[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 15: Anh Cởi Cho Em Đi
Nhất Luân Minh Nguyệt
16/05/2024
Chờ sau khi anh vào nhà lần nữa, người trên giường còn chưa thay quần áo, vẫn đang mặc bộ đồ ướt nhẹp.
Bởi vì quần áo đã đẫm nước, dính vào da thịt trắng nõn nên anh có thể thấy rõ quang cảnh mê người dưới lớp áo mỏng manh.
Nhìn đến cảnh này, anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt, lại chạm phải đôi mắt hẹp dài xinh đẹp còn mang theo men say ngây thơ của cô, trong đôi mắt còn hàm chứa nước mắt, muốn rơi lại không rơi, nhìn qua vô cùng đáng thương, nào còn dáng vẻ hung hăng ngày thường!
Nhìn thấy vậy, anh có cảm giác gân xanh trên trán cũng giật giật, không biết cô đang bị làm sao.
Cất bước tiến lên, anh coi như không thấy quang cảnh mê người kia, nhíu mày hỏi.
“Sao vẫn chưa thay quần áo?”
Nghe anh hỏi vậy, mắt Trương Thúy Chi hơi cụp xuống, nước mắt lách cách trào ra, âm thanh mang theo nức nở.
“ n Chí Cương, anh quát em.” Dứt lời, cô lập tức oà khóc.
n Chí Cương…
n thị nằm ở phòng bên đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng con dâu khóc, sợ tới mức run người, từ khi con dâu vào cái nhà này, thấy cô quậy phá ầm ĩ các kiểu chứ nào thấy cô khóc bao giờ!
Cuống quít bật đèn dưới giường, đi đến trước cửa phòng ngủ bọn họ, sợ giống ngày hôm qua, nhìn thấy thứ không nên thấy nên bà không dám vén rèm cửa ra nhìn.
Chỉ thử dò hỏi vào bên trong.
“Cương Tử, vợ con bị làm sao đó? Con bắt nạt con bé à?” Giọng bà có vẻ hơi nôn nóng.
Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp của n Chí Cương.
“Mẹ, không có gì đâu, mẹ cứ đi nghỉ ngơi đi.”
n thị có chút không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hơi chần chừ một lát rồi quay người trở về phòng ngủ của mình, tập trung lắng nghe thấy tiếng khóc càng lúc càng nhỏ của con dâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phía n Chí Cương, nhìn người đang say rượu trước mặt, nước mắt lách tách lách tách không ngừng tuôn rơi, thấy cô như vậy, trong lòng anh có chút không biết phải làm sao.
Người chưa từng dỗ dành người khác như anh, lúc này lại dùng giọng điệu có chút đông cứng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh sai rồi!”
Nghe thấy anh xin lỗi, Trương Thúy Chi nước mắt lưng tròng nói: “Vậy anh thay quần áo cho em đi.” Giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
n Chí Cương vốn định từ chối, nhưng cảm thấy mình không cãi nổi người đã uống say, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Không nói gì nữa, anh nhắm hai mắt, cởi xuống quần áo ướt nhẹp trên người cô, sau đó nhanh nhẹn mặc vào áo thun nam rộng thùng thình cho cô.
Sau khi xong hết mới mới mở mắt ra.
Dưới sự thúc giục của cô, anh trèo lên chiếc giường mềm mại, mới vừa nằm xuống, người bên cạnh đã như bé mèo con nhích lại gần.
Trương Thúy Chi nằm trong lồng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, tay chân gác hết lên thân hình to lớn của anh.
n Chí Cương cụp mắt nhìn người trong lồng ngực, giơ tay tắt đèn, trong bóng đêm cảm nhận được thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, dính sát vào người mình, hơi thở anh có chút dồn dập.
“Nóng, buông ra nào.”
Nghe thấy anh nói vậy, Trương Thúy Chi như phản nghịch, không chỉ không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, giận dỗi như một đứa trẻ.
“Không buông.” Vừa dứt lời, bàn tay như ngọc lập tức thò vào trong áo anh.
Sờ soạng lung tung trên bờ ngực nóng bỏng rắn rỏi của anh, cùng lúc đó, lòng bàn tay mềm mại của cô xoa xoa đầu vú màu nâu đang nhô lên.
Hành động của cô khiến hơi thở anh phải dừng lại một nhịp, mím môi, anh giơ tay tóm lấy bàn tay đang làm loạn trong áo, giọng nói khàn khàn dường như đang kiềm chế.
“Đừng quậy nữa, ngủ đi.” Anh nói với vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì quần áo đã đẫm nước, dính vào da thịt trắng nõn nên anh có thể thấy rõ quang cảnh mê người dưới lớp áo mỏng manh.
Nhìn đến cảnh này, anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt, lại chạm phải đôi mắt hẹp dài xinh đẹp còn mang theo men say ngây thơ của cô, trong đôi mắt còn hàm chứa nước mắt, muốn rơi lại không rơi, nhìn qua vô cùng đáng thương, nào còn dáng vẻ hung hăng ngày thường!
Nhìn thấy vậy, anh có cảm giác gân xanh trên trán cũng giật giật, không biết cô đang bị làm sao.
Cất bước tiến lên, anh coi như không thấy quang cảnh mê người kia, nhíu mày hỏi.
“Sao vẫn chưa thay quần áo?”
Nghe anh hỏi vậy, mắt Trương Thúy Chi hơi cụp xuống, nước mắt lách cách trào ra, âm thanh mang theo nức nở.
“ n Chí Cương, anh quát em.” Dứt lời, cô lập tức oà khóc.
n Chí Cương…
n thị nằm ở phòng bên đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng con dâu khóc, sợ tới mức run người, từ khi con dâu vào cái nhà này, thấy cô quậy phá ầm ĩ các kiểu chứ nào thấy cô khóc bao giờ!
Cuống quít bật đèn dưới giường, đi đến trước cửa phòng ngủ bọn họ, sợ giống ngày hôm qua, nhìn thấy thứ không nên thấy nên bà không dám vén rèm cửa ra nhìn.
Chỉ thử dò hỏi vào bên trong.
“Cương Tử, vợ con bị làm sao đó? Con bắt nạt con bé à?” Giọng bà có vẻ hơi nôn nóng.
Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói trầm thấp của n Chí Cương.
“Mẹ, không có gì đâu, mẹ cứ đi nghỉ ngơi đi.”
n thị có chút không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hơi chần chừ một lát rồi quay người trở về phòng ngủ của mình, tập trung lắng nghe thấy tiếng khóc càng lúc càng nhỏ của con dâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phía n Chí Cương, nhìn người đang say rượu trước mặt, nước mắt lách tách lách tách không ngừng tuôn rơi, thấy cô như vậy, trong lòng anh có chút không biết phải làm sao.
Người chưa từng dỗ dành người khác như anh, lúc này lại dùng giọng điệu có chút đông cứng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh sai rồi!”
Nghe thấy anh xin lỗi, Trương Thúy Chi nước mắt lưng tròng nói: “Vậy anh thay quần áo cho em đi.” Giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
n Chí Cương vốn định từ chối, nhưng cảm thấy mình không cãi nổi người đã uống say, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Không nói gì nữa, anh nhắm hai mắt, cởi xuống quần áo ướt nhẹp trên người cô, sau đó nhanh nhẹn mặc vào áo thun nam rộng thùng thình cho cô.
Sau khi xong hết mới mới mở mắt ra.
Dưới sự thúc giục của cô, anh trèo lên chiếc giường mềm mại, mới vừa nằm xuống, người bên cạnh đã như bé mèo con nhích lại gần.
Trương Thúy Chi nằm trong lồng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, tay chân gác hết lên thân hình to lớn của anh.
n Chí Cương cụp mắt nhìn người trong lồng ngực, giơ tay tắt đèn, trong bóng đêm cảm nhận được thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, dính sát vào người mình, hơi thở anh có chút dồn dập.
“Nóng, buông ra nào.”
Nghe thấy anh nói vậy, Trương Thúy Chi như phản nghịch, không chỉ không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, giận dỗi như một đứa trẻ.
“Không buông.” Vừa dứt lời, bàn tay như ngọc lập tức thò vào trong áo anh.
Sờ soạng lung tung trên bờ ngực nóng bỏng rắn rỏi của anh, cùng lúc đó, lòng bàn tay mềm mại của cô xoa xoa đầu vú màu nâu đang nhô lên.
Hành động của cô khiến hơi thở anh phải dừng lại một nhịp, mím môi, anh giơ tay tóm lấy bàn tay đang làm loạn trong áo, giọng nói khàn khàn dường như đang kiềm chế.
“Đừng quậy nữa, ngủ đi.” Anh nói với vẻ bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.