[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 2: Giấu Kín Như Bưng
Nhất Luân Minh Nguyệt
01/05/2024
Khi Trương Thúy Chi thấy người đàn ông kiệm lời nhạt nhẽo của mình đồng ý thì vui vẻ ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cô xoay người rời đi, lại không hề nhận ra người đàn ông phía sau mình đang dùng một đôi mắt đen láy kín đáo nhìn chằm chằm vào cô.
Ra ngoài sân, Trương Thúy Chi cầm ấm trà đã rót đầy nước lên súc miệng, bắt đầu đánh răng.
Bà n đang ở trong bếp nghe con dâu nói muốn về nhà bố mẹ đẻ, trong lúc cô đang đánh răng liền vội vàng chạy vào phòng.
Bà lấy hết trứng, còn có thịt ba chỉ và hai miếng vải ở nhà rồi nhét vào giỏ, sau đó lại lấy hai lon cao nhét đầy cả giỏ.
Bà biết rất rõ con dâu mình là người thích chu cấp cho nhà mẹ đẻ, trong nhà hễ có đồ gì là đều bị cô mang sang đó.
Dù sao mấy thứ đồ này cô muốn mang về nhà mẹ đẻ cũng không sao, chỉ cần cô không ở nhà phát điên gây chuyện là được!
Kể từ khi Tiểu Cương cưới cô về, trong nhà lúc nào cũng loạn đến mức gà bay chó sủa, chưa bao giờ có được một ngày yên tĩnh.
n Chí Cương thấy mẹ như vậy, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Trong bữa ăn, trên bàn có cháo kê, hai đĩa rau, còn có bốn quả trứng luộc.
Ở thời đại này, điều kiện sống của nhà họ n đã được coi là rất tốt rồi, nhưng kiếp trước, Trương Thúy Chi lại kiêu ngạo bất mãn, khiến cả nhà mỗi ngày đều gà chó không yên.
Cô thu lại suy nghĩ, liếc nhìn đứa trẻ thấp bé ngồi bên cạnh, bộ dạng rụt rè sợ hãi như thể vô cùng sợ hãi Trương Thúy Chi.
Đứa trẻ trước mặt chính là con người đồng chí quá cố của n Chí Cương, bởi vì họ hàng thân thích của đứa trẻ đều ghét bỏ đứa con hoang nên không ai quan tâm đến nó.
n Chí Cương thấy vậy mới không thương lượng với người nhà mà trực tiếp đưa đứa trẻ về nuôi dưỡng.
Cũng chính vì đứa con này mà cuộc hôn nhân sắp đặt của n Chí Cương cũng kết thúc, nghe nói đối phương còn là thanh mai trúc mã với n Chí Cương, hai người tình đầu ý hợp, lúc đó cũng sắp kết hôn.
Sau khi hai người họ đường ai nấy đi, mới có người vợ như cô bị mua về với giá cao!
Nghĩ tới bản thân từ khi gả vào gia đình này chưa bao giờ coi trọng đứa bé này, thậm chí cô còn rất khắt khe với nó.
Nhưng ở kiếp trước, khi cô nằm trên giường bệnh không có ai chăm sóc, vẫn là thằng bé cùng vợ quan tâm săn sóc tiễn đưa cô đoạn đường cuối.
Dẹp hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu, cô lấy một quả trứng đã luộc chín, cẩn thận bóc vỏ sau đó đặt vào bát của đứa trẻ bên cạnh rồi nói: "Ăn đi."
Hành động này của cô thực sự khiến hai người còn lại trong bàn ăn choáng váng.
Đặc biệt là n Chí Cương, ánh mắt dò xét của anh rơi xuống người phụ nữ nhỏ bé đối diện, anh hiểu rất rõ người vợ mà anh cưới có đức tính như thế nào, càng biết cô ghét đứa con trai anh nhận nuôi ra sao.
Bà n cũng bối rối trước hành vi của con dâu, không biết sáng hôm nay có phải gặp ma không nên nói với Triệu Tiểu Cường: "Nhanh cảm ơn thím đi."
Triệu Tiểu Cường nhìn thấy trong bát có thêm một quả trứng, lại liếc nhìn bà nội, sau đó rụt rè nhìn người bên cạnh thấp giọng nói: "Cảm ơn thím."
Trương Thúy Chi giơ tay chạm lên cái đầu nhỏ của đứa trẻ bên cạnh, cũng không để ý đến ánh mắt bình phẩm cô của người đàn ông đối diện.
Lơ đãng ăn xong bữa cơm, trong lòng cô thầm nghĩ hôm nay nhất định phải tìm cách lấy lại chiếc xe đạp lần trước cô mang về nhà mẹ đẻ mở được.
Khoảnh khắc cô xoay người rời đi, lại không hề nhận ra người đàn ông phía sau mình đang dùng một đôi mắt đen láy kín đáo nhìn chằm chằm vào cô.
Ra ngoài sân, Trương Thúy Chi cầm ấm trà đã rót đầy nước lên súc miệng, bắt đầu đánh răng.
Bà n đang ở trong bếp nghe con dâu nói muốn về nhà bố mẹ đẻ, trong lúc cô đang đánh răng liền vội vàng chạy vào phòng.
Bà lấy hết trứng, còn có thịt ba chỉ và hai miếng vải ở nhà rồi nhét vào giỏ, sau đó lại lấy hai lon cao nhét đầy cả giỏ.
Bà biết rất rõ con dâu mình là người thích chu cấp cho nhà mẹ đẻ, trong nhà hễ có đồ gì là đều bị cô mang sang đó.
Dù sao mấy thứ đồ này cô muốn mang về nhà mẹ đẻ cũng không sao, chỉ cần cô không ở nhà phát điên gây chuyện là được!
Kể từ khi Tiểu Cương cưới cô về, trong nhà lúc nào cũng loạn đến mức gà bay chó sủa, chưa bao giờ có được một ngày yên tĩnh.
n Chí Cương thấy mẹ như vậy, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Trong bữa ăn, trên bàn có cháo kê, hai đĩa rau, còn có bốn quả trứng luộc.
Ở thời đại này, điều kiện sống của nhà họ n đã được coi là rất tốt rồi, nhưng kiếp trước, Trương Thúy Chi lại kiêu ngạo bất mãn, khiến cả nhà mỗi ngày đều gà chó không yên.
Cô thu lại suy nghĩ, liếc nhìn đứa trẻ thấp bé ngồi bên cạnh, bộ dạng rụt rè sợ hãi như thể vô cùng sợ hãi Trương Thúy Chi.
Đứa trẻ trước mặt chính là con người đồng chí quá cố của n Chí Cương, bởi vì họ hàng thân thích của đứa trẻ đều ghét bỏ đứa con hoang nên không ai quan tâm đến nó.
n Chí Cương thấy vậy mới không thương lượng với người nhà mà trực tiếp đưa đứa trẻ về nuôi dưỡng.
Cũng chính vì đứa con này mà cuộc hôn nhân sắp đặt của n Chí Cương cũng kết thúc, nghe nói đối phương còn là thanh mai trúc mã với n Chí Cương, hai người tình đầu ý hợp, lúc đó cũng sắp kết hôn.
Sau khi hai người họ đường ai nấy đi, mới có người vợ như cô bị mua về với giá cao!
Nghĩ tới bản thân từ khi gả vào gia đình này chưa bao giờ coi trọng đứa bé này, thậm chí cô còn rất khắt khe với nó.
Nhưng ở kiếp trước, khi cô nằm trên giường bệnh không có ai chăm sóc, vẫn là thằng bé cùng vợ quan tâm săn sóc tiễn đưa cô đoạn đường cuối.
Dẹp hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu, cô lấy một quả trứng đã luộc chín, cẩn thận bóc vỏ sau đó đặt vào bát của đứa trẻ bên cạnh rồi nói: "Ăn đi."
Hành động này của cô thực sự khiến hai người còn lại trong bàn ăn choáng váng.
Đặc biệt là n Chí Cương, ánh mắt dò xét của anh rơi xuống người phụ nữ nhỏ bé đối diện, anh hiểu rất rõ người vợ mà anh cưới có đức tính như thế nào, càng biết cô ghét đứa con trai anh nhận nuôi ra sao.
Bà n cũng bối rối trước hành vi của con dâu, không biết sáng hôm nay có phải gặp ma không nên nói với Triệu Tiểu Cường: "Nhanh cảm ơn thím đi."
Triệu Tiểu Cường nhìn thấy trong bát có thêm một quả trứng, lại liếc nhìn bà nội, sau đó rụt rè nhìn người bên cạnh thấp giọng nói: "Cảm ơn thím."
Trương Thúy Chi giơ tay chạm lên cái đầu nhỏ của đứa trẻ bên cạnh, cũng không để ý đến ánh mắt bình phẩm cô của người đàn ông đối diện.
Lơ đãng ăn xong bữa cơm, trong lòng cô thầm nghĩ hôm nay nhất định phải tìm cách lấy lại chiếc xe đạp lần trước cô mang về nhà mẹ đẻ mở được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.