[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chương 48: Ủ Ấm Đôi Chân Cho Em
Nhất Luân Minh Nguyệt
24/05/2024
Kiếp trước cô chưa từng quan tâm đến n Chí Cương, càng không quan tâm đến chuyện nhà anh, vì thế vốn không biết anh còn có một người em cùng cha khác mẹ khác.
Trong lúc phân tâm, cô nghe thấy em gái của chồng nói thầm mấy câu bên tai. Sau khi liếc mắt nhìn Doãn Thêu Quyên vài lần, cô gật đầu rồi không nói gì nữa.
Cô trở lại phòng, rửa mặt xong rồi mặc một chiếc áo rộng thùng thình không hợp với cơ thể, phủ thêm chiếc áo len màu xanh biếc, tựa vào đầu giường, đầu ngón tay như ngọc bắt đầu đùa nghịch với từng sợi len trong tay.
Nghĩ đến ban ngày, khi nói chuyện với những cô gái ở trong khu nhà tập thể này, biết được chồng mình được rất nhiều cô gái yêu thích trong đơn vị này, trong lòng cũng thấy hơi chua chua một chút.
Cho dù người khác không nói thì chính cô cũng thấy rất rõ ràng, người đàn ông giống như n Chí Cương, thân cao, chân dài, ngũ quan lại đẹp mắt, tuổi còn trẻ mà đã lên tới vị trí này, có nhiều người nhớ thương cũng rất là bình thường!
Nhưng mà, kiếp trước thái độ của cô với anh ác liệt như vậy nhưng cũng không thấy anh có ý định ly hôn với mình, anh luôn nhân nhượng cô trong mọi chuyện.
Khi đó cô đã hiểu được một chuyện, chỉ cần cô không hài lòng với anh thì anh vẫn sẽ luôn che chở cô.
Kiếp này cô chỉ muốn đối xử tốt với anh, cũng không nổi điên làm đủ kiểu lẳng lơ nữa. Cô không tin là có ai có thể cướp anh khỏi tay cô, vì thế cô cũng không lo anh sẽ hai lòng!
Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài. n Chí Cương vừa đẩy cửa đi vào trong, sau khi thấy một màn này thì cứ thất thần như vậy một lúc.
Chỉ thấy người ngồi ở trên giường, mái tóc đen tuyền đang tùy ý rũ ra sau đầu, cổ áo cô mở rộng hai cúc áo, để lộ cần cổ mảnh khảnh trắng trẻo.
Lúc này cô vẫn đang yên lặng, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, tập trung tinh thần vào việc đan áo len không hề quen tay này.
Anh đã từng thấy cô khóc lóc om sòm, càn quấy, đủ các loại bộ dạng thích làm ầm ĩ, chỉ chưa từng nhìn thấy cô im lặng ngoan ngoãn như thế. Khi nhìn thấy cảnh này, khi đóng cửa, anh cũng vô thức thả nhẹ lực đạo trên tay, sợ phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này.
Trương Thúy Chi nghe được tiếng đóng mở cửa, đầu cô không ngẩng lên, cũng không phát hiện ánh mắt chồng nhìn mình đang sáng quắc lên, toàn bộ quá trình chỉ tập trung nhìn vào những sợi len ở trong tay. Cô chỉ lên tiếng thúc giục chồng mình mau tới gần.
"Sao về muộn thế? Mau tới đây ủ ấm chân cho em đi."
Nơi này có nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cho dù cô đang ngồi trong ổ chăn, trên giường trải hai cái đệm chăn, hai tấm chăn đắp thì vẫn có nhiệt độ như cũ.
n Chí Cương không nói chuyện, bước dài đi vào bên giường ngồi xuống, bàn tay to với khớp xương thon dài luồn vào trong ổ chăn, đụng phải bàn chân trắng nõn lạnh lẽo. Anh lấy ra, nhét thẳng vào trong áo mình.
Vì hành động của anh, lúc này Trương Thúy Chi mới dừng động tác trên tay, ngón chân lạnh lẽo véo chặt cơ bụng, đưa ra thứ méo xệch mà cô đang đan trong tay qua như hiến vật quý:
"Nhìn đi, em đan cho anh này." Khi nói chuyện, cô để ý vẻ mặt anh, đây là thành quả cô đã hăng hái chiến đấu trong mấy tiếng.
Cô nghĩ nếu anh dám ghét bỏ, tối nay anh đừng hòng ngủ được. Không ép được anh, cô sẽ không mang họ Trương nữa!
n Chí Cương nhìn thấy ngón tay vốn trắng hồng mềm mại của cô trở nên sưng đỏ, cũng không nhận lấy thứ cô đưa qua, ngược lại chỉ bắt lấy ngón tay như ngọc của cô, nhíu mày lại, ngón cái vuốt ve nhẹ lên ngón tay hơi sưng đỏ của cô, trầm giọng nói:
"Áo len thì có thể mua ở khắp nơi, đừng ép mình tự đan làm gì."
Nghe thấy anh nói như thế, Trương Thúy Chi nghĩ anh ghét bỏ mình đang không đẹp, trong lòng thấy không vui, rút bàn tay đang được anh nắm, cởi chiếc áo len đang khoác rồi nằm xuống luôn.
Cô vốn định rút bàn chân đang dán lên cơ bụng anh, nhưng vì quá ấm và thoải mái nên lúc này cô không muốn rút về.
Thấy cô như thế, n Chí Cương đưa tay qua cầm lấy thứ xiêu vẹo được cô đan, không nhìn ra hoa văn gì, khóe môi tự cong lên thêm mấy phần.
Nếu là trước kia, chỉ cần cô tìm được cơ hội, chắc chắn cô sẽ nhân cơ hội phát huy, cố ý khóc lóc om sòm, huyên náo một phen.
Nhưng bây giờ, cô chỉ im lặng như một con đà điểu, trốn ở trong chăn, không khóc không nháo!
Qua khoảng hơn mười phút, anh rút đôi chân trắng nõn đã ấm áp vì được nhét trong áo ra, nhét vào trong chăn lần nữa rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Đến lúc anh nằm xuống thì đã là nửa tiếng sau.
Trước khi anh nằm xuống, Trương Thúy Chi còn định giả vờ làm bộ làm tịch một chút. Nhưng khi anh nằm xuống, cô lại lập tức không biết xấu hổ mà tiến lên, quấn lên người anh bằng cả tay chân.
Trong lúc phân tâm, cô nghe thấy em gái của chồng nói thầm mấy câu bên tai. Sau khi liếc mắt nhìn Doãn Thêu Quyên vài lần, cô gật đầu rồi không nói gì nữa.
Cô trở lại phòng, rửa mặt xong rồi mặc một chiếc áo rộng thùng thình không hợp với cơ thể, phủ thêm chiếc áo len màu xanh biếc, tựa vào đầu giường, đầu ngón tay như ngọc bắt đầu đùa nghịch với từng sợi len trong tay.
Nghĩ đến ban ngày, khi nói chuyện với những cô gái ở trong khu nhà tập thể này, biết được chồng mình được rất nhiều cô gái yêu thích trong đơn vị này, trong lòng cũng thấy hơi chua chua một chút.
Cho dù người khác không nói thì chính cô cũng thấy rất rõ ràng, người đàn ông giống như n Chí Cương, thân cao, chân dài, ngũ quan lại đẹp mắt, tuổi còn trẻ mà đã lên tới vị trí này, có nhiều người nhớ thương cũng rất là bình thường!
Nhưng mà, kiếp trước thái độ của cô với anh ác liệt như vậy nhưng cũng không thấy anh có ý định ly hôn với mình, anh luôn nhân nhượng cô trong mọi chuyện.
Khi đó cô đã hiểu được một chuyện, chỉ cần cô không hài lòng với anh thì anh vẫn sẽ luôn che chở cô.
Kiếp này cô chỉ muốn đối xử tốt với anh, cũng không nổi điên làm đủ kiểu lẳng lơ nữa. Cô không tin là có ai có thể cướp anh khỏi tay cô, vì thế cô cũng không lo anh sẽ hai lòng!
Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài. n Chí Cương vừa đẩy cửa đi vào trong, sau khi thấy một màn này thì cứ thất thần như vậy một lúc.
Chỉ thấy người ngồi ở trên giường, mái tóc đen tuyền đang tùy ý rũ ra sau đầu, cổ áo cô mở rộng hai cúc áo, để lộ cần cổ mảnh khảnh trắng trẻo.
Lúc này cô vẫn đang yên lặng, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, tập trung tinh thần vào việc đan áo len không hề quen tay này.
Anh đã từng thấy cô khóc lóc om sòm, càn quấy, đủ các loại bộ dạng thích làm ầm ĩ, chỉ chưa từng nhìn thấy cô im lặng ngoan ngoãn như thế. Khi nhìn thấy cảnh này, khi đóng cửa, anh cũng vô thức thả nhẹ lực đạo trên tay, sợ phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này.
Trương Thúy Chi nghe được tiếng đóng mở cửa, đầu cô không ngẩng lên, cũng không phát hiện ánh mắt chồng nhìn mình đang sáng quắc lên, toàn bộ quá trình chỉ tập trung nhìn vào những sợi len ở trong tay. Cô chỉ lên tiếng thúc giục chồng mình mau tới gần.
"Sao về muộn thế? Mau tới đây ủ ấm chân cho em đi."
Nơi này có nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cho dù cô đang ngồi trong ổ chăn, trên giường trải hai cái đệm chăn, hai tấm chăn đắp thì vẫn có nhiệt độ như cũ.
n Chí Cương không nói chuyện, bước dài đi vào bên giường ngồi xuống, bàn tay to với khớp xương thon dài luồn vào trong ổ chăn, đụng phải bàn chân trắng nõn lạnh lẽo. Anh lấy ra, nhét thẳng vào trong áo mình.
Vì hành động của anh, lúc này Trương Thúy Chi mới dừng động tác trên tay, ngón chân lạnh lẽo véo chặt cơ bụng, đưa ra thứ méo xệch mà cô đang đan trong tay qua như hiến vật quý:
"Nhìn đi, em đan cho anh này." Khi nói chuyện, cô để ý vẻ mặt anh, đây là thành quả cô đã hăng hái chiến đấu trong mấy tiếng.
Cô nghĩ nếu anh dám ghét bỏ, tối nay anh đừng hòng ngủ được. Không ép được anh, cô sẽ không mang họ Trương nữa!
n Chí Cương nhìn thấy ngón tay vốn trắng hồng mềm mại của cô trở nên sưng đỏ, cũng không nhận lấy thứ cô đưa qua, ngược lại chỉ bắt lấy ngón tay như ngọc của cô, nhíu mày lại, ngón cái vuốt ve nhẹ lên ngón tay hơi sưng đỏ của cô, trầm giọng nói:
"Áo len thì có thể mua ở khắp nơi, đừng ép mình tự đan làm gì."
Nghe thấy anh nói như thế, Trương Thúy Chi nghĩ anh ghét bỏ mình đang không đẹp, trong lòng thấy không vui, rút bàn tay đang được anh nắm, cởi chiếc áo len đang khoác rồi nằm xuống luôn.
Cô vốn định rút bàn chân đang dán lên cơ bụng anh, nhưng vì quá ấm và thoải mái nên lúc này cô không muốn rút về.
Thấy cô như thế, n Chí Cương đưa tay qua cầm lấy thứ xiêu vẹo được cô đan, không nhìn ra hoa văn gì, khóe môi tự cong lên thêm mấy phần.
Nếu là trước kia, chỉ cần cô tìm được cơ hội, chắc chắn cô sẽ nhân cơ hội phát huy, cố ý khóc lóc om sòm, huyên náo một phen.
Nhưng bây giờ, cô chỉ im lặng như một con đà điểu, trốn ở trong chăn, không khóc không nháo!
Qua khoảng hơn mười phút, anh rút đôi chân trắng nõn đã ấm áp vì được nhét trong áo ra, nhét vào trong chăn lần nữa rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Đến lúc anh nằm xuống thì đã là nửa tiếng sau.
Trước khi anh nằm xuống, Trương Thúy Chi còn định giả vờ làm bộ làm tịch một chút. Nhưng khi anh nằm xuống, cô lại lập tức không biết xấu hổ mà tiến lên, quấn lên người anh bằng cả tay chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.