Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh
Chương 99
Nhan Tố Tố
16/05/2023
Lâm Xuân Hoa làm việc gì cũng nhanh nhẹn, sáng sớm hôm sau đã đến phòng làm việc của Tần Chí Quân mượn điện thoại gọi về quê. Nhờ Trương Kiến Quốc kêu Tần Đại Hữu và hai anh em Tần Chí Hoa, Tần Hiểu Muội đến nhận điện thoại.
Trước tiên, nói tin tốt lành rằng Cố Uyển mang thai một cặp sinh đôi cho Tần Đại Hữu biết, gương mặt Tần Đại Hữu tràn đầy ý cười, nhà họ Tần bọn họ nhân khẩu không thịnh vượng, đời của ông ấy chỉ có một một mình ông là con. Cũng may ông ấy và Lâm Xuân Hoa có nhiều con cái, bây giờ nghe nói con dâu mang thai cặp sinh đôi, Tần Đại Hữu thực sự rất cao hứng.
Song bào thai thực sự rất khó, nhà họ Tần bọn họ mấy thế hệ nay đều chưa từng có ai sinh đôi cả.
Ông ấy cũng không biết nên nói gì, cứ để Lâm Xuân Hoa lo liệu cho là được, việc trong nhà cũng không có gì để ông ấy phải lo lắng. Bởi vậy mới nói, trái tim của đàn ông có hơi thô, lẽ ra những ngày này Vương Hải Quyên đã quay trở lại, mỗi ngày còn cùng nhau gặp mặt, ông ấy vậy mà không nhớ tới chuyện bên kia, không có nhiều tình cảm ruột thịt là một, một mặt khác chính là một người đàn ông như ông ấy thực sự không thể đoán được khi nào thì đến kỳ sinh đẻ của con dâu. Truyện Dị Giới
Đợi đến khi Lâm Xuân Hoa tính toán nói rằng có thể vợ thằng hai sẽ sinh vào cuối tháng mười, bà phải chạy về trước một chút để phối hợp chăm sóc con dâu trong tháng sinh đẻ, Tần Đại Hữu mới ngẩn người, gật đầu nói đồng ý.
Trong lòng nghĩ đến chuyện thằng cả ở bên kia phải làm thế nào, không phải nói bọn nó đang sống tại thâm sơn cùng cốc sao. Liền nghe Lâm Xuân Hoa bảo Tần Hiểu Muội đến thành phố B hỗ trợ trước một thời gian, cuối tháng mười một bà ấy sẽ lại quay trở về thành phố B.
Tần Đại Hữu nhìn Tần Hiểu Muội đang đứng ở bên cạnh, nói: “Bảo Hiểu Muội qua đó cũng được, con bé làm việc nhanh nhẹn, cũng thân thiết với con bé Uyển."
Sau khi hai vợ chồng nói chuyện vài câu thì chuyển điện thoại lại cho Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa, Lâm Xuân Hoa cẩn thận dặn dò nên mang theo đồ gì, đặc biệt là Hiểu Muội phải mang quần áo thu đông, lúc này mới đưa điện thoại lại cho Tần Chí Quân, dặn anh và Tần Chí Hoa thương lượng ngồi xe chuyến nào.
Tần Chí Hoa đột nhiên nhận được điện thoại bảo đưa em gái đến thành phố B thì rất thích, chuyện này đối với anh ấy mà nói chính là cơ hội để đi ra ngoài mở mang hiểu biết, ngồi xe lửa, đến thành phố lớn như thành phố B, nghe thấy vậy trong lòng anh ấy nóng như lửa đốt.
Vốn dĩ Tần Chí Quân còn nói để cho bọn họ xuất phát từ sáng mai, Tần Chí Hoa lại nói cái gì, bây giờ mới tám giờ sáng, hôm nay đi luôn cũng được. Tâm trạng gấp gáp không thể chờ thêm được nữa này cách một cái điện thoại Tần Chí Quân còn cảm nhận được, khóe môi anh hơi cong lên.
“Được, vậy hôm nay đi.”
Hai anh em bàn bạc một chút, sắp xếp thu dọn trong nhà một phen thì cần có chuyến xe để vào thành phố, thời gian chính xác là hơn sáu giờ tối mới bắt được chuyến xe kia.
Ba người trở về nhà, Tần Chí Cương hỏi mẹ gọi điện bảo gì vậy?
Trước đó thì gọi điện để bảo ba anh ấy đến đón, bây giờ thì lại gọi cả em trai em gái anh ấy, Tần Chí Cương tự nhiên là tò mò. Ngay cả Vương Hải Quyên trong lòng cũng nói thầm, chỉ là mấy ngày qua cái khác cô ta không học được, nhưng một chữ nhẫn thì tự khắc biết, hiểu được cách ngăn chặn những ý nghĩ vớ vẩn trong lòng mình.
Tần Đại Hữu nhìn Vương Hải Quyên một cái, nói: “Mẹ các con ở thành phố B nói Quyên Tử có thể cuối tháng mười sẽ sinh. Bác sĩ ở bên kia nói chị dâu con sinh đôi, chỗ ở lại ở trên đỉnh núi xa xôi, không có nhiều người, mẹ con gọi điện thoại nói muốn để Chí Hoa đưa Hiểu Muội qua đó hỗ trợ một chút, mẹ con sẽ về chăm sóc Quyên Tử một thời gian.”
Tần Chí Cương vừa nghe nói mẹ anh ấy còn lo lắng cho Quyên Tử, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Dù thế nào đi nữa thì Vương Hải Quyên vẫn là vợ anh ấy, dạy dỗ thì cũng đã dạy dỗ rồi, bình thường cứ để cô ta tự lo cho bản thân, công việc nặng nhọc anh ấy gánh vác thì không sao, nhưng đến cửa ải sinh sản này trong lòng anh ấy thực sự không biết gì cả.
Cả hai đều không có kinh nghiệm trên phương diện này, bây giờ nghe nói mẹ sẽ về, trong lòng Tần Chí Cương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Vương Hải Quyên cũng ngẩn người, cô ta cho rằng bản thân làm ra những việc đó, mẹ chồng sẽ thừa dịp còn đang ở thành phố B mà trực tiếp mặc kệ cô ta.
Thực ra cô ta nên thấy may mắn vì Tần Đại Hữu đã giấu chuyện cô ta làm ở phía sau, nếu như Lâm Xuân Hoa biết được những chuyện cô ta đã làm, còn biết được cô ta suýt chút nữa đã làm hỏng danh tiếng của Hiểu Muội, thì bà có bỏ mặc cô ta hay không cũng khó mà nói, cũng không phải là không thể kêu nhà mẹ đẻ đến đây hầu hạ cô ta trong thời gian ở cữ.
Cho nên đây cũng là may mắn của Vương Hải Quyên, Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu thực sự là người dễ mềm lòng và tốt bụng không so đo với người khác.
Tần Hiểu Muội nói chuyện với ba mình một chút để ba biết cách cho gà vịt và heo ăn như thế nào, Tần Đại Hữu xua tay nói: “Con đừng lo, con qua đó, mấy ngày sau mẹ con không phải đã trở về rồi sao, chỉ vài ngày đó bản thân ba có thể ứng phó được."
Tần Chí Cương ở một bên cũng nói: “Trước khi mẹ trở về để ba ăn cơm cùng anh và chị dâu là được.”
Tần Hiểu Muội nghe anh ấy nói như vậy, cô ấy vô thức liếc nhìn Vương Hải Quyên.
Vương Hải Quyên nghĩ thầm muốn nói hai câu xuôi tai, nhưng khoảng thời gian này cô và người nhà họ Tần khó xử thành quen, nhất thời cũng không biết nói sao, bị Tần Hiểu Muội nhìn như vậy, cũng chỉ đành gật đầu ừ một tiếng.
Tần Đại Hữu cũng không đề cập đến chuyện người con dâu này hiếu thuận với ông ấy như thế nào, cũng không bày ra sắc mặt đồng ý với lời nói này hay không, ông ấy chỉ cười để Tần Hiểu Muội đi thu xếp quần áo rồi đi, bản thân cũng tự mình đi tìm túi xách da rắn.
Trong nhà ngoại trừ Tần Chí Quân thường xuyên đi ra ngoài thì không có ai từng đi xa nhà cả, cho nên chỉ có một chiếc túi du lịch lần trước đã cho Lâm Xuân Hoa xách đi rồi. Tần Đại Hữu tìm thấy một chiếc túi da rắn sạch sẽ có khóa kéo, là chiếc túi mà Tần Chí Quân đã mang về để chứa đồ, cũng thích hợp để sử dụng.
Tần Hiểu Muội làm như lời Lâm Xuân Hoa nói, mang tất cả quần áo mùa hè thu đông tới, thực ra cũng chỉ mang tới vài bộ, ít nhất cái túi da rắn lớn kia vẫn có thể đựng được ít đồ. Tần Chí Hoa khác với cô ấy, chỉ mang hai bộ quần áo để thay đổi, rồi cùng bỏ vào cái túi da rắn kia.
Tần Đại Hữu đưa hai anh em đến trạm xe lửa, mua vé xong thì bị Tần Chí Hoa giục đi về, ông thực sự muốn đưa bọn họ lên xe lửa nhưng lại quanh co không để cho họ lên xe.
Tần Đại Hữu vỗ vỗ Tần Chí Hoa, nói: “Cũng đã trở thành đứa trẻ to xác rồi, phải tự mình trải nghiệm một chút, dọc đường nhớ phải cảnh giác một tí, ban đêm không được ngủ quá sâu, nhớ phải chăm sóc Hiểu Muội thật kỹ.”
Sau đó lại thấp giọng dặn dò: “Phải cực kỳ để ý tiền và vé, trong nhà ga và trên tàu hỏa có rất nhiều tên móc túi đó.”
Tần Chí Hoa gật đầu để ông ấy yên tâm: “Những lời này anh cả đều nói với con qua điện thoại rồi, con sẽ chú ý, ba đừng lo lắng, chờ khi nào đến nơi con sẽ lập tức bảo anh cả gọi điện cho ba.”
Tần Đại Hữu ra ngoài trạm xe lửa mua một túi bánh bao mang vào, đưa cho hai anh em, lúc này ông ấy mới lưu luyến rời đi.
Không lo lắng như Tần Đại Hữu, Tần Chí Hoa nhìn vé xe lửa trong tay, một mặt cảm thấy mới mẻ vì chưa từng ngồi xe lửa bao giờ, mặt khác lại càng trông ngóng mong chờ đến thành phố B. Anh cả của bọn họ là người có tiền đồ nhất, anh cả ở quân đội thành phố B, chị dâu đi tới thành phố B học được một năm, hiện tại cũng đã thi đỗ đại học ở thành phố B.
Cho tới hơn sáu giờ phải lên xe lửa, hai anh em tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, khoang xe cũng không quá đông đúc, hai người ngồi một dãy ghế, Tần Chí Hoa nhường Hiểu Muội ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh ấy ngồi ở vị trí bên ngoài.
Xe vừa khởi động, Tần Chí Hoa cũng nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ thăm dò, xe lửa chuyển động đều đều, âm thanh và cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, dù trời đã tối, hồ nước hay những ngọn núi cũng đã tối đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng những bụi cây, anh ấy cảm thấy khá mới mẻ.
“Hiểu Muội, anh ba hâm mộ em thật đấy, em ít nhất cũng có thể được ở lại thành phố B vài tháng đúng không?”
Trong lòng Tần Chí Hoa suy nghĩ, nếu như anh trai và chị dâu cần anh ấy đến nơi này thì tốt biết mấy, như vậy thì anh ấy cũng có thể ở lại thành phố B.
Tần Hiểu Muội vui vẻ cười, nói: “Nếu như anh là con gái vậy thì có thể giống em rồi.”
Ôi, Tần Chí Hoa run lên, không có cách nào nghĩ ra được trở thành con gái là như thế nào.
Từ trong màn đêm u tối phong cảnh ngoài cửa xe chỉ có một màu đen kịt, thỉnh thoảng lại có vài ánh đèn không biết từ thành phố hay thị trấn nào đó, hai anh em ngắm nhìn hơn hai tiếng đồng hồ cũng không cảm thấy chán.
Nhưng đến sau lúc nửa đêm, sự hưng phấn của hai người không còn nữa, chỉ còn sót lại sự mệt mỏi.
Chuyến xe này đi mất ba mươi sáu tiếng, như vậy đã xem như đi nhanh rồi, nhưng ngồi trên xe suốt ba mươi sáu tiếng khiến người ta cứng đơ người không chịu nổi, xe lửa lớn như vậy nhưng không gian chỉ có một chút, hoạt động cũng bị giới hạn.
Tần Chí Hoa còn khá hơn một chút, Tần Hiểu Muội là thực sự không chịu nổi, hai anh em lần đầu tiên ngồi xe lửa đi ra ngoài, tinh thần đều vô cùng căng thẳng, đặc biệt là vào ban đêm, chỉ sợ tiền ở trong người bị lấy trộm.
Mặc dù trước khi ra ngoài chỉ mang chút tiền giấy, để an toàn hai anh em đã giấu ở trên người, nhưng vẫn rất lo lắng không dám ngủ một giấc ngon lành, hai người thay phiên nghỉ ngơi, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng cũng sắp tới thành phố B, trời cũng đã sáng, đoàn tàu tiến vào trong thành phố, Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội nhìn ra ngoài xe, thỉnh thoảng lại bị kiến trúc của những tòa nhà cao tầng che đi tầm nhìn, mắt hai anh em sáng rực lên. Tần Chí Hoa nhìn thời gian cũng không cách biệt nhiều, cầm túi xách da rắn từ trên giá hành lý đặt lên ghế ngồi. Đợi đến khi có thông báo nhắc đã đến ga thành phố B, anh ấy cầm lấy túi da rắn, gọi Tần Hiểu Muội cùng rời đi.
Lần đầu tiên hai anh em ngồi xe lửa, khi xuống sân ga nơi nơi đều là người, cả hai nhìn mà ngơ ngác, Tần Chí Hoa nhìn dòng người đều đi về một hướng, anh ấy kéo Tần Hiểu Muội di chuyển theo.
Cũng may rằng trạm xe chỉ có một lối ra duy nhất, hai người còn nhỏ không biết phải làm gì nên không thể tự mình sắp xếp. Tần Chí Quân đã sớm đợi ở đây, trên người anh mặc quân trang nên vô cũng dễ thấy trong đám đông, Tần Chí Hoa từ xa đã nhìn thấy anh, lập tức cao giọng gọi anh cả.
Hôm nay anh xin nghỉ phép để ra ngoài đón người, nhưng vì việc tư mà anh mượn xe như vậy cũng không tốt cho lắm, anh cầm lấy túi da rắn mà Tần Chí Hoa đang mang, ngồi xe buýt đưa hai anh em vào trong thành phố ăn sáng, lại bắt chuyến xe đến Môn Đầu Câu rồi dẫn hai người đi bộ đến trụ sở.
Tần Chí Hoa cố gắng không quá hưng phấn trên quãng đường này, một đoạn đường đi xe buýt ngắm nhìn dáng vẻ của thành phố B thực sự khiến anh ấy choáng váng, ngồi xe lửa gần bốn mươi tiếng, sự mệt mỏi và buồn ngủ đều đã biến mất, cho dù sau đó đến Môn Đầu Câu nửa tiếng cũng không làm hao mòn đi sự nhiệt tình của anh ấy.
Sự nhiệt tình này lại tăng lên khi nhìn thấy khu nhà tập thể là một tòa nhà ba tầng nhỏ, vào nhà Tần Chí Quân lập tức nhìn thấy ghế sô pha, máy ghi âm, nhà vệ sinh sạch sẽ, thành phố thật sự khác với nông thôn.
Lâm Xuân Hoa đã lâu không gặp Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội, bây giờ nhìn thấy không khỏi vui vẻ, thấy Tần Chí Hoa được Tần Chí Quân giúp đỡ, bà ấy kéo Tần Hiểu Muội lại hỏi dọc đường đi có ổn không, gà vịt trong nhà thế nào, món ăn trên đường đi thế nào?
Cố Uyển mỉm cười pha trà cho hai người, đặt khay trà lên bàn trước mặt Tần Hiểu Muội, hỏi Tần Hiểu Muội có ăn gì chưa, nghe nói Tần Chí Quân đã dẫn cô ấy đi ăn rồi, cô mới từ từ ngồi xuống ghế.
Tần Hiểu Muội nhìn bụng của cô nói: “Em nhìn bụng của Tiểu Uyển chị so với chị hai cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, như vậy đến khi đủ tháng thì lớn đến thế nào đây.”
Cố Uyển cười xoa xoa bụng, nói: “Chị cũng không biết, chưa từng thấy ai mang thai sinh đôi cả, muốn so sánh cũng không được.”
Không biết vì cô nói tới đứa bé hay sao mà đứa trẻ trong bụng cử động liên tục vài lần, quần áo ép xuống khá chặt, nhóc con chỉ cần hơi động cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Hiểu Muội mở to mắt, cẩn thận sờ: “Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, nó động đậy này.”
Cố Uyển cười nói: “Chắc chắn là hai đứa nhóc này thích ồn ào lắm, vậy mà đã vội vàng chào hỏi cô của bọn nó rồi.”
Khuôn mặt Tần Hiểu Muội sáng lên, cảm thấy Cố Uyển nói đúng, đứa cháu nhỏ này chắc chắn là thích cô ấy rồi.
Quan hệ giữa Tần Hiểu Muội và Vương Hải Quyên không được tốt lắm, sự quan tâm tới đứa con trong bụng của cô ta đương nhiên cũng ít hơn, ít nhất thì cũng không đi theo và ở chung chăm sóc như Cố Uyển, còn có thể vui vẻ sờ bụng cô, tự nhiên chào hỏi cháu gái hoặc cháu trai nhỏ như vậy.
Trước tiên, nói tin tốt lành rằng Cố Uyển mang thai một cặp sinh đôi cho Tần Đại Hữu biết, gương mặt Tần Đại Hữu tràn đầy ý cười, nhà họ Tần bọn họ nhân khẩu không thịnh vượng, đời của ông ấy chỉ có một một mình ông là con. Cũng may ông ấy và Lâm Xuân Hoa có nhiều con cái, bây giờ nghe nói con dâu mang thai cặp sinh đôi, Tần Đại Hữu thực sự rất cao hứng.
Song bào thai thực sự rất khó, nhà họ Tần bọn họ mấy thế hệ nay đều chưa từng có ai sinh đôi cả.
Ông ấy cũng không biết nên nói gì, cứ để Lâm Xuân Hoa lo liệu cho là được, việc trong nhà cũng không có gì để ông ấy phải lo lắng. Bởi vậy mới nói, trái tim của đàn ông có hơi thô, lẽ ra những ngày này Vương Hải Quyên đã quay trở lại, mỗi ngày còn cùng nhau gặp mặt, ông ấy vậy mà không nhớ tới chuyện bên kia, không có nhiều tình cảm ruột thịt là một, một mặt khác chính là một người đàn ông như ông ấy thực sự không thể đoán được khi nào thì đến kỳ sinh đẻ của con dâu. Truyện Dị Giới
Đợi đến khi Lâm Xuân Hoa tính toán nói rằng có thể vợ thằng hai sẽ sinh vào cuối tháng mười, bà phải chạy về trước một chút để phối hợp chăm sóc con dâu trong tháng sinh đẻ, Tần Đại Hữu mới ngẩn người, gật đầu nói đồng ý.
Trong lòng nghĩ đến chuyện thằng cả ở bên kia phải làm thế nào, không phải nói bọn nó đang sống tại thâm sơn cùng cốc sao. Liền nghe Lâm Xuân Hoa bảo Tần Hiểu Muội đến thành phố B hỗ trợ trước một thời gian, cuối tháng mười một bà ấy sẽ lại quay trở về thành phố B.
Tần Đại Hữu nhìn Tần Hiểu Muội đang đứng ở bên cạnh, nói: “Bảo Hiểu Muội qua đó cũng được, con bé làm việc nhanh nhẹn, cũng thân thiết với con bé Uyển."
Sau khi hai vợ chồng nói chuyện vài câu thì chuyển điện thoại lại cho Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa, Lâm Xuân Hoa cẩn thận dặn dò nên mang theo đồ gì, đặc biệt là Hiểu Muội phải mang quần áo thu đông, lúc này mới đưa điện thoại lại cho Tần Chí Quân, dặn anh và Tần Chí Hoa thương lượng ngồi xe chuyến nào.
Tần Chí Hoa đột nhiên nhận được điện thoại bảo đưa em gái đến thành phố B thì rất thích, chuyện này đối với anh ấy mà nói chính là cơ hội để đi ra ngoài mở mang hiểu biết, ngồi xe lửa, đến thành phố lớn như thành phố B, nghe thấy vậy trong lòng anh ấy nóng như lửa đốt.
Vốn dĩ Tần Chí Quân còn nói để cho bọn họ xuất phát từ sáng mai, Tần Chí Hoa lại nói cái gì, bây giờ mới tám giờ sáng, hôm nay đi luôn cũng được. Tâm trạng gấp gáp không thể chờ thêm được nữa này cách một cái điện thoại Tần Chí Quân còn cảm nhận được, khóe môi anh hơi cong lên.
“Được, vậy hôm nay đi.”
Hai anh em bàn bạc một chút, sắp xếp thu dọn trong nhà một phen thì cần có chuyến xe để vào thành phố, thời gian chính xác là hơn sáu giờ tối mới bắt được chuyến xe kia.
Ba người trở về nhà, Tần Chí Cương hỏi mẹ gọi điện bảo gì vậy?
Trước đó thì gọi điện để bảo ba anh ấy đến đón, bây giờ thì lại gọi cả em trai em gái anh ấy, Tần Chí Cương tự nhiên là tò mò. Ngay cả Vương Hải Quyên trong lòng cũng nói thầm, chỉ là mấy ngày qua cái khác cô ta không học được, nhưng một chữ nhẫn thì tự khắc biết, hiểu được cách ngăn chặn những ý nghĩ vớ vẩn trong lòng mình.
Tần Đại Hữu nhìn Vương Hải Quyên một cái, nói: “Mẹ các con ở thành phố B nói Quyên Tử có thể cuối tháng mười sẽ sinh. Bác sĩ ở bên kia nói chị dâu con sinh đôi, chỗ ở lại ở trên đỉnh núi xa xôi, không có nhiều người, mẹ con gọi điện thoại nói muốn để Chí Hoa đưa Hiểu Muội qua đó hỗ trợ một chút, mẹ con sẽ về chăm sóc Quyên Tử một thời gian.”
Tần Chí Cương vừa nghe nói mẹ anh ấy còn lo lắng cho Quyên Tử, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Dù thế nào đi nữa thì Vương Hải Quyên vẫn là vợ anh ấy, dạy dỗ thì cũng đã dạy dỗ rồi, bình thường cứ để cô ta tự lo cho bản thân, công việc nặng nhọc anh ấy gánh vác thì không sao, nhưng đến cửa ải sinh sản này trong lòng anh ấy thực sự không biết gì cả.
Cả hai đều không có kinh nghiệm trên phương diện này, bây giờ nghe nói mẹ sẽ về, trong lòng Tần Chí Cương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Vương Hải Quyên cũng ngẩn người, cô ta cho rằng bản thân làm ra những việc đó, mẹ chồng sẽ thừa dịp còn đang ở thành phố B mà trực tiếp mặc kệ cô ta.
Thực ra cô ta nên thấy may mắn vì Tần Đại Hữu đã giấu chuyện cô ta làm ở phía sau, nếu như Lâm Xuân Hoa biết được những chuyện cô ta đã làm, còn biết được cô ta suýt chút nữa đã làm hỏng danh tiếng của Hiểu Muội, thì bà có bỏ mặc cô ta hay không cũng khó mà nói, cũng không phải là không thể kêu nhà mẹ đẻ đến đây hầu hạ cô ta trong thời gian ở cữ.
Cho nên đây cũng là may mắn của Vương Hải Quyên, Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu thực sự là người dễ mềm lòng và tốt bụng không so đo với người khác.
Tần Hiểu Muội nói chuyện với ba mình một chút để ba biết cách cho gà vịt và heo ăn như thế nào, Tần Đại Hữu xua tay nói: “Con đừng lo, con qua đó, mấy ngày sau mẹ con không phải đã trở về rồi sao, chỉ vài ngày đó bản thân ba có thể ứng phó được."
Tần Chí Cương ở một bên cũng nói: “Trước khi mẹ trở về để ba ăn cơm cùng anh và chị dâu là được.”
Tần Hiểu Muội nghe anh ấy nói như vậy, cô ấy vô thức liếc nhìn Vương Hải Quyên.
Vương Hải Quyên nghĩ thầm muốn nói hai câu xuôi tai, nhưng khoảng thời gian này cô và người nhà họ Tần khó xử thành quen, nhất thời cũng không biết nói sao, bị Tần Hiểu Muội nhìn như vậy, cũng chỉ đành gật đầu ừ một tiếng.
Tần Đại Hữu cũng không đề cập đến chuyện người con dâu này hiếu thuận với ông ấy như thế nào, cũng không bày ra sắc mặt đồng ý với lời nói này hay không, ông ấy chỉ cười để Tần Hiểu Muội đi thu xếp quần áo rồi đi, bản thân cũng tự mình đi tìm túi xách da rắn.
Trong nhà ngoại trừ Tần Chí Quân thường xuyên đi ra ngoài thì không có ai từng đi xa nhà cả, cho nên chỉ có một chiếc túi du lịch lần trước đã cho Lâm Xuân Hoa xách đi rồi. Tần Đại Hữu tìm thấy một chiếc túi da rắn sạch sẽ có khóa kéo, là chiếc túi mà Tần Chí Quân đã mang về để chứa đồ, cũng thích hợp để sử dụng.
Tần Hiểu Muội làm như lời Lâm Xuân Hoa nói, mang tất cả quần áo mùa hè thu đông tới, thực ra cũng chỉ mang tới vài bộ, ít nhất cái túi da rắn lớn kia vẫn có thể đựng được ít đồ. Tần Chí Hoa khác với cô ấy, chỉ mang hai bộ quần áo để thay đổi, rồi cùng bỏ vào cái túi da rắn kia.
Tần Đại Hữu đưa hai anh em đến trạm xe lửa, mua vé xong thì bị Tần Chí Hoa giục đi về, ông thực sự muốn đưa bọn họ lên xe lửa nhưng lại quanh co không để cho họ lên xe.
Tần Đại Hữu vỗ vỗ Tần Chí Hoa, nói: “Cũng đã trở thành đứa trẻ to xác rồi, phải tự mình trải nghiệm một chút, dọc đường nhớ phải cảnh giác một tí, ban đêm không được ngủ quá sâu, nhớ phải chăm sóc Hiểu Muội thật kỹ.”
Sau đó lại thấp giọng dặn dò: “Phải cực kỳ để ý tiền và vé, trong nhà ga và trên tàu hỏa có rất nhiều tên móc túi đó.”
Tần Chí Hoa gật đầu để ông ấy yên tâm: “Những lời này anh cả đều nói với con qua điện thoại rồi, con sẽ chú ý, ba đừng lo lắng, chờ khi nào đến nơi con sẽ lập tức bảo anh cả gọi điện cho ba.”
Tần Đại Hữu ra ngoài trạm xe lửa mua một túi bánh bao mang vào, đưa cho hai anh em, lúc này ông ấy mới lưu luyến rời đi.
Không lo lắng như Tần Đại Hữu, Tần Chí Hoa nhìn vé xe lửa trong tay, một mặt cảm thấy mới mẻ vì chưa từng ngồi xe lửa bao giờ, mặt khác lại càng trông ngóng mong chờ đến thành phố B. Anh cả của bọn họ là người có tiền đồ nhất, anh cả ở quân đội thành phố B, chị dâu đi tới thành phố B học được một năm, hiện tại cũng đã thi đỗ đại học ở thành phố B.
Cho tới hơn sáu giờ phải lên xe lửa, hai anh em tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, khoang xe cũng không quá đông đúc, hai người ngồi một dãy ghế, Tần Chí Hoa nhường Hiểu Muội ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh ấy ngồi ở vị trí bên ngoài.
Xe vừa khởi động, Tần Chí Hoa cũng nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ thăm dò, xe lửa chuyển động đều đều, âm thanh và cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, dù trời đã tối, hồ nước hay những ngọn núi cũng đã tối đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng những bụi cây, anh ấy cảm thấy khá mới mẻ.
“Hiểu Muội, anh ba hâm mộ em thật đấy, em ít nhất cũng có thể được ở lại thành phố B vài tháng đúng không?”
Trong lòng Tần Chí Hoa suy nghĩ, nếu như anh trai và chị dâu cần anh ấy đến nơi này thì tốt biết mấy, như vậy thì anh ấy cũng có thể ở lại thành phố B.
Tần Hiểu Muội vui vẻ cười, nói: “Nếu như anh là con gái vậy thì có thể giống em rồi.”
Ôi, Tần Chí Hoa run lên, không có cách nào nghĩ ra được trở thành con gái là như thế nào.
Từ trong màn đêm u tối phong cảnh ngoài cửa xe chỉ có một màu đen kịt, thỉnh thoảng lại có vài ánh đèn không biết từ thành phố hay thị trấn nào đó, hai anh em ngắm nhìn hơn hai tiếng đồng hồ cũng không cảm thấy chán.
Nhưng đến sau lúc nửa đêm, sự hưng phấn của hai người không còn nữa, chỉ còn sót lại sự mệt mỏi.
Chuyến xe này đi mất ba mươi sáu tiếng, như vậy đã xem như đi nhanh rồi, nhưng ngồi trên xe suốt ba mươi sáu tiếng khiến người ta cứng đơ người không chịu nổi, xe lửa lớn như vậy nhưng không gian chỉ có một chút, hoạt động cũng bị giới hạn.
Tần Chí Hoa còn khá hơn một chút, Tần Hiểu Muội là thực sự không chịu nổi, hai anh em lần đầu tiên ngồi xe lửa đi ra ngoài, tinh thần đều vô cùng căng thẳng, đặc biệt là vào ban đêm, chỉ sợ tiền ở trong người bị lấy trộm.
Mặc dù trước khi ra ngoài chỉ mang chút tiền giấy, để an toàn hai anh em đã giấu ở trên người, nhưng vẫn rất lo lắng không dám ngủ một giấc ngon lành, hai người thay phiên nghỉ ngơi, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng cũng sắp tới thành phố B, trời cũng đã sáng, đoàn tàu tiến vào trong thành phố, Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội nhìn ra ngoài xe, thỉnh thoảng lại bị kiến trúc của những tòa nhà cao tầng che đi tầm nhìn, mắt hai anh em sáng rực lên. Tần Chí Hoa nhìn thời gian cũng không cách biệt nhiều, cầm túi xách da rắn từ trên giá hành lý đặt lên ghế ngồi. Đợi đến khi có thông báo nhắc đã đến ga thành phố B, anh ấy cầm lấy túi da rắn, gọi Tần Hiểu Muội cùng rời đi.
Lần đầu tiên hai anh em ngồi xe lửa, khi xuống sân ga nơi nơi đều là người, cả hai nhìn mà ngơ ngác, Tần Chí Hoa nhìn dòng người đều đi về một hướng, anh ấy kéo Tần Hiểu Muội di chuyển theo.
Cũng may rằng trạm xe chỉ có một lối ra duy nhất, hai người còn nhỏ không biết phải làm gì nên không thể tự mình sắp xếp. Tần Chí Quân đã sớm đợi ở đây, trên người anh mặc quân trang nên vô cũng dễ thấy trong đám đông, Tần Chí Hoa từ xa đã nhìn thấy anh, lập tức cao giọng gọi anh cả.
Hôm nay anh xin nghỉ phép để ra ngoài đón người, nhưng vì việc tư mà anh mượn xe như vậy cũng không tốt cho lắm, anh cầm lấy túi da rắn mà Tần Chí Hoa đang mang, ngồi xe buýt đưa hai anh em vào trong thành phố ăn sáng, lại bắt chuyến xe đến Môn Đầu Câu rồi dẫn hai người đi bộ đến trụ sở.
Tần Chí Hoa cố gắng không quá hưng phấn trên quãng đường này, một đoạn đường đi xe buýt ngắm nhìn dáng vẻ của thành phố B thực sự khiến anh ấy choáng váng, ngồi xe lửa gần bốn mươi tiếng, sự mệt mỏi và buồn ngủ đều đã biến mất, cho dù sau đó đến Môn Đầu Câu nửa tiếng cũng không làm hao mòn đi sự nhiệt tình của anh ấy.
Sự nhiệt tình này lại tăng lên khi nhìn thấy khu nhà tập thể là một tòa nhà ba tầng nhỏ, vào nhà Tần Chí Quân lập tức nhìn thấy ghế sô pha, máy ghi âm, nhà vệ sinh sạch sẽ, thành phố thật sự khác với nông thôn.
Lâm Xuân Hoa đã lâu không gặp Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội, bây giờ nhìn thấy không khỏi vui vẻ, thấy Tần Chí Hoa được Tần Chí Quân giúp đỡ, bà ấy kéo Tần Hiểu Muội lại hỏi dọc đường đi có ổn không, gà vịt trong nhà thế nào, món ăn trên đường đi thế nào?
Cố Uyển mỉm cười pha trà cho hai người, đặt khay trà lên bàn trước mặt Tần Hiểu Muội, hỏi Tần Hiểu Muội có ăn gì chưa, nghe nói Tần Chí Quân đã dẫn cô ấy đi ăn rồi, cô mới từ từ ngồi xuống ghế.
Tần Hiểu Muội nhìn bụng của cô nói: “Em nhìn bụng của Tiểu Uyển chị so với chị hai cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, như vậy đến khi đủ tháng thì lớn đến thế nào đây.”
Cố Uyển cười xoa xoa bụng, nói: “Chị cũng không biết, chưa từng thấy ai mang thai sinh đôi cả, muốn so sánh cũng không được.”
Không biết vì cô nói tới đứa bé hay sao mà đứa trẻ trong bụng cử động liên tục vài lần, quần áo ép xuống khá chặt, nhóc con chỉ cần hơi động cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Hiểu Muội mở to mắt, cẩn thận sờ: “Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, nó động đậy này.”
Cố Uyển cười nói: “Chắc chắn là hai đứa nhóc này thích ồn ào lắm, vậy mà đã vội vàng chào hỏi cô của bọn nó rồi.”
Khuôn mặt Tần Hiểu Muội sáng lên, cảm thấy Cố Uyển nói đúng, đứa cháu nhỏ này chắc chắn là thích cô ấy rồi.
Quan hệ giữa Tần Hiểu Muội và Vương Hải Quyên không được tốt lắm, sự quan tâm tới đứa con trong bụng của cô ta đương nhiên cũng ít hơn, ít nhất thì cũng không đi theo và ở chung chăm sóc như Cố Uyển, còn có thể vui vẻ sờ bụng cô, tự nhiên chào hỏi cháu gái hoặc cháu trai nhỏ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.