cười ha hả, nói: "Tôi còn nói sao tôi lại nghĩ đến ông chứ. Hai người các ông, người thì không muốn nhận học trò, người thì không muốn bái sư. Tôi thì lại thấy hai người rất có duyên thầy trò đó."
Lý Tế Xuyên nghe như vậy thì nhíu mày: "Nếu đã không muốn tìm thầy thì ông đến đây làm gì chứ? Nhìn Tư lệnh Giang cũng không giống người rảnh rỗi như vậy mà."
Giang Ích Dân uống cạn chén trà, đặt chén qua một bên chờ Lý Tế Xuyên rót tiếp cho ông, nói: "Việc này thì đúng là do tôi thúc đẩy, cô bé kia vẫn chưa biết đâu. Ông có nhớ mùa thu năm ngoái tôi nhờ ông giúp mời Chung đạo trưởng giúp cháu ngoại tôi chữa chân không?"
Thấy Lý Tế Xuyên gật đầu, ông nói tiếp: "Năm ngoái lúc Chung đạo trưởng đến thôn Thanh Hồ gặp cô bé này thì vẫn luôn muốn nhận con bé làm học trò, nhưng chính con bé không chịu, cho nên tôi mới nói hai người rất giống nhau, không có hứng thú với chuyện bái sư."
Ông còn chưa nói dứt câu, Lý Tế Xuyên đã "cạch" một cái, đặt chén trà trên tay xuống. "Chung đạo trưởng đã muốn thu nhận mà cô bé còn không chịu sao?"
Tuổi ông đã lớn, hâm mộ đến mức đỏ mắt. Ông đã rất muốn được làm học trò của Chung đạo trưởng, đáng tiếc...
Sao lại còn có người không chịu làm học trò của Chung đạo trưởng chứ...
Thật là uổng cho sự may mắn đó quá, sao người được nhìn trúng lại không phải là ông chứ.
Lời nói của Giang Ích Dân đã đâm thẳng vào lòng ông, khiến ông như muốn nhảy dựng lên. Thấy vậy, Giang Ích Dân mới nói tiếp: "Nha đầu này chỉ cần dùng một năm để học xong chương trình học của ba năm cấp ba. Năm ngoái là thủ khoa khoa Văn của Đại học B, ba nguyện vọng đều đều là ngành Trung y của Đại học B, rất có thiên phú, cũng có quyết tâm. Tôi thấy rất ổn đó."
Trên gương mặt Lý Tế Xuyên lộ ra chút không cho là đúng. Thiên tài dù ít nhưng không phải ông chưa từng gặp qua, những người muốn làm học trò của ông ai mà chẳng một lòng ham học chứ. Nếu ai có quyết tâm có thiên phú đều sẽ được ông thu nhận thì ông phải nhận hết à?
Tóm lại là ông không muốn có người đến quấy rầy thời gian thanh nhàn của mình.
Giang Ích Dân quen ông ấy đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể không biết tính ông ấy chứ? Cuối cùng tung ra một câu mang tính sát thương.
"Nha đầu này thực sự là không nghĩ đến chuyện tìm thầy đâu nhưng con bé từ trong sách cổ tìm được một phương thuốc có thể gia tăng sức mạnh của con người, rất thích hợp cho các võ sĩ."
Nói đến đây quả nhiên thấy người Lý Tế Xuyên theo bản năng hơi nghiêng về phía trước. Giang Ích Dân cũng mặc kệ xem như không thấy, tiếp tục nói: "Nhưng đơn thuốc này đã từ rất lâu rồi, trong đó có một vài dược liệu mà bây giờ không có. Chồng con bé gần đây mới lên chức Phó Trung đoàn trưởng của Đội đặc chủng Thương Lang, cho nên con bé muốn dùng phương thuốc này để gia tăng thể lực cho binh sĩ. Thế là con bé tự nghiên cứu dược liệu thay thế, lại nhờ tôi tìm một người đáng tin để có thể xem cho."
Đôi mắt Lý Tế Xuyên phát sáng, loại thuốc thích hợp cho võ sĩ sao.
"Lão Giang à, tôi cũng có nghiên cứu sâu về các dược liệu Trung y đó."
Giang Ích Dân không vội, bưng chén trà lên, ung dung thưởng trà, đến một lúc lâu sau mới nói: "Quan trọng nhất là đáng tin."
Cũng không thể có chút đồ tốt thì đều bắt con bé dâng hết cho quốc gia được, Giang Ích Dân không làm được chuyện này đâu. Người có hiểu biết về Trung y thì cả thành у phố B đâu phải chỉ có một mình Lý Tế Xuyên, lúc trước không phải còn có một nhóm người nghiên cứu Hồi Xuân Hoàn thành công sao.
Lý Tế Xuyên vừa nghe đã hiểu, đây là muốn ông làm sư phụ của nha đầu kia, mới có thể xem như là người của mình.
Người mà Chung đạo trưởng muốn nhận thì tư chất chắc chắn không tệ. Nghĩ đến đây ông liền nghiến răng nghiến lợi, người sư phụ tốt như Chung đạo trưởng mà cũng không cần nữa sao.
Ông lại bắt đầu thiếu tự tin, lỡ ông đồng ý mà người ta lại không chịu thì cũng hơi mất mặt.
Giang Ích Dân còn nói thêm một câu: "Bây giờ có một vài việc tôi vẫn chưa tiện tiết lộ với ông, nhưng theo tôi thấy, nha đầu này có phúc duyên thâm hậu, nếu ông thực sự có thể nhận con bé làm học trò chắc chắn sẽ là một chuyện tốt."
Lý Tế Xuyên vốn là một người lười thu nhận học trò, lại bị Giang Ích Dân nắm thóp, lúc này liền vội vàng chuyện muốn nhận. Ông nhìn Giang Ích Dân, nói: "Hay là xem xem đã."
Giang Ích Dân còn nói để qua mấy ngày nữa hẹn gặp, Lý Tế Xuyên kéo ông nói: "Chọn ngày chi bằng gặp ngày, đúng lúc hôm nay để tôi đến nhà ông ăn bữa cơm đi, một mình tôi buồn chán cũng không muốn nấu cơm."
Tần Chí Quân ở sân huấn luyện thì nghe có chiến sĩ gọi anh về phòng nhận điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, anh lấy cuốn sách bỏ trong ngăn kéo, về nhà đưa Cố Uyển đến nhà họ Giang một chuyến.
Ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với mẹ thì bị ba đến cướp người, khóc đến rung trời chuyển đất, người nhà họ Tần phải xuất hết các chiêu thức ra dỗ dành cháu mình.
Một chuyến đi đến nhà họ Giang, Cố Uyển lại có một người sư phụ, chọn thời gian đến nhà họ Lý bày bàn thờ, mời người làm chứng, lại nghiêm túc dập đầu ba cái, kính trà mời sư phụ.
Trước đó cô không dám bái Chung đạo trưởng làm thầy vì ông là người của Huyền Môn, còn cô lại là nửa yêu.
Lúc này có thể bái Lý Tế Xuyên đỉnh cấp của y học Trung Hoa làm sư phụ, cô vô cùng vui lòng.
Lý Tế Xuyên có vui không?
Ông vô cùng vui lòng. Hôm đó ở nhà họ Giang vợ chồng Cố Uyển đã đưa đơn thuốc kia cho ông xem qua. Công hiệu viết trên đơn thuốc hấp dẫn ông thì khỏi phải nói rồi, mà đơn thuốc đó cũng kỳ diệu đến mức khiến cho ông phải vỗ tay hoan hô.
Ngay lúc này y thuật của ông ở Trung Hoa cũng xem như là đứng nhất, nhưng người viết ra đơn thuốc này không biết là tinh thông hơn ông bao nhiêu, là trình độ mà ông không cách nào với tới.
Lý Tế Xuyên có cảm giác từ trong một toa thuốc lại được mở ra một góc mới của thế giới này.
Trước kia ông cho rằng mình đã rất hiểu biết y học Trung Hoa, nhưng lần trước ở chỗ Đại thủ trưởng được chứng kiến đơn thuốc Hồi Xuân Hoàn, bây giờ lại thấy phương thuốc cổ này, trong nhất thời ông cảm thấy y học Trung Hoa mấy ngàn năm nay trong dòng thời gian đã thất lạc rất nhiều thứ, có rất nhiều cái chưa được thế hệ sau kế thừa lại.
Đây là ông còn chưa biết đơn thuốc Hồi Xuân Hoàn là do Cố Uyển đưa ra, nếu biết được thì ông đã có thể lý giải được hàm ý câu có phúc duyên thâm hậu kia của ông Giang rồi.
Đơn thuốc tăng cường sức mạnh kia ông suy nghĩ mất vài ngày. Việc Cố Uyển muốn thay đổi một vị thuốc khiến ông cảm thấy không ổn lắm, một lòng muốn nghiên cứu thật kỹ đơn thuốc.
Nếu đã thu nhận học trò thì tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ, trước hết Lý Tế Xuyên đi vào trong tàng thư của mình lấy cho Cố Uyển sáu quyển sách, đọc hiểu hết rồi thì quay lại tìm ông.
Có thầy dạy dỗ rất khác so với việc tự học, trong mấy quyển sách mà Lý Tế Xuyên đưa cho cô có rất nhiều ghi chú, giải thích của ông. Cố Uyển càng đọc càng say mê.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi ba tháng Chạp, Tần Chí Hoa tạm thời dừng việc kinh doanh. Bên đại viện Lục quân có máy sưởi, Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa bàn bạc một hồi thì để Tần Chí Hoa chuyển đến đây một thời gian, dù sao thì cũng phải ở đây ăn tết mà.
Tần Chí Hoa cũng không khách sáo, mang quần áo đến. Anh ở chung phòng với Tần Đại Hữu, Lâm Xuân Hoa chuyển qua ở chung với Hiểu Muội.
Ngày đầu tiên tới, anh ra cửa thuê một chiếc xe ba gác kéo một chiếc xe nôi từ cửa hàng bán đồ gia dụng về.
Cái nôi này đặt ở lầu một, bên trên trải nệm dày, ban ngày bà đứa trẻ ngủ dậy thì Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội sẽ giúp Cố Uyển đưa chúng xuống đây. Cái nôi này còn có thể đung đưa, ba đứa nhỏ chơi sẽ rất vui.
Ngày bình thường còn đỡ, lúc này là gần cuối năm, Tần Chí Hoa cũng ở đây, cả nhà chỉ thiếu mỗi thằng hai. Trong lòng Lâm Xuân Hoa bắt đầu nhớ Tần Chí Cương và Sáu Cân rồi.
Lúc sáng đang nhặt rau trong phòng bếp, bà âm thầm nói với Tần Đại Hữu: "Sáu Cân cũng đã hơn bốn tháng, không biết nhà thằng hai có chăm sóc nó tốt không nữa."
Tần Đại Hữu có chút không thích Vương Hải Quyên, đứa con dâu thứ này khiến ông không biết nói sao mới phải. Cuối tháng mười một vợ về thành phố B, trong nhà chỉ còn một mình ông. Nếu là con dâu cả sẽ tuyệt đối không để ông tự nấu cháo mì sợi gì đó ăn qua loa cho xong chuyện, nhưng con dâu thứ thì chắc chắn sẽ làm như vậy.
Lúc thằng hai ở nhà thì sẽ gọi ông cùng ăn, con dâu cũng sẽ biết ý đi gọi ông ăn cùng. Nhưng nếu ban ngày thằng hai đi ra ngoài làm việc thì cô sẽ âm thầm nấu cơm rồi tự bưng vào phòng ăn. Thấy cô như vậy thì sau này dù Tần Chí Cương có gọi như thế nào, Tần Đại Hữu cũng không chịu qua ăn một miếng.
Chỉ là những chuyện không hay này ông không muốn nói với Lâm Xuân Hoa, dù sao hai ba năm nữa bà cũng phải ở lại thành phố B, không thể nói ra khiến bà chạnh lòng được. Đến lúc đó ông muốn về nhà thì Lâm Xuân Hoa ở đây cũng không an lòng.
Lâm Xuân Hoa thấy ông không nói gì thì cũng không nghĩ nhiều, tự mình lẩm bẩm bảo điện một cuộc về nhà, cũng sắp hết năm rồi.
Thứ đồ như điện thoại thì trong phòng sách Tần Chí Quân cũng có một cái nhưng người nhà họ Tần chưa từng dùng đến. Cái này không phải nhà mình bỏ tiền ra mua, là thứ đồ vừa chuyển vào đã có. Lâm Xuân Hoa thấy đó là do bên bộ đội cấp cho con trai mình làm việc nên không dám tùy tiện động vào. Ngoại trừ thỉnh thoảng quét dọn vệ sinh, thì bình thường bà sẽ không bước vào phòng sách trên tầng hai.
Tần Đại Hữu nói: "Đợi trưa Chí Quân về ăn cơm thì hỏi thằng bé xem điện thoại trên lầu hai có dùng được hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.