Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học Chỉ Muốn Ly Hôn
Chương 22:
Cửu Thái Bính Tử
23/10/2024
Đại Bảo lắc đầu: "Không đi!" Mỗi lần về nhà bà ngoại, bà ngoại đều hỏi mẹ cậu xin tiền, lại còn mắng cậu là "Cháu trai con chó nhà bà ngoại", nên cậu không muốn về.
Đinh Nhan nói: "Thế thì chúng ta đi thôi."
Nói rồi bế Tiểu Bảo lên: "Mẹ bế con một lúc, lát nữa con tự đi."
Đinh Nhan vừa bế Tiểu Bảo vừa đi, đi một đoạn thì nghỉ một lúc, đi gần nửa giờ mới đến Cao Gia Trại.
Tiểu Bảo mới lên bốn tuổi, Đinh Nhan lo sợ cậu mệt nên bế cậu suốt quãng đường. Đi một lúc lại phải bế một lúc, đi mệt thì nghỉ một lát. Phải mất gần nửa tiếng họ mới đến được Cao Gia Trại.
Vừa mới tới cửa nhà, suýt chút nữa thì đụng phải Đinh Thế Kiệt đang chạy ra ngoài.
Đinh Thế Kiệt nhìn thấy cô liền trách móc, "Không phải đã bảo sáng nay đến sao?"
Đinh Nhan đáp, "Cậu bảo tôi đến thì tôi đến thôi, tôi còn có việc gì khác nữa sao?"
Đến giờ phút này, Đinh Nhan không muốn nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như cũ nữa. Đinh Thế Kiệt sững sờ, nhưng hắn vội vã ra ngoài nên không kịp suy nghĩ kỹ. "Mẹ và các chị đợi chị cả buổi sáng rồi."
"Họ đợi tôi làm gì?"
"Chị cứ hỏi mẹ đi."
Nói xong, Đinh Thế Kiệt cũng chạy đi mất.
Mẹ Đinh từ nhà chính đi ra. Ban đầu, bà ta không hài lòng vì Đinh Nhan đến trễ. Bây giờ thấy cô đến mà hai tay không, bà ta càng bất mãn hơn, "Sao giờ mới đến? Không phải đã bảo sáng nay đến rồi sao?"
Đinh Nhan đáp, "Ở nhà có việc gấp."
"Nhà có mẹ chồng mà, có việc gì sao không thể để mẹ chồng làm?"
"Mẹ chồng cũng bận."
Đinh Nhan kéo Tiểu Bảo vào phòng. Đinh Phương và Đinh Phân cũng ở đó. Đinh Phương tính tình hiền lành, thấy Tiểu Bảo liền gọi cậu lại, "Tiểu Bảo đến với dì cả."
Tiểu Bảo không chịu đi mà nép vào lòng Đinh Nhan.
Đinh Phân nói, "Tiểu Bảo này, đến đây, dì hai cho cháu kẹo."
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Đinh Nhan. Đinh Nhan xoa đầu cậu, "Đi đi."
Tiểu Bảo chạy đến chỗ Đinh Phân. Đinh Phân lấy trong túi ra hai viên kẹo cho Tiểu Bảo, "Ở thôn chị có người kết hôn, đến giờ chia kẹo."
Mẹ Đinh bất mãn nói: "Mẹ già các người còn không bằng một đứa trẻ con, đứa trẻ còn có kẹo ăn mà mẹ già thì chẳng có gì cả."
Đinh Phân nói: "Mẹ muốn ăn kẹo sao? Không nói sớm, Tiểu Bảo, chia cho bà ngoại một miếng đi."
Mẹ Đinh tát Đinh Phân: "Con bé chết tiệt, bao giờ mẹ nói muốn ăn kẹo. Tiểu Bảo đừng nghe lời dì hai, bà ngoại không ăn, để Tiểu Bảo ăn."
Để bà ta cùng cháu trai tranh nhau ăn kẹo, người bên ngoài mà biết cũng chẳng biết giấu mặt vô đâu..
Đinh Nhan cố nhịn cười, thấy rõ ràng mẹ con nhà này quan hệ cũng không được tốt lắm.
Đinh Phương ho một tiếng, "Trời cũng muộn rồi, nói chuyện chính đi..."
Mẹ Đinh lại cắt ngang, hỏi Đinh Nhan: "Nghe nói tổ tiên hiển linh, truyền cho con bộ bản lĩnh của tổ tông sao?"
Đinh Nhan gật đầu.
Mẹ Đinh mừng rỡ: "Từ nay con có thể kiếm được nhiều tiền rồi. Cái ông thầy bói mù ở Đông Đại doanh, mỗi lần xem bói ít nhất cũng lấy năm hào, xem quẻ lớn thì một khối... Từ nay con và cha của Tiểu Bảo có thể kiếm tiền rồi, không phải lo lắng nữa. Con tính xem số mệnh của Thế Kiệt thế nào đi?"
Đinh Nhan: "Con đã tính rồi, Đinh Thế Kiệt số tốt." Điều kiện là bà phải sống lâu để hắn có người nương tựa, nếu bà chết thì... haha.
Mẹ Đinh cười hớn hở: "Mẹ đã nói là Đinh Thế Kiệt số tốt mà. Gia đình Đinh nhà ta có thịnh vượng hay không đều trông vào nó. Các con là chị em, phải giúp đỡ em trai nhiều hơn, đặc biệt là con. Bản lĩnh của con là do tổ tiên truyền lại, kiếm được tiền thì phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều vào, nếu không tổ tiên sẽ nổi giận, thu hồi lại bản lĩnh của con đấy."
Đinh Nhan: “…”
Mẹ Đinh vừa dứt lời, Đinh Phân liền nói thẳng: "Nói nhiều vậy làm gì, không phải là muốn tiền thôi sao?"
Mẹ Đinh trợn mắt: "Các con có một người em trai như Thế Kiệt, giúp đỡ nó thì có sao đâu?"
Đinh Nhan nói: "Thế thì chúng ta đi thôi."
Nói rồi bế Tiểu Bảo lên: "Mẹ bế con một lúc, lát nữa con tự đi."
Đinh Nhan vừa bế Tiểu Bảo vừa đi, đi một đoạn thì nghỉ một lúc, đi gần nửa giờ mới đến Cao Gia Trại.
Tiểu Bảo mới lên bốn tuổi, Đinh Nhan lo sợ cậu mệt nên bế cậu suốt quãng đường. Đi một lúc lại phải bế một lúc, đi mệt thì nghỉ một lát. Phải mất gần nửa tiếng họ mới đến được Cao Gia Trại.
Vừa mới tới cửa nhà, suýt chút nữa thì đụng phải Đinh Thế Kiệt đang chạy ra ngoài.
Đinh Thế Kiệt nhìn thấy cô liền trách móc, "Không phải đã bảo sáng nay đến sao?"
Đinh Nhan đáp, "Cậu bảo tôi đến thì tôi đến thôi, tôi còn có việc gì khác nữa sao?"
Đến giờ phút này, Đinh Nhan không muốn nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như cũ nữa. Đinh Thế Kiệt sững sờ, nhưng hắn vội vã ra ngoài nên không kịp suy nghĩ kỹ. "Mẹ và các chị đợi chị cả buổi sáng rồi."
"Họ đợi tôi làm gì?"
"Chị cứ hỏi mẹ đi."
Nói xong, Đinh Thế Kiệt cũng chạy đi mất.
Mẹ Đinh từ nhà chính đi ra. Ban đầu, bà ta không hài lòng vì Đinh Nhan đến trễ. Bây giờ thấy cô đến mà hai tay không, bà ta càng bất mãn hơn, "Sao giờ mới đến? Không phải đã bảo sáng nay đến rồi sao?"
Đinh Nhan đáp, "Ở nhà có việc gấp."
"Nhà có mẹ chồng mà, có việc gì sao không thể để mẹ chồng làm?"
"Mẹ chồng cũng bận."
Đinh Nhan kéo Tiểu Bảo vào phòng. Đinh Phương và Đinh Phân cũng ở đó. Đinh Phương tính tình hiền lành, thấy Tiểu Bảo liền gọi cậu lại, "Tiểu Bảo đến với dì cả."
Tiểu Bảo không chịu đi mà nép vào lòng Đinh Nhan.
Đinh Phân nói, "Tiểu Bảo này, đến đây, dì hai cho cháu kẹo."
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Đinh Nhan. Đinh Nhan xoa đầu cậu, "Đi đi."
Tiểu Bảo chạy đến chỗ Đinh Phân. Đinh Phân lấy trong túi ra hai viên kẹo cho Tiểu Bảo, "Ở thôn chị có người kết hôn, đến giờ chia kẹo."
Mẹ Đinh bất mãn nói: "Mẹ già các người còn không bằng một đứa trẻ con, đứa trẻ còn có kẹo ăn mà mẹ già thì chẳng có gì cả."
Đinh Phân nói: "Mẹ muốn ăn kẹo sao? Không nói sớm, Tiểu Bảo, chia cho bà ngoại một miếng đi."
Mẹ Đinh tát Đinh Phân: "Con bé chết tiệt, bao giờ mẹ nói muốn ăn kẹo. Tiểu Bảo đừng nghe lời dì hai, bà ngoại không ăn, để Tiểu Bảo ăn."
Để bà ta cùng cháu trai tranh nhau ăn kẹo, người bên ngoài mà biết cũng chẳng biết giấu mặt vô đâu..
Đinh Nhan cố nhịn cười, thấy rõ ràng mẹ con nhà này quan hệ cũng không được tốt lắm.
Đinh Phương ho một tiếng, "Trời cũng muộn rồi, nói chuyện chính đi..."
Mẹ Đinh lại cắt ngang, hỏi Đinh Nhan: "Nghe nói tổ tiên hiển linh, truyền cho con bộ bản lĩnh của tổ tông sao?"
Đinh Nhan gật đầu.
Mẹ Đinh mừng rỡ: "Từ nay con có thể kiếm được nhiều tiền rồi. Cái ông thầy bói mù ở Đông Đại doanh, mỗi lần xem bói ít nhất cũng lấy năm hào, xem quẻ lớn thì một khối... Từ nay con và cha của Tiểu Bảo có thể kiếm tiền rồi, không phải lo lắng nữa. Con tính xem số mệnh của Thế Kiệt thế nào đi?"
Đinh Nhan: "Con đã tính rồi, Đinh Thế Kiệt số tốt." Điều kiện là bà phải sống lâu để hắn có người nương tựa, nếu bà chết thì... haha.
Mẹ Đinh cười hớn hở: "Mẹ đã nói là Đinh Thế Kiệt số tốt mà. Gia đình Đinh nhà ta có thịnh vượng hay không đều trông vào nó. Các con là chị em, phải giúp đỡ em trai nhiều hơn, đặc biệt là con. Bản lĩnh của con là do tổ tiên truyền lại, kiếm được tiền thì phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều vào, nếu không tổ tiên sẽ nổi giận, thu hồi lại bản lĩnh của con đấy."
Đinh Nhan: “…”
Mẹ Đinh vừa dứt lời, Đinh Phân liền nói thẳng: "Nói nhiều vậy làm gì, không phải là muốn tiền thôi sao?"
Mẹ Đinh trợn mắt: "Các con có một người em trai như Thế Kiệt, giúp đỡ nó thì có sao đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.