Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực
Chương 16: Cơm Trộn 1
Túy Nhiễm Khinh Ca
25/09/2021
Khi Hứa Cẩm Vi về đến nhà đã sắp sáu giờ, mới đi vào hành lang đã nghe thấy một cổ mùi thơm mê người, không biết Trịnh Bình lại đang làm món ăn ngon gì.
"Mẹ, con về rồi."
"Niếp Niếp đã về rồi hả? Mau rửa tay một cái, sắp có thể ăn cơm rồi." Từ trong phòng bếp truyền ra âm thanh của Trịnh Bình.
"Dạ." Hứa Cẩm Vi đáp một tiếng, bỏ cặp xuống giường rồi đi rửa tay.
Cô rửa tay xong đi ra liền nghe được tiếng cửa mở, là người cha cặn bã Hứa Quân của cô trở lại.
"A Bình, cho anh năm đồng." Hứa Quân vào cửa, chuyện thứ nhất chính là đòi tiền Trịnh Bình.
"Anh cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Năm nay không phải Tiểu Sơn phải thi đại học sao? Phải mua chút tài liệu học tập." Hứa Sơn là con trai của chị hai Hứa Quân, năm nay mười tám tuổi, bởi vì vẻ ngoài của đứa cháu ngoại này cực kỳ giống như ông cậu cho nên Hứa Quân rất thích anh ta, gần như xem anh ta như là con ruột mà thương yêu, ba ngày hai bữa mua vài món đồ cho anh ta mà quên mất đứa con gái ruột của mình.
"Nhưng năm đồng cũng quá nhiều rồi." Trịnh Bình lộ ra vẻ không đồng ý.
"Một ngày em không thể kiếm được năm đồng sao, cùng lắm chờ anh nhận được tiền lương sẽ trả lại cho em." Hứa Quân không nhịn được nói.
Lời đã nói đến mức này rồi, Trịnh Bình cũng không tiện nói không cho, nếu không nhất định sẽ chọc chồng tức giận. Bà chỉ đành phải lấy từ trong túi ra từng tờ tiền giấy nhăn nhúm giao cho Hứa Quân.
Lấy được tiền rồi, sắc mặt của Hứa Quân liền hòa hoãn hơn rất nhiều, "Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ trả tiền lại cho em."
Trịnh Bình nghe vậy chỉ cười khổ một tiếng, mỗi lần Hứa Quân lấy tiền của bà đều nói như vậy nhưng mà cho tới bây giờ Trịnh Bình chưa từng thấy ông ta trả cho bà lấy một đồng nào.
Hứa Quân cất tiền sau đó sải bước đi đến bên bàn cơm, lại cầm báo lên đọc, ở trong nhà này, ông ta trang nghiêm giống như một đại gia vậy.
Hứa Cẩm Vi nhìn thấy tất cả, ánh mắt nhìn về phía Hứa Quân tràn đầy hàn ý, cô phải nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của gã đàn ông cặn bã này mới được, không thể để cho Trịnh Bình tiếp tục bị lừa gạt được nữa.
"Mẹ, tối nay ăn cái gì thế ạ?" Hứa Cẩm Vi đi vào phòng bếp.
"Hôm nay ăn cơm trộn nước tương." Trịnh Bình thấy con gái tới, lập tức lộ ra một nụ cười, "Hôm nay lúc đi cung tiêu xã, mẹ nhìn thấy thịt heo hôm nay thật ngon nên đổi phiếu thịt lấy hai cân, đều là thịt ba chỉ mà con thích ăn."
Thời đại này, thịt heo đều được bán bằng phiếu, không có phiếu có tiền thì không mua được thịt, mỗi người có hộ khẩu ở thị trấn một tháng được mua tối đa nửa cân, hai cân phiếu thịt này sợ là Trịnh Bình góp ghép hai tháng.
Hứa Cẩm Vi nhìn Trịnh Bình cắt thịt ba chỉ thành những miếng nhỏ, bỏ vào trong nồi sắt dùng lửa từ từ nấu, lửa trong lò than cháy rất mạnh, chẳng mấy chốc mùi thịt thơm phức đã bay lên. Trịnh Bình đem tóp mỡ vàng óng vào trong chén, sau đó chan thêm chút nước tương vào, cho Hứa Cẩm Vi ăn thử một miếng.
Mắt Hứa Cẩm Vi lập tức liền sáng lên, tóp mỡ mới vừa thắng xong xốp giòn ngon miệng, càng nhai kỹ càng cảm thấy mùi thơm.
"Ăn thật ngon!"
"Đi ra ngoài chờ, chút nữa là ăn được rồi." Trịnh Bình cười rồi véo mũi Hứa Cẩm Vi một cái.
Hứa Cẩm Vi ngoan ngoãn đi ra ngoài, phòng bếp quả thực quá nhỏ, hai người đứng trong đó là không gian trở nên chật chội, dù cô muốn giúp bà thì cũng không được.
Cô không có hứng thú đi nói chuyện phiếm với gã đàn ông tệ bạc kia, đi thẳng tới mép giường, lấy một tấm ván mỏng từ dưới đáy giường ra rồi kéo băng ghế nhỏ qua, đây chính là bàn học đơn sơ của cô. Bài tập cấp hai quả thật đơn giản, Hứa Cẩm Vi không tốn bao nhiêu thời gian đã làm xong toàn bộ, lại đợi một lát nữa liền nghe được tiếng gọi ra ăn cơm của Trịnh Bình.
Hứa Cẩm Vi lập tức đi tới giúp Trịnh Bình đem thức ăn ra, Hứa Quân mặc dù buông báo xuống nhưng lại không có ý định giúp, vẫn mang dáng vẻ lão gia ngồi ở đó, Hứa Cẩm Vi thấy vậy trong lòng vô cùng chán ngán
Cơm tối hôm nay là cơm trộn tóp mỡ cùng một chén canh rau cải bó xôi, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị quả thật là số một. Hơi nóng từ cơm bốc lên vờn quanh chóp mũi, phía trên rưới một lớp mỡ heo khiến cho hạt gạo trắng như tuyết phủ một lớp ánh sáng lóng lánh giống như trân châu, nước tương, hành lá cắt nhỏ và tóp mỡ giòn rụm, khiến cho chén cơm trộn mỡ heo này hoàn toàn khác những chén cơm trộn bình thường. Canh cải bó xôi dùng nước xương để nấu, rau cải tươi kết hợp cùng vị thịt trong nước xương tạo nên hương vị hoàn mỹ, làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Hứa Cẩm Vi ăn cũng không ngẩng đầu lên, lại cảm ơn đại thần xuyên sách đã ban cho cô một người mẹ có tài nấu nướng xuất chúng như vậy.
"Mẹ, con về rồi."
"Niếp Niếp đã về rồi hả? Mau rửa tay một cái, sắp có thể ăn cơm rồi." Từ trong phòng bếp truyền ra âm thanh của Trịnh Bình.
"Dạ." Hứa Cẩm Vi đáp một tiếng, bỏ cặp xuống giường rồi đi rửa tay.
Cô rửa tay xong đi ra liền nghe được tiếng cửa mở, là người cha cặn bã Hứa Quân của cô trở lại.
"A Bình, cho anh năm đồng." Hứa Quân vào cửa, chuyện thứ nhất chính là đòi tiền Trịnh Bình.
"Anh cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Năm nay không phải Tiểu Sơn phải thi đại học sao? Phải mua chút tài liệu học tập." Hứa Sơn là con trai của chị hai Hứa Quân, năm nay mười tám tuổi, bởi vì vẻ ngoài của đứa cháu ngoại này cực kỳ giống như ông cậu cho nên Hứa Quân rất thích anh ta, gần như xem anh ta như là con ruột mà thương yêu, ba ngày hai bữa mua vài món đồ cho anh ta mà quên mất đứa con gái ruột của mình.
"Nhưng năm đồng cũng quá nhiều rồi." Trịnh Bình lộ ra vẻ không đồng ý.
"Một ngày em không thể kiếm được năm đồng sao, cùng lắm chờ anh nhận được tiền lương sẽ trả lại cho em." Hứa Quân không nhịn được nói.
Lời đã nói đến mức này rồi, Trịnh Bình cũng không tiện nói không cho, nếu không nhất định sẽ chọc chồng tức giận. Bà chỉ đành phải lấy từ trong túi ra từng tờ tiền giấy nhăn nhúm giao cho Hứa Quân.
Lấy được tiền rồi, sắc mặt của Hứa Quân liền hòa hoãn hơn rất nhiều, "Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ trả tiền lại cho em."
Trịnh Bình nghe vậy chỉ cười khổ một tiếng, mỗi lần Hứa Quân lấy tiền của bà đều nói như vậy nhưng mà cho tới bây giờ Trịnh Bình chưa từng thấy ông ta trả cho bà lấy một đồng nào.
Hứa Quân cất tiền sau đó sải bước đi đến bên bàn cơm, lại cầm báo lên đọc, ở trong nhà này, ông ta trang nghiêm giống như một đại gia vậy.
Hứa Cẩm Vi nhìn thấy tất cả, ánh mắt nhìn về phía Hứa Quân tràn đầy hàn ý, cô phải nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của gã đàn ông cặn bã này mới được, không thể để cho Trịnh Bình tiếp tục bị lừa gạt được nữa.
"Mẹ, tối nay ăn cái gì thế ạ?" Hứa Cẩm Vi đi vào phòng bếp.
"Hôm nay ăn cơm trộn nước tương." Trịnh Bình thấy con gái tới, lập tức lộ ra một nụ cười, "Hôm nay lúc đi cung tiêu xã, mẹ nhìn thấy thịt heo hôm nay thật ngon nên đổi phiếu thịt lấy hai cân, đều là thịt ba chỉ mà con thích ăn."
Thời đại này, thịt heo đều được bán bằng phiếu, không có phiếu có tiền thì không mua được thịt, mỗi người có hộ khẩu ở thị trấn một tháng được mua tối đa nửa cân, hai cân phiếu thịt này sợ là Trịnh Bình góp ghép hai tháng.
Hứa Cẩm Vi nhìn Trịnh Bình cắt thịt ba chỉ thành những miếng nhỏ, bỏ vào trong nồi sắt dùng lửa từ từ nấu, lửa trong lò than cháy rất mạnh, chẳng mấy chốc mùi thịt thơm phức đã bay lên. Trịnh Bình đem tóp mỡ vàng óng vào trong chén, sau đó chan thêm chút nước tương vào, cho Hứa Cẩm Vi ăn thử một miếng.
Mắt Hứa Cẩm Vi lập tức liền sáng lên, tóp mỡ mới vừa thắng xong xốp giòn ngon miệng, càng nhai kỹ càng cảm thấy mùi thơm.
"Ăn thật ngon!"
"Đi ra ngoài chờ, chút nữa là ăn được rồi." Trịnh Bình cười rồi véo mũi Hứa Cẩm Vi một cái.
Hứa Cẩm Vi ngoan ngoãn đi ra ngoài, phòng bếp quả thực quá nhỏ, hai người đứng trong đó là không gian trở nên chật chội, dù cô muốn giúp bà thì cũng không được.
Cô không có hứng thú đi nói chuyện phiếm với gã đàn ông tệ bạc kia, đi thẳng tới mép giường, lấy một tấm ván mỏng từ dưới đáy giường ra rồi kéo băng ghế nhỏ qua, đây chính là bàn học đơn sơ của cô. Bài tập cấp hai quả thật đơn giản, Hứa Cẩm Vi không tốn bao nhiêu thời gian đã làm xong toàn bộ, lại đợi một lát nữa liền nghe được tiếng gọi ra ăn cơm của Trịnh Bình.
Hứa Cẩm Vi lập tức đi tới giúp Trịnh Bình đem thức ăn ra, Hứa Quân mặc dù buông báo xuống nhưng lại không có ý định giúp, vẫn mang dáng vẻ lão gia ngồi ở đó, Hứa Cẩm Vi thấy vậy trong lòng vô cùng chán ngán
Cơm tối hôm nay là cơm trộn tóp mỡ cùng một chén canh rau cải bó xôi, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị quả thật là số một. Hơi nóng từ cơm bốc lên vờn quanh chóp mũi, phía trên rưới một lớp mỡ heo khiến cho hạt gạo trắng như tuyết phủ một lớp ánh sáng lóng lánh giống như trân châu, nước tương, hành lá cắt nhỏ và tóp mỡ giòn rụm, khiến cho chén cơm trộn mỡ heo này hoàn toàn khác những chén cơm trộn bình thường. Canh cải bó xôi dùng nước xương để nấu, rau cải tươi kết hợp cùng vị thịt trong nước xương tạo nên hương vị hoàn mỹ, làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Hứa Cẩm Vi ăn cũng không ngẩng đầu lên, lại cảm ơn đại thần xuyên sách đã ban cho cô một người mẹ có tài nấu nướng xuất chúng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.