Thập Niên 80: Cô Vợ Mềm Mại Của Anh Chàng Đồ Tể
Chương 1:
Khả Ái Tiểu Thỏ
05/04/2023
"Ồ, nghe nói chưa? Quả phụ Ngô đầu làng bệnh sắp chết."
"Sắp chết? Không phải nói là không phải bệnh nặng mà? Sao đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy?"
"Vì nhà nghèo đó, chỉ cần đi thành phố tiêm vài mũi, nhưng mà con gái duy nhất lại yếu đuối đến mức còn không làm được việc đồng áng, lấy đâu ra tiền mà đi chích thuốc trong thành phố."
"Tiếc thật, con gái nhà đó xinh đẹp nhưng mà thân thể quá mảnh mai, nhìn cái eo nhỏ, véo véo đã gãy liền."
"Đúng rồi, đẹp thì có ích gì, không ai thèm cưới. Mẹ đẻ sắp chết vì bệnh tật cũng không có tiền chữa trị.”
Trước cổng làng, hai bà ngồi dưới gốc cây hòe lớn vừa nói chuyện rôm rả vừa may đế giày.
Đó là một gia đình góa phụ nghèo nhất trong làng. Chồng của góa phụ Ngô mất khi con gái còn nhỏ, một mình bà chăm sóc đứa con gái duy nhất Ngô Uyển Uyển. Thật vất vả chờ con gái lớn lên, lại bị viêm phổi, mỗi ngày phải tiêm một mũi, nhưng trong nhà không có tiền, phải kéo căn bệnh ngày một trầm trọng hơn.
Triệu Mạc tình cờ đẩy xe bán thịt lợn đi ngang qua, bị hai người phụ nữ chặn lại: “Triệu Mạc, hôm nay mổ lợn à?”
“Ừ, tôi định đẩy vào thành phố bán.” Triệu Mạc cao lớn thô kệch, làn da ngăm đen, sắp mùa đông mà anh mặc quần áo mỏng manh, cơ bắp thấp thoáng dưới quần áo, không biết lạnh là gì.
"Vậy thì cậu cân cho tôi và thím Năm mỗi người một cân đi. Thấy trời trở lạnh, làm thịt hông khô được rồi. Hai ngày nữa, cậu chọn ít thịt mỡ giữ lại cho tôi. Tôi mua thịt muối để mùa đông xào rau ăn."
“Tôi sẽ ép lấy dầu, lấy một ít mỡ lợn để mùa đông có vị thịt."
Triệu Mạc không nói nhiều, lấy dao cắt thịt ra, cắt một miếng thịt lợn ba phần nạc bảy phần mỡ, cân lên một cân hai lạng, Triệu Mạc chỉ lấy tiền một cân.
Anh luôn hào phóng, làng Đông Hồ tuy là một làng lớn nhưng chỉ có nhà anh nuôi và bán lợn, bây giờ đời sống nhân dân khá hơn, có khi bán hết thịt mà không cần ra khỏi làng cũng nhiều, chuyện này có liên quan đến nhân phẩm của anh.
Hai miếng thịt không nhiều không ít đều một cân hai lạng, sau khi nhận tiền xong, anh đẩy xe và tiếp tục đi về phía trước.
Những người phụ nữ phía sau lại bắt đầu bàn tán: "Nhìn Triệu Mạc này, cả người cơ bắp, lại cao lớn, lực lưỡng, còn khỏe hơn cả một con bò.”
"Ừ, lợn nhà cậu ta mình cậu ta bắt giết, chăm chỉ làm việc, ngoài chăn lợn còn lo việc đồng áng, thiệt thòi là còn độc thân, thiếu cô vợ ấm giường."
"Thân thể của cậu ta. Là phụ nữ ai mà chịu được."
"Thôi bà, đừng nói lung tung, già rồi mà không đứng đắn."
Hai người vui vẻ cầm thịt lợn về nhà, Triệu Mạc đẩy một xe thịt lợn đi đến thị trấn.
Mất hơn một giờ để đẩy xe đẩy đến thị trấn, nhưng anh nổi tiếng là tốt tính. Không cân thiếu cũng không keo kiệt. Toàn bộ số thịt đã được bán hết trong vòng chưa đầy hai giờ, khi anh trở về làng thì trời đã chạng vạng.
Đi ngang qua cái sân xây bằng đá đổ nát ở đầu làng, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà.
"Sắp chết? Không phải nói là không phải bệnh nặng mà? Sao đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy?"
"Vì nhà nghèo đó, chỉ cần đi thành phố tiêm vài mũi, nhưng mà con gái duy nhất lại yếu đuối đến mức còn không làm được việc đồng áng, lấy đâu ra tiền mà đi chích thuốc trong thành phố."
"Tiếc thật, con gái nhà đó xinh đẹp nhưng mà thân thể quá mảnh mai, nhìn cái eo nhỏ, véo véo đã gãy liền."
"Đúng rồi, đẹp thì có ích gì, không ai thèm cưới. Mẹ đẻ sắp chết vì bệnh tật cũng không có tiền chữa trị.”
Trước cổng làng, hai bà ngồi dưới gốc cây hòe lớn vừa nói chuyện rôm rả vừa may đế giày.
Đó là một gia đình góa phụ nghèo nhất trong làng. Chồng của góa phụ Ngô mất khi con gái còn nhỏ, một mình bà chăm sóc đứa con gái duy nhất Ngô Uyển Uyển. Thật vất vả chờ con gái lớn lên, lại bị viêm phổi, mỗi ngày phải tiêm một mũi, nhưng trong nhà không có tiền, phải kéo căn bệnh ngày một trầm trọng hơn.
Triệu Mạc tình cờ đẩy xe bán thịt lợn đi ngang qua, bị hai người phụ nữ chặn lại: “Triệu Mạc, hôm nay mổ lợn à?”
“Ừ, tôi định đẩy vào thành phố bán.” Triệu Mạc cao lớn thô kệch, làn da ngăm đen, sắp mùa đông mà anh mặc quần áo mỏng manh, cơ bắp thấp thoáng dưới quần áo, không biết lạnh là gì.
"Vậy thì cậu cân cho tôi và thím Năm mỗi người một cân đi. Thấy trời trở lạnh, làm thịt hông khô được rồi. Hai ngày nữa, cậu chọn ít thịt mỡ giữ lại cho tôi. Tôi mua thịt muối để mùa đông xào rau ăn."
“Tôi sẽ ép lấy dầu, lấy một ít mỡ lợn để mùa đông có vị thịt."
Triệu Mạc không nói nhiều, lấy dao cắt thịt ra, cắt một miếng thịt lợn ba phần nạc bảy phần mỡ, cân lên một cân hai lạng, Triệu Mạc chỉ lấy tiền một cân.
Anh luôn hào phóng, làng Đông Hồ tuy là một làng lớn nhưng chỉ có nhà anh nuôi và bán lợn, bây giờ đời sống nhân dân khá hơn, có khi bán hết thịt mà không cần ra khỏi làng cũng nhiều, chuyện này có liên quan đến nhân phẩm của anh.
Hai miếng thịt không nhiều không ít đều một cân hai lạng, sau khi nhận tiền xong, anh đẩy xe và tiếp tục đi về phía trước.
Những người phụ nữ phía sau lại bắt đầu bàn tán: "Nhìn Triệu Mạc này, cả người cơ bắp, lại cao lớn, lực lưỡng, còn khỏe hơn cả một con bò.”
"Ừ, lợn nhà cậu ta mình cậu ta bắt giết, chăm chỉ làm việc, ngoài chăn lợn còn lo việc đồng áng, thiệt thòi là còn độc thân, thiếu cô vợ ấm giường."
"Thân thể của cậu ta. Là phụ nữ ai mà chịu được."
"Thôi bà, đừng nói lung tung, già rồi mà không đứng đắn."
Hai người vui vẻ cầm thịt lợn về nhà, Triệu Mạc đẩy một xe thịt lợn đi đến thị trấn.
Mất hơn một giờ để đẩy xe đẩy đến thị trấn, nhưng anh nổi tiếng là tốt tính. Không cân thiếu cũng không keo kiệt. Toàn bộ số thịt đã được bán hết trong vòng chưa đầy hai giờ, khi anh trở về làng thì trời đã chạng vạng.
Đi ngang qua cái sân xây bằng đá đổ nát ở đầu làng, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.