[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 33: Muốn Chuyển Vào Trong Thành Phố
Nhất Luân Minh Nguyệt
20/05/2024
Thấy cô tức giận, n Chí Cương cũng không biết mình nên sửa lời kiểu gì cho phải. Anh giang tay ôm lấy cô nằm xuống lần nữa, để cho cô dựa tiếp lên người mình, nhẹ nhàng ấn xoa eo cho cô.
Trong lúc này, cho dù bị véo hay bị cắn thì anh cũng không rên một tiếng. Anh cảm thấy đây đều là mình xứng đáng bị vậy, nếu cô có thể nguôi giận thì cứ để mặc cô cắn thế nào cũng được!
Trời bên ngoài dần sáng lên, vốn dĩ anh luôn rèn luyện sau khi rời giường buổi sáng, lúc này lại vẫn nằm yên trên giường, không có ý muốn dậy, chỉ hỏi người đang nằm trong lòng không rên tiếng nào kia:
"Em muốn ăn gì không? Anh đi làm cho em."
Nghe anh hỏi, Trương Thúy Chi không lên tiếng. Cô chỉ chống cơ thể dậy, quan sát ngực anh, bên trên có mấy dấu răng do cô cắn vào, hiện ra màu xanh tím.
Nhìn thấy những thứ này, cô hơi hối hận có phải mình hơi quá đáng không, cô nâng mắt lên liếc mặt anh một cái. Sau đó cô thu tầm mắt lại rồi ngồi dậy khoanh chân, cô nhìn người bên dưới từ trên cao xuống, nói:
"Em còn tức giận đấy, cho dù anh cho em ăn ngon thì cũng không dỗ được đâu."
Cô gạt bàn tay đang đặt bên hông mình ra, xoay người rời khỏi người anh, đưa lưng về phía anh, không thèm nói lại. Thật ra lúc này cô đã không còn tức giận nữa, chỉ là cô thấy hơi mất mặt.
Khi ăn sáng, n thị cẩn thận lén đánh giá con dâu ở đối diện. Thấy sắc mặt cô ửng hồng, giống như bông hoa được bồi bổ, có cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Vì bầu không khí không thích hợp này, thêm cả việc cô không nói gì, không rõ từ sáng sớm đã làm sao.
Bà nhìn đứa con trai của mình, đoán rằng chắc chắn vấn đề là do anh. Thấy anh đưa quả trứng đã bóc sạch vỏ cho con dâu mình, bà càng chắc chắn là anh đã khiến con dâu mất hứng.
Bà không nhịn được mà liếc nhìn con trai, vất vả lắm mới được mấy ngày Trương Thúy Chi không làm loạn, trong lòng bà vui vẻ nhưng lại không yên, sợ ngày nào đó lại trở về cảnh ồn ào hỗn loạn như trước, cứ phải suốt ngày lo lắng đề phòng.
Bà không nhìn nữa, cười nói với con dâu mình với ý muốn làm lành.
"Thúy Chi, đây là canh cá, sáng nay Chí Cương cố ý nấu cho con đó, thơm ngon lắm. Nhân lúc còn chưa nguội, con mau ăn đi."
Nghe thấy lời mẹ chồng nói, Trương Thúy Chi vừa mới ăn một miếng trứng nhìn qua chén canh cá đầy mà mẹ chồng mức cho mình. Bà có tâm quá rồi, sao cô uống hết được.
Cô đưa số trứng còn lại cho n Chí Cương, sau đó nói với mẹ chồng:
"Mẹ, thế này thì nhiều quá, con ăn không hết."
n thị cười vui vẻ.
"Con cứ ăn đi, ăn không hết thì để cho thằng nhóc cứng đầu kia ăn."
Lúc này Trương Thúy Chi mới phát hiện, cô đã có canh cá rồi nhưng trước mặt n Chí Cương thì không có. Anh cũng không ghét bỏ, tự ăn luôn số trứng còn lại của cô, cũng không nói gì thêm.
Cô cầm thìa ăn canh cá, sáng giờ chưa ăn uống gì nên cô uống cũng không ít. Sau khi cô hạ thìa xuống, cô đưa bát trước mặt cho n Chí Cương, nói:
"Em định sau khi anh quay về đơn vị thì sẽ tự kinh doanh nhỏ, sau này chuyển vào thành phố sống cũng tiện hơn một chút."
Cô vừa nói ra lời kia thì trong mắt n thị hiện lên một chút bối rối. Bà liếc nhìn vẻ mặt con trai mình theo bản năng, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường thì bàn tay cầm thìa dừng lại một chút.
Bà thu ánh mắt lại, im lặng thở dài!
Bà còn tưởng rằng con dâu đã đổi tính rồi, sẽ sống tốt với thằng con cứng đầu của bà...!
Lúc trước vì vài nguyên nhân đặc biệt, bà phải từ bỏ cuộc sống đầy đủ ở thành phố, chuyển tới thôn trang xa xôi này. Không phải bà không muốn chuyển đi, chỉ là con trai mãi không nói gì nên tới giờ vẫn chưa nhắc tới nữa.
Lúc này bà thấy đột nhiên con dâu muốn chuyển đến thành phố với danh nghĩa kinh doanh, sợ là đã biết chuyện họ có nhà trong thành phố.
Cô kết hôn với thằng nhóc cứng đầu này, đều là người nhà cả rồi, chuyện này cũng không thể gạt cô được. Bây giờ không biết cô đã biết bằng cách nào, cũng đã biết rồi thì không cần giải thích nhiều làm gì.
Bản thân bà cũng không có gì, cũng không biết con trai mình nghĩ như thế nào!
Dù sao đây là chuyện vợ chồng son của anh, bà làm mẹ chồng thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Bà cảm thấy bầu không khí không thích hợp, nhìn Tiểu Cường ăn gần xong rồi, bà dắt tay cậu rời khỏi nhà chính.
Trương Thúy Chi chống má bằng một tay, nhìn chồng mình không nói gì. Cô không biết anh nghĩ như thế nào, chân dưới bàn đá vào cẳng chân anh, hỏi:
"Anh có ý gì? Có được hay không thì cũng nói một tiếng đi!"
Trong lúc này, cho dù bị véo hay bị cắn thì anh cũng không rên một tiếng. Anh cảm thấy đây đều là mình xứng đáng bị vậy, nếu cô có thể nguôi giận thì cứ để mặc cô cắn thế nào cũng được!
Trời bên ngoài dần sáng lên, vốn dĩ anh luôn rèn luyện sau khi rời giường buổi sáng, lúc này lại vẫn nằm yên trên giường, không có ý muốn dậy, chỉ hỏi người đang nằm trong lòng không rên tiếng nào kia:
"Em muốn ăn gì không? Anh đi làm cho em."
Nghe anh hỏi, Trương Thúy Chi không lên tiếng. Cô chỉ chống cơ thể dậy, quan sát ngực anh, bên trên có mấy dấu răng do cô cắn vào, hiện ra màu xanh tím.
Nhìn thấy những thứ này, cô hơi hối hận có phải mình hơi quá đáng không, cô nâng mắt lên liếc mặt anh một cái. Sau đó cô thu tầm mắt lại rồi ngồi dậy khoanh chân, cô nhìn người bên dưới từ trên cao xuống, nói:
"Em còn tức giận đấy, cho dù anh cho em ăn ngon thì cũng không dỗ được đâu."
Cô gạt bàn tay đang đặt bên hông mình ra, xoay người rời khỏi người anh, đưa lưng về phía anh, không thèm nói lại. Thật ra lúc này cô đã không còn tức giận nữa, chỉ là cô thấy hơi mất mặt.
Khi ăn sáng, n thị cẩn thận lén đánh giá con dâu ở đối diện. Thấy sắc mặt cô ửng hồng, giống như bông hoa được bồi bổ, có cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Vì bầu không khí không thích hợp này, thêm cả việc cô không nói gì, không rõ từ sáng sớm đã làm sao.
Bà nhìn đứa con trai của mình, đoán rằng chắc chắn vấn đề là do anh. Thấy anh đưa quả trứng đã bóc sạch vỏ cho con dâu mình, bà càng chắc chắn là anh đã khiến con dâu mất hứng.
Bà không nhịn được mà liếc nhìn con trai, vất vả lắm mới được mấy ngày Trương Thúy Chi không làm loạn, trong lòng bà vui vẻ nhưng lại không yên, sợ ngày nào đó lại trở về cảnh ồn ào hỗn loạn như trước, cứ phải suốt ngày lo lắng đề phòng.
Bà không nhìn nữa, cười nói với con dâu mình với ý muốn làm lành.
"Thúy Chi, đây là canh cá, sáng nay Chí Cương cố ý nấu cho con đó, thơm ngon lắm. Nhân lúc còn chưa nguội, con mau ăn đi."
Nghe thấy lời mẹ chồng nói, Trương Thúy Chi vừa mới ăn một miếng trứng nhìn qua chén canh cá đầy mà mẹ chồng mức cho mình. Bà có tâm quá rồi, sao cô uống hết được.
Cô đưa số trứng còn lại cho n Chí Cương, sau đó nói với mẹ chồng:
"Mẹ, thế này thì nhiều quá, con ăn không hết."
n thị cười vui vẻ.
"Con cứ ăn đi, ăn không hết thì để cho thằng nhóc cứng đầu kia ăn."
Lúc này Trương Thúy Chi mới phát hiện, cô đã có canh cá rồi nhưng trước mặt n Chí Cương thì không có. Anh cũng không ghét bỏ, tự ăn luôn số trứng còn lại của cô, cũng không nói gì thêm.
Cô cầm thìa ăn canh cá, sáng giờ chưa ăn uống gì nên cô uống cũng không ít. Sau khi cô hạ thìa xuống, cô đưa bát trước mặt cho n Chí Cương, nói:
"Em định sau khi anh quay về đơn vị thì sẽ tự kinh doanh nhỏ, sau này chuyển vào thành phố sống cũng tiện hơn một chút."
Cô vừa nói ra lời kia thì trong mắt n thị hiện lên một chút bối rối. Bà liếc nhìn vẻ mặt con trai mình theo bản năng, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường thì bàn tay cầm thìa dừng lại một chút.
Bà thu ánh mắt lại, im lặng thở dài!
Bà còn tưởng rằng con dâu đã đổi tính rồi, sẽ sống tốt với thằng con cứng đầu của bà...!
Lúc trước vì vài nguyên nhân đặc biệt, bà phải từ bỏ cuộc sống đầy đủ ở thành phố, chuyển tới thôn trang xa xôi này. Không phải bà không muốn chuyển đi, chỉ là con trai mãi không nói gì nên tới giờ vẫn chưa nhắc tới nữa.
Lúc này bà thấy đột nhiên con dâu muốn chuyển đến thành phố với danh nghĩa kinh doanh, sợ là đã biết chuyện họ có nhà trong thành phố.
Cô kết hôn với thằng nhóc cứng đầu này, đều là người nhà cả rồi, chuyện này cũng không thể gạt cô được. Bây giờ không biết cô đã biết bằng cách nào, cũng đã biết rồi thì không cần giải thích nhiều làm gì.
Bản thân bà cũng không có gì, cũng không biết con trai mình nghĩ như thế nào!
Dù sao đây là chuyện vợ chồng son của anh, bà làm mẹ chồng thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Bà cảm thấy bầu không khí không thích hợp, nhìn Tiểu Cường ăn gần xong rồi, bà dắt tay cậu rời khỏi nhà chính.
Trương Thúy Chi chống má bằng một tay, nhìn chồng mình không nói gì. Cô không biết anh nghĩ như thế nào, chân dưới bàn đá vào cẳng chân anh, hỏi:
"Anh có ý gì? Có được hay không thì cũng nói một tiếng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.