Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Chương 18: Xa Lạ
Chi Hạnh
11/11/2022
Tống Thanh Vân miệng nhỏ ăn cơm trong chén, ăn no căng không nhét nổi nữa, lại xấu hổ cảm thấy lãng phí, thời buổi này lương thực quý giá, cơm trong chén nếu mà ăn không hết, sẽ bị người lớn giáo huấn cho một trận.
“Ăn không vô thì đừng ăn.” Hà Hữu Quân nhận thấy được Tống Thanh Vân khó xử, trực tiếp lấy cái chén của Tống Thanh Vân, đổ hết cơm vào chén của mình, cười nói: “Em ăn thêm chút thức ăn, thịt xào cọng hoa tỏi non của mẹ anh ăn rất ngon, không phải là món yêu thích của em đó sao.” Nói xong, còn đem chén thịt xào ngọn hoa tỏi non đặt trước mặt Tống Thanh Vân.
Thẩm Quân Nghiêu cùng Hoắc Thiên Thần đều ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Vân, khiến Tống Thanh Vân xấu hổ không thôi.
Thẩm Quân Nghiêu cười trêu ghẹo, “Ai da uy, anh Quân, trong mắt chỉ có nữ đồng chí không có anh em bạn bè nha.”
“Tay cậu dài, tự mình gắp lấy mà ăn.” Hà Hữu Quân nhướng mày nói.
Thẩm Quân Nghiêu làm mặt quỷ với Hoắc Thiên Thần, mà Hoắc Thiên Thần cũng nhếch môi cười nhìn liếc qua, đụng phải tầm mắt của Tống Thanh Vân, liền hờ hững thu hồi tầm mắt.
Trong lòng Tống Thanh Vân như có một vũng nước chanh vừa chu vừa ngọt, nồng đậm chua xót, nghẹn ngào chặn lại ở yết hầu, tươi cười trên mặt sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Cô mím môi, cười đứng lên, chào hỏi trưởng bối: “Bà nội Hà, trời tối rồi, cháu đi về trước, còn phải chuẩn bị đồ dùng thóc gạo để ngày mai quay trở lại trường học.”
Bà nội Hà tươi cười hiền lành, từ ái nhìn Tống Thanh Vân :”Bé Vân, ăn no không?”
Tống Thanh Vân cười nói: “Cháu ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Tống Thanh Vân đang muốn đứng dậy, Hà Hữu Quân lại nói: “Em gái Thanh Vân, ngày mai ba anh lái máy kéo đi huyện thành một chuyến, em đi cùng chúng ta nhé.”
Tống Thanh Vân đang muốn mở miệng từ chối, lại nhìn Hoắc Thiên Thần, trong lòng bỗng nhiên có chút rung động, hoảng loạn nhảy lên khiến cô không tài nào khống chế được cảm xúc của mình, kích động nói: “Được nha, nhưng mà ngày mai tôi với anh ba còn muốn lên huyện thành bán thịt heo, có lẽ đồ đạc mang theo sẽ hơi nhiều.”
Hà Hữu Quân cười một tiếng, nói: “Không sao, xe kéo nhà anh to lắm, kéo nguyên một xe lương thực còn có thể, ngồi vài người không vấn đề gì.”
Tống Thanh Vân nói: “Vậy ngày mai anh đi ngang qua thì gọi chúng tôi một tiếng.”
“Được.” Hà Hữu Quân chớp chớp mắt với Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân lại có chút cạn lời trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Sau khi rời khỏi nhà Hà Hữu Quân, sắc trời cũng tối sầm.
Tống Thanh Vân đi trên con đường nhỏ của thôn, trên trời treo một ánh trăng tròn, màu trắng bạc, chiếu sáng con đường, phảng phất như phủ một lớp sương trắng, chiếu rọi con đường nhỏ của thôn.
Tống Thanh Vân lấy tay che lại trái tim đang đập thình thịch, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười tươi điềm mỹ, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh đạm và xa lạ của anh, đáy lòng vẫn nhịn không được cảm thấy khổ sở.
Thôn Hồng Kỳ là ở phương nam, vùng nông thôn tháng sáu, trồng đầy lúa thóc, khi trời tối, côn trùng kêu vang khắp mọi nơi hết đợt này tới đợt khác.
Tống Thanh Vân có bệnh quáng gà rồi lại sợ rắn, đặc biệt là con đường nhỏ vùng nông thôn tràn ngập cỏ dại, cho nên đi đường đặc biệt cẩn thận, sợ không cẩn thận trượt chân xuống ruộng mạ, còn đang hối hận bản thân quên không mang theo đèn pin, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Hà Hữu Quân với Thẩm Quân Nghiêu vang lên phía sau lưng.
Cô sửng sốt, ánh sáng của đèn pin chiếu rọi tới đây.
Hà Hữu Quân kinh ngạc nói: “Em gái Thanh Vân, em còn chưa về tới nhà sao?”
Tống Thanh Vân lẩm bẩm nói: “Tôi đi chậm cho tiêu cơm, trời tối như vậy mọi người còn ra ngoài làm cái gì?”
Ba người đã đi tới, Hà Hữu Quân nói: “Còn không phải tại anh Thần, nói là buổi chiều có thấy cá tôm ngoài ruộng mạ.”
Tống Thanh Vân nương sắc trời tối sầm, nhìn chằm chằm vào bóng hình người ấy.
Cô nhớ rõ Hoắc Thiên Thần nhỏ hơn cô một tháng tuổi, hiện tại cũng mới có 18 tuổi, thân cao 1m85, ba người đứng chung phá lệ đột ngột.
Dưới bầu trời đen nhánh, một ngọn đèn pin rọi sáng xuyên qua dáng người thon gầy của người thiếu niên, giống như một lát cắt hình, xẹt qua một tia ôn nhu, khiến Tống Thanh Vân thậm chí xếp trồng bóng hình của người thiếu niên trước mặt với người đàn ông trưởng thành trong trí nhớ ở kiếp trước.
Tóc húi cua thoải mái thanh tân, chiếc cằm góc cạnh lưu loát, mặt mày thanh lãnh, dáng hình quen thuộc, thắp sáng ngọn lửa trong tim, khiến con tim dần trở nên nóng bỏng.
Nông thôn tháng sáu, đêm lạnh như nước, mà khi người thiếu niên ấy dần tiến lại gần, khi ánh sáng và bóng hình biến thành hiện thực, Tống Thanh Vân cảm thấy ngọn lửa trong tim dần dần thắp sáng, dòng nước ấm vô tận mãnh liệt chảy qua.
“Khu ruộng mạ này không có cá tôm, đều đi một quãng đường dài như vậy rồi mà cũng không thấy, anh Thần, anh chắc chắn là đã nhìn thấy cá tôm chứ.” Hà Hữu Quân vừa đi tới, vừa chiếu đèn pin xuống ruộng, vừa nói chuyện với Hoắc Thiên Thần.
“Ăn không vô thì đừng ăn.” Hà Hữu Quân nhận thấy được Tống Thanh Vân khó xử, trực tiếp lấy cái chén của Tống Thanh Vân, đổ hết cơm vào chén của mình, cười nói: “Em ăn thêm chút thức ăn, thịt xào cọng hoa tỏi non của mẹ anh ăn rất ngon, không phải là món yêu thích của em đó sao.” Nói xong, còn đem chén thịt xào ngọn hoa tỏi non đặt trước mặt Tống Thanh Vân.
Thẩm Quân Nghiêu cùng Hoắc Thiên Thần đều ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Vân, khiến Tống Thanh Vân xấu hổ không thôi.
Thẩm Quân Nghiêu cười trêu ghẹo, “Ai da uy, anh Quân, trong mắt chỉ có nữ đồng chí không có anh em bạn bè nha.”
“Tay cậu dài, tự mình gắp lấy mà ăn.” Hà Hữu Quân nhướng mày nói.
Thẩm Quân Nghiêu làm mặt quỷ với Hoắc Thiên Thần, mà Hoắc Thiên Thần cũng nhếch môi cười nhìn liếc qua, đụng phải tầm mắt của Tống Thanh Vân, liền hờ hững thu hồi tầm mắt.
Trong lòng Tống Thanh Vân như có một vũng nước chanh vừa chu vừa ngọt, nồng đậm chua xót, nghẹn ngào chặn lại ở yết hầu, tươi cười trên mặt sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Cô mím môi, cười đứng lên, chào hỏi trưởng bối: “Bà nội Hà, trời tối rồi, cháu đi về trước, còn phải chuẩn bị đồ dùng thóc gạo để ngày mai quay trở lại trường học.”
Bà nội Hà tươi cười hiền lành, từ ái nhìn Tống Thanh Vân :”Bé Vân, ăn no không?”
Tống Thanh Vân cười nói: “Cháu ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Tống Thanh Vân đang muốn đứng dậy, Hà Hữu Quân lại nói: “Em gái Thanh Vân, ngày mai ba anh lái máy kéo đi huyện thành một chuyến, em đi cùng chúng ta nhé.”
Tống Thanh Vân đang muốn mở miệng từ chối, lại nhìn Hoắc Thiên Thần, trong lòng bỗng nhiên có chút rung động, hoảng loạn nhảy lên khiến cô không tài nào khống chế được cảm xúc của mình, kích động nói: “Được nha, nhưng mà ngày mai tôi với anh ba còn muốn lên huyện thành bán thịt heo, có lẽ đồ đạc mang theo sẽ hơi nhiều.”
Hà Hữu Quân cười một tiếng, nói: “Không sao, xe kéo nhà anh to lắm, kéo nguyên một xe lương thực còn có thể, ngồi vài người không vấn đề gì.”
Tống Thanh Vân nói: “Vậy ngày mai anh đi ngang qua thì gọi chúng tôi một tiếng.”
“Được.” Hà Hữu Quân chớp chớp mắt với Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân lại có chút cạn lời trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Sau khi rời khỏi nhà Hà Hữu Quân, sắc trời cũng tối sầm.
Tống Thanh Vân đi trên con đường nhỏ của thôn, trên trời treo một ánh trăng tròn, màu trắng bạc, chiếu sáng con đường, phảng phất như phủ một lớp sương trắng, chiếu rọi con đường nhỏ của thôn.
Tống Thanh Vân lấy tay che lại trái tim đang đập thình thịch, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười tươi điềm mỹ, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh đạm và xa lạ của anh, đáy lòng vẫn nhịn không được cảm thấy khổ sở.
Thôn Hồng Kỳ là ở phương nam, vùng nông thôn tháng sáu, trồng đầy lúa thóc, khi trời tối, côn trùng kêu vang khắp mọi nơi hết đợt này tới đợt khác.
Tống Thanh Vân có bệnh quáng gà rồi lại sợ rắn, đặc biệt là con đường nhỏ vùng nông thôn tràn ngập cỏ dại, cho nên đi đường đặc biệt cẩn thận, sợ không cẩn thận trượt chân xuống ruộng mạ, còn đang hối hận bản thân quên không mang theo đèn pin, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Hà Hữu Quân với Thẩm Quân Nghiêu vang lên phía sau lưng.
Cô sửng sốt, ánh sáng của đèn pin chiếu rọi tới đây.
Hà Hữu Quân kinh ngạc nói: “Em gái Thanh Vân, em còn chưa về tới nhà sao?”
Tống Thanh Vân lẩm bẩm nói: “Tôi đi chậm cho tiêu cơm, trời tối như vậy mọi người còn ra ngoài làm cái gì?”
Ba người đã đi tới, Hà Hữu Quân nói: “Còn không phải tại anh Thần, nói là buổi chiều có thấy cá tôm ngoài ruộng mạ.”
Tống Thanh Vân nương sắc trời tối sầm, nhìn chằm chằm vào bóng hình người ấy.
Cô nhớ rõ Hoắc Thiên Thần nhỏ hơn cô một tháng tuổi, hiện tại cũng mới có 18 tuổi, thân cao 1m85, ba người đứng chung phá lệ đột ngột.
Dưới bầu trời đen nhánh, một ngọn đèn pin rọi sáng xuyên qua dáng người thon gầy của người thiếu niên, giống như một lát cắt hình, xẹt qua một tia ôn nhu, khiến Tống Thanh Vân thậm chí xếp trồng bóng hình của người thiếu niên trước mặt với người đàn ông trưởng thành trong trí nhớ ở kiếp trước.
Tóc húi cua thoải mái thanh tân, chiếc cằm góc cạnh lưu loát, mặt mày thanh lãnh, dáng hình quen thuộc, thắp sáng ngọn lửa trong tim, khiến con tim dần trở nên nóng bỏng.
Nông thôn tháng sáu, đêm lạnh như nước, mà khi người thiếu niên ấy dần tiến lại gần, khi ánh sáng và bóng hình biến thành hiện thực, Tống Thanh Vân cảm thấy ngọn lửa trong tim dần dần thắp sáng, dòng nước ấm vô tận mãnh liệt chảy qua.
“Khu ruộng mạ này không có cá tôm, đều đi một quãng đường dài như vậy rồi mà cũng không thấy, anh Thần, anh chắc chắn là đã nhìn thấy cá tôm chứ.” Hà Hữu Quân vừa đi tới, vừa chiếu đèn pin xuống ruộng, vừa nói chuyện với Hoắc Thiên Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.