Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp
Chương 27
Di Sinh Sinh
22/08/2022
Xong rồi, cô đã đánh người này đến sắp chết, cô giết người rồi!!!
Phó Lê bị dọa ngốc, cả khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt nhìm chăm chăm.
Trần Viễn thấy cô trừng mắt với mình, hoảng loạn nói: “Phó Lê… cô muốn làm gì, cô cứ nói một câu, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng… đừng đánh tôi.”
Hắn ta nói xong một câu, lại dừng lại đứt quãng ho khan vài tiếng.
Phó Lê vốn cảm thấy hắn ta sắp chết rồi, lúc này nghe thấy lời hắn ta nói như vậy lại cháy lên chút hy vọng, hình như không khạc ra máu?
Cô nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn kết hôn với anh, anh đi từ hôn đi.”
Trần Viễn hít thở, ánh mắt nhìn Phó Lê cực kỳ sợ hãi…
Người phụ nữ này có sức lực lớn như vậy, cô có ép buộc gả hắn ta cũng không dám cưới!
Cưới về thì cuối cùng là ai nghe ai, ai thu thập ai?
Còn cái tư thế vừa rồi đánh hắn ta nữa, có khả năng sớm muộn gì hắn ta cũng bị cô đánh chết!
Trần Viễn gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, sáng mai tôi liền đi từ hôn.”
Ánh mắt Phó Lê không rời khỏi hắn ta giây phút nào, thấy tròng mắt hắn ta chuyển động liền biết hắn ta đang có chủ ý xấu gì đó, cô lại nói: “Anh đừng nghĩ sẽ trả thù tôi, nếu có chỗ nào không tốt tôi sẽ đánh anh, gặp anh một lần đánh anh một lần.”
Trần Viễn cười mỉa, khóe môi chứa đầy tơ máu, đôi mắt cái mũi đều sưng lên, cười rất khó coi nói: “Không, không có, tôi không nghĩ gì cả, tôi đảm bảo.”
Hắn ta dựng thẳng ngón cái chỉ vào bầu trời đêm.
Phó Lê không tin hắn ta, sau khi trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Tôi không chỉ đánh anh, còn sẽ đem chuyện anh bị bệnh liệt dương nói ra ngoài, nói cho toàn bộ thôn, trấn trên, trong huyện biết hết!”
Trần Viễn nghe thế sắc mặt trở nên tái xanh, cơ bắp run rẩy khiếp sợ, từ khẽ răng phun ra câu nói: “Cô, làm sao cô biết chuyện này?”
Chuyện này ngoại trừ bác sĩ trong bệnh viện huyện kiểm tra cho hắn ta, thì ngay cả mẹ hắn ta cũng không biết.
Phó Lê nghĩ thầm, là do chính anh nói mà.
Đời trước cô khóc lóc sướt mướt bị đưa vào nhà họ Trần, đêm tân hôn, Trần Viễn uống say như chết cũng không có chạm vào cô.
Sáng sớm hôm sau hắn ta đánh cô một trận, còn đặc biệt chọn những nơi không nhìn thấy để đánh, đánh đến cả người cô xanh tím không xuống được giường.
Mẹ của hắn ta ở cửa giọng điệu cổ quái nói cô là yêu quái câu lấy tinh huyết của người, hồ ly tinh, quyến rũ con của bà ta.
Phó Lê bị dọa ngốc, cả khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt nhìm chăm chăm.
Trần Viễn thấy cô trừng mắt với mình, hoảng loạn nói: “Phó Lê… cô muốn làm gì, cô cứ nói một câu, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng… đừng đánh tôi.”
Hắn ta nói xong một câu, lại dừng lại đứt quãng ho khan vài tiếng.
Phó Lê vốn cảm thấy hắn ta sắp chết rồi, lúc này nghe thấy lời hắn ta nói như vậy lại cháy lên chút hy vọng, hình như không khạc ra máu?
Cô nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn kết hôn với anh, anh đi từ hôn đi.”
Trần Viễn hít thở, ánh mắt nhìn Phó Lê cực kỳ sợ hãi…
Người phụ nữ này có sức lực lớn như vậy, cô có ép buộc gả hắn ta cũng không dám cưới!
Cưới về thì cuối cùng là ai nghe ai, ai thu thập ai?
Còn cái tư thế vừa rồi đánh hắn ta nữa, có khả năng sớm muộn gì hắn ta cũng bị cô đánh chết!
Trần Viễn gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, sáng mai tôi liền đi từ hôn.”
Ánh mắt Phó Lê không rời khỏi hắn ta giây phút nào, thấy tròng mắt hắn ta chuyển động liền biết hắn ta đang có chủ ý xấu gì đó, cô lại nói: “Anh đừng nghĩ sẽ trả thù tôi, nếu có chỗ nào không tốt tôi sẽ đánh anh, gặp anh một lần đánh anh một lần.”
Trần Viễn cười mỉa, khóe môi chứa đầy tơ máu, đôi mắt cái mũi đều sưng lên, cười rất khó coi nói: “Không, không có, tôi không nghĩ gì cả, tôi đảm bảo.”
Hắn ta dựng thẳng ngón cái chỉ vào bầu trời đêm.
Phó Lê không tin hắn ta, sau khi trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Tôi không chỉ đánh anh, còn sẽ đem chuyện anh bị bệnh liệt dương nói ra ngoài, nói cho toàn bộ thôn, trấn trên, trong huyện biết hết!”
Trần Viễn nghe thế sắc mặt trở nên tái xanh, cơ bắp run rẩy khiếp sợ, từ khẽ răng phun ra câu nói: “Cô, làm sao cô biết chuyện này?”
Chuyện này ngoại trừ bác sĩ trong bệnh viện huyện kiểm tra cho hắn ta, thì ngay cả mẹ hắn ta cũng không biết.
Phó Lê nghĩ thầm, là do chính anh nói mà.
Đời trước cô khóc lóc sướt mướt bị đưa vào nhà họ Trần, đêm tân hôn, Trần Viễn uống say như chết cũng không có chạm vào cô.
Sáng sớm hôm sau hắn ta đánh cô một trận, còn đặc biệt chọn những nơi không nhìn thấy để đánh, đánh đến cả người cô xanh tím không xuống được giường.
Mẹ của hắn ta ở cửa giọng điệu cổ quái nói cô là yêu quái câu lấy tinh huyết của người, hồ ly tinh, quyến rũ con của bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.