Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Chương 33: Ký Túc Xá
Chi Hạnh
11/11/2022
Hà Tiểu Hoa sửng sốt: “A, rốt cuộc là A hay là C nha.”
Tống Thanh Vân khẽ cười nói “Mình cũng chưa chắc đã đúng.”
Tống Thanh Vân ngày thường thành tích môn toán cũng khá tốt ở trong lớp, có thể nằm trong top 5, còn Vương Băng Tuyết đại khái có thể lọt vào top 10, lại mấy người kia, đa phần đều là đội sổ. còn
Đường Hân Điềm cảm thấy giọng điệu của Vương Băng Tuyết thật chói tai, tức khắc lời thề son sắt nói: “Đương nhiên là A rồi.
Hà Tiểu Hoa nói: “Bạn cũng chọn A?”
Đường Hân Điềm bẹp miệng, ỉu xìu nói: “Mình chọn random, khoanh bừa B.”
Hà Tiểu Hoa không chút nể tình trực tiếp cười nhạo, nói: “Ha ha ha, Đường Hân Điềm, đáp án khoanh bừa của bạn chẳng có chút xíu liên quan gì tới đáp án được nghi ngờ nha.”
“Như nhau cả thôi.” Đường Hân Điềm trợn trắng mắt, nói.
Vương Băng Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hà Tiểu Hoa, Châu Văn Lương người ta đều chọn C, bạn hỏi ai không tốt, lại đi hỏi một đứa học dốt mỗi lần kiểm tra toán đều được có vài điểm đứng đội sổ.”
Kiểm tra toán chỉ được có vài điểm, cả ký túc cũng chỉ có mình Đường Hân Điềm là có thành tích toán học kém cỏi nhất, xác thực từng có một lần kiểm tra toán chỉ được có hai điểm, chỉ khoanh bừa đúng một câu lựa chọn đáp án đúng.
Vương Băng Tuyết chỉ thiếu mỗi việc chỉ tên nói họ, Đường Hân Điềm tức khắc nổi giận đùng đùng, bực bội đi tới trước mặt Vương Băng Tuyết, đột nhiên đẩy Vương Băng Tuyết một cái.
“Cô nói ai là đứa học dốt hả!”
Vương Băng Tuyết đứng lên, nắm tóc Đường Hân Điềm ấn đầu cô xuống giường,, đang muốn tát Đường Hân Điềm một cái, liền cảm thấy tóc trên đầu bị người ta túm lấy, đau tới nhe răng nhếch miệng, quay đầu lại liền phát hiện là Tống Thanh Vân ngày thường không rên một tiếng, hiện tại thế nhưng dám túm tóc cô ta, giật ngược đầu cô ta lại về phía khung giường, phịch một cái, đột nhiên đập đầu vào khung giường.
Cả ký túc xá lập tức an tĩnh lạ thường.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Tống Thanh Vân, không ngờ Tống Thanh Vân bình thường vẫn luôn văn nhã tú khí là thế, mà cũng có lúc sẽ mạnh mẽ tới như vậy.
Vương Băng Tuyết sững sờ trong nháy mắt, Tống Thanh Vân mặt không cảm xúc nhìn cô ta, sau đó đỡ Đường Hân Điềm vẫn còn đang ngã ra giường đứng dậy, nói: “Hân Điềm, không sao phải không.”
“Không sao, hu hu hu.” Đường Hân Điềm tức giận tới mức chảy cả nước mắt, giận dữ chỉ thẳng mặt Vương Băng Tuyết: “Cô chờ đó, tôi muốn đi tìm người tới đánh cô!”
“Việc này tôi sẽ không để yên đâu!” Đường Hân Điềm nói lời tàn nhẫn, Vương Băng Tuyết phẫn nỗ trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân, sau đó ghét bỏ nhìn Đường Hân Điềm.
“A, tìm người tới đánh tôi, cô tìm Thẩm Quân Nghiêu?”
“Làm như người khác không có bạn trai vậy!”
“Bạn trai tôi ở bên lớp số 2, có bản lĩnh, cô ngày mai gọi Thẩm Quân Nghiêu tới, để bọn họ đánh nhau một trận, xem xem ai thua ai thắng!”
Lời này đột nhiên chọc trúng tâm tư của Đường Hân Điềm, khiến Đường Hân Điềm nghẹn họng nói không nên lời, gương mặt đỏ bừng.
Các bạn cùng phòng còn lại đều tò mò nhìn Đường Hân Điềm, Hà Tiểu Hoa càng là vẻ mặt khó có thể tin, nhìn Đường Hân Điềm nói: “Trời ạ, Hân Điềm, cái cậu học sinh dở, chơi bời lêu lổng ở lớp số 11 đó là bạn trai của bạn? Ánh mắt của bạn cũng quá kém rồi đó."
Đường Hân Điềm ấp úng, sắc mặt xấu hổ vô cùng, sau cùng vẫn là thề thốt phủ nhận.
“Không có, mình không có bạn trai, mẹ không cho phép mình yêu sớm, chúng mình còn nhỏ, không nên yêu sớm!”
Hà Tiểu Hoa nói: “Trường học không cho phép chúng ta yêu sớm, quản giáo nghiêm khắc như vậy, chị cả nhà mình không đi học, năm nay mười sáu tuổi liền kết hôn, chỉ là chưa có đi đăng ký, mới tổ chức tiệc mừng mà thôi.”
“Mẹ mình gả cho ba mình năm mười ba tuổi kìa.” Lý Tĩnh Văn nói.
Vương Băng Tuyết vẻ mặt khinh miệt nhìn Đường Hân Điềm, Đường Hân Điềm hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, Tống Thanh Vân an ủi nói: “Đừng nháo lớn, đánh nhau sẽ bị ghi tội, nghiêm trọng còn sẽ bị đuổi học đó.”
Tống Thanh Vân đỡ Đường Hân Điềm quay trở lại giường ngủ của mình, sau đó an ủi Đường Hân Điềm còn đang khóc lóc, thút tha thút thít, Đường Hân Điềm tức giận khụt khịt nói: “Hự, mình nuốt không trôi cơn giận này, cô ta nói mình học dốt, nói mình là rác rưởi, tức chết mình mà, cô ta là ai chứ, dựa vào đâu mà mắng mình như vậy, mình thi được bao nhiêu điểm thì có liên quan gì với cô ta chứ, cô ta sao lại nhàn như vậy nha, mình không phải chỉ là học toán kém một chút thôi sao, mình cũng có ưu điểm nha, Ngữ Văn của mình rất giỏi nha, mỗi lần kiểm tra văn đều trên 50 điểm, còn lấy điểm cao nhất lớp, cô ta sao không so nha.”
Tống Thanh Vân an ủi nói: “Bạn không cần phải so sánh với người khác, bạn chính là bạn, bạn là bé cưng đáng yêu nhất.”
Đường Hân Điềm dựa vào vai Tống Thanh Vân, khóc tới mức thở hổn hển, nói: “Hu hu, Tiểu Vân Vân, cuối tuần này mình không dám về nhà.”
“Làm sao vậy?”
“Mình cảm thấy thành tích môn toán của mình không được tốt, tới lúc đó về nhà nhất định sẽ lại bị mẹ đánh cho một trận, bạn xem người mình này, tất cả đều là dấu vết bị mẹ đánh.”
Đường Hân Điềm xốc vạt áo lên, sau lưng toàn là vết roi đánh, vừa thấy liền biết là dùng chổi lông gà đánh, vết roi thô đỏ, nhìn ghê người.
Tống Thanh Vân yết hầu nghẹn ngào: “Hay là mình về cùng bạn?”
Đường Hân Điềm hai mắt sáng lên, đột nhiên gật đầu nói: “Được nha, thành tích của bạn tốt hơn của mình, mẹ mình rất thích mình chơi với bạn, bạn tới nhà bà ấy vì giữ mặt mũi, sẽ không dám đánh mình.”
Tống Thanh Vân sờ sờ đầu Đường Hân Điềm: “Trước tiên ngủ đã, sắp tắt đèn rồi, đừng nghĩ nhiều, đợi ngày mai nhận được kết quả kiểm tra rồi nói tiếp.”
“Ừm.” Đường Hân Điềm hai mắt đỏ như mắt thỏ, bởi vì khóc nhiều mà ợ một tiếng, đáng yêu vô cùng.
Sau khi dỗ Đường Hân Điềm ngủ xong, Tống Thanh Vân cũng trèo lên giường đi ngủ.
Tống Thanh Vân ngủ ở giường dưới, bạn tốt Lý Tĩnh Văn cũng ngủ giường dưới, vừa khéo hai cái giường đặt sát vào với nhau, Tống Thanh Vân chuẩn bị ngủ, liền thấy Lý Tĩnh Văn chui ra khỏi ổ chăn, dùng đèn pin chiếu sáng bên dưới, sau đó lấy ra một cuốn tiểu thuyết không có bìa giấu bên dưới gối.
“Mình mới mưa ở tiệm sách chiều này, hai chúng ta xem chung nhé?”
Hai người nhìn nhau cười.
“Ừ!” Tống Thanh Vân hai mắt sáng lên: “Ai viết?” Lý Tĩnh Văn nói: “Suỵt, nhỏ giọng chút, cô giáo quản lý ký túc xá còn đang đi tuần tra đó.”
Tống Thanh Vân cầm đèn pin chiếu sáng, còn Lý Tĩnh Văn thì bắt đầu lật giở trang sách, hai người chui trong ổ chăn đọc tiểu thuyết, mãi cho tới khi chìm vào mộng đẹp.
Tống Thanh Vân khẽ cười nói “Mình cũng chưa chắc đã đúng.”
Tống Thanh Vân ngày thường thành tích môn toán cũng khá tốt ở trong lớp, có thể nằm trong top 5, còn Vương Băng Tuyết đại khái có thể lọt vào top 10, lại mấy người kia, đa phần đều là đội sổ. còn
Đường Hân Điềm cảm thấy giọng điệu của Vương Băng Tuyết thật chói tai, tức khắc lời thề son sắt nói: “Đương nhiên là A rồi.
Hà Tiểu Hoa nói: “Bạn cũng chọn A?”
Đường Hân Điềm bẹp miệng, ỉu xìu nói: “Mình chọn random, khoanh bừa B.”
Hà Tiểu Hoa không chút nể tình trực tiếp cười nhạo, nói: “Ha ha ha, Đường Hân Điềm, đáp án khoanh bừa của bạn chẳng có chút xíu liên quan gì tới đáp án được nghi ngờ nha.”
“Như nhau cả thôi.” Đường Hân Điềm trợn trắng mắt, nói.
Vương Băng Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hà Tiểu Hoa, Châu Văn Lương người ta đều chọn C, bạn hỏi ai không tốt, lại đi hỏi một đứa học dốt mỗi lần kiểm tra toán đều được có vài điểm đứng đội sổ.”
Kiểm tra toán chỉ được có vài điểm, cả ký túc cũng chỉ có mình Đường Hân Điềm là có thành tích toán học kém cỏi nhất, xác thực từng có một lần kiểm tra toán chỉ được có hai điểm, chỉ khoanh bừa đúng một câu lựa chọn đáp án đúng.
Vương Băng Tuyết chỉ thiếu mỗi việc chỉ tên nói họ, Đường Hân Điềm tức khắc nổi giận đùng đùng, bực bội đi tới trước mặt Vương Băng Tuyết, đột nhiên đẩy Vương Băng Tuyết một cái.
“Cô nói ai là đứa học dốt hả!”
Vương Băng Tuyết đứng lên, nắm tóc Đường Hân Điềm ấn đầu cô xuống giường,, đang muốn tát Đường Hân Điềm một cái, liền cảm thấy tóc trên đầu bị người ta túm lấy, đau tới nhe răng nhếch miệng, quay đầu lại liền phát hiện là Tống Thanh Vân ngày thường không rên một tiếng, hiện tại thế nhưng dám túm tóc cô ta, giật ngược đầu cô ta lại về phía khung giường, phịch một cái, đột nhiên đập đầu vào khung giường.
Cả ký túc xá lập tức an tĩnh lạ thường.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Tống Thanh Vân, không ngờ Tống Thanh Vân bình thường vẫn luôn văn nhã tú khí là thế, mà cũng có lúc sẽ mạnh mẽ tới như vậy.
Vương Băng Tuyết sững sờ trong nháy mắt, Tống Thanh Vân mặt không cảm xúc nhìn cô ta, sau đó đỡ Đường Hân Điềm vẫn còn đang ngã ra giường đứng dậy, nói: “Hân Điềm, không sao phải không.”
“Không sao, hu hu hu.” Đường Hân Điềm tức giận tới mức chảy cả nước mắt, giận dữ chỉ thẳng mặt Vương Băng Tuyết: “Cô chờ đó, tôi muốn đi tìm người tới đánh cô!”
“Việc này tôi sẽ không để yên đâu!” Đường Hân Điềm nói lời tàn nhẫn, Vương Băng Tuyết phẫn nỗ trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân, sau đó ghét bỏ nhìn Đường Hân Điềm.
“A, tìm người tới đánh tôi, cô tìm Thẩm Quân Nghiêu?”
“Làm như người khác không có bạn trai vậy!”
“Bạn trai tôi ở bên lớp số 2, có bản lĩnh, cô ngày mai gọi Thẩm Quân Nghiêu tới, để bọn họ đánh nhau một trận, xem xem ai thua ai thắng!”
Lời này đột nhiên chọc trúng tâm tư của Đường Hân Điềm, khiến Đường Hân Điềm nghẹn họng nói không nên lời, gương mặt đỏ bừng.
Các bạn cùng phòng còn lại đều tò mò nhìn Đường Hân Điềm, Hà Tiểu Hoa càng là vẻ mặt khó có thể tin, nhìn Đường Hân Điềm nói: “Trời ạ, Hân Điềm, cái cậu học sinh dở, chơi bời lêu lổng ở lớp số 11 đó là bạn trai của bạn? Ánh mắt của bạn cũng quá kém rồi đó."
Đường Hân Điềm ấp úng, sắc mặt xấu hổ vô cùng, sau cùng vẫn là thề thốt phủ nhận.
“Không có, mình không có bạn trai, mẹ không cho phép mình yêu sớm, chúng mình còn nhỏ, không nên yêu sớm!”
Hà Tiểu Hoa nói: “Trường học không cho phép chúng ta yêu sớm, quản giáo nghiêm khắc như vậy, chị cả nhà mình không đi học, năm nay mười sáu tuổi liền kết hôn, chỉ là chưa có đi đăng ký, mới tổ chức tiệc mừng mà thôi.”
“Mẹ mình gả cho ba mình năm mười ba tuổi kìa.” Lý Tĩnh Văn nói.
Vương Băng Tuyết vẻ mặt khinh miệt nhìn Đường Hân Điềm, Đường Hân Điềm hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, Tống Thanh Vân an ủi nói: “Đừng nháo lớn, đánh nhau sẽ bị ghi tội, nghiêm trọng còn sẽ bị đuổi học đó.”
Tống Thanh Vân đỡ Đường Hân Điềm quay trở lại giường ngủ của mình, sau đó an ủi Đường Hân Điềm còn đang khóc lóc, thút tha thút thít, Đường Hân Điềm tức giận khụt khịt nói: “Hự, mình nuốt không trôi cơn giận này, cô ta nói mình học dốt, nói mình là rác rưởi, tức chết mình mà, cô ta là ai chứ, dựa vào đâu mà mắng mình như vậy, mình thi được bao nhiêu điểm thì có liên quan gì với cô ta chứ, cô ta sao lại nhàn như vậy nha, mình không phải chỉ là học toán kém một chút thôi sao, mình cũng có ưu điểm nha, Ngữ Văn của mình rất giỏi nha, mỗi lần kiểm tra văn đều trên 50 điểm, còn lấy điểm cao nhất lớp, cô ta sao không so nha.”
Tống Thanh Vân an ủi nói: “Bạn không cần phải so sánh với người khác, bạn chính là bạn, bạn là bé cưng đáng yêu nhất.”
Đường Hân Điềm dựa vào vai Tống Thanh Vân, khóc tới mức thở hổn hển, nói: “Hu hu, Tiểu Vân Vân, cuối tuần này mình không dám về nhà.”
“Làm sao vậy?”
“Mình cảm thấy thành tích môn toán của mình không được tốt, tới lúc đó về nhà nhất định sẽ lại bị mẹ đánh cho một trận, bạn xem người mình này, tất cả đều là dấu vết bị mẹ đánh.”
Đường Hân Điềm xốc vạt áo lên, sau lưng toàn là vết roi đánh, vừa thấy liền biết là dùng chổi lông gà đánh, vết roi thô đỏ, nhìn ghê người.
Tống Thanh Vân yết hầu nghẹn ngào: “Hay là mình về cùng bạn?”
Đường Hân Điềm hai mắt sáng lên, đột nhiên gật đầu nói: “Được nha, thành tích của bạn tốt hơn của mình, mẹ mình rất thích mình chơi với bạn, bạn tới nhà bà ấy vì giữ mặt mũi, sẽ không dám đánh mình.”
Tống Thanh Vân sờ sờ đầu Đường Hân Điềm: “Trước tiên ngủ đã, sắp tắt đèn rồi, đừng nghĩ nhiều, đợi ngày mai nhận được kết quả kiểm tra rồi nói tiếp.”
“Ừm.” Đường Hân Điềm hai mắt đỏ như mắt thỏ, bởi vì khóc nhiều mà ợ một tiếng, đáng yêu vô cùng.
Sau khi dỗ Đường Hân Điềm ngủ xong, Tống Thanh Vân cũng trèo lên giường đi ngủ.
Tống Thanh Vân ngủ ở giường dưới, bạn tốt Lý Tĩnh Văn cũng ngủ giường dưới, vừa khéo hai cái giường đặt sát vào với nhau, Tống Thanh Vân chuẩn bị ngủ, liền thấy Lý Tĩnh Văn chui ra khỏi ổ chăn, dùng đèn pin chiếu sáng bên dưới, sau đó lấy ra một cuốn tiểu thuyết không có bìa giấu bên dưới gối.
“Mình mới mưa ở tiệm sách chiều này, hai chúng ta xem chung nhé?”
Hai người nhìn nhau cười.
“Ừ!” Tống Thanh Vân hai mắt sáng lên: “Ai viết?” Lý Tĩnh Văn nói: “Suỵt, nhỏ giọng chút, cô giáo quản lý ký túc xá còn đang đi tuần tra đó.”
Tống Thanh Vân cầm đèn pin chiếu sáng, còn Lý Tĩnh Văn thì bắt đầu lật giở trang sách, hai người chui trong ổ chăn đọc tiểu thuyết, mãi cho tới khi chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.