Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học Chỉ Muốn Ly Hôn
Chương 26:
Cửu Thái Bính Tử
23/10/2024
Vì vậy, hôm nay làm xong việc, anh tan làm sớm và về nhà. Nghe nói Đinh Nhan đã đưa Tiểu Bảo về nhà ngoại, anh liền đi xe đến đón hai mẹ con.
Trần Thụy bế Tiểu Bảo lên xe trước, đợi Đinh Nhan ngồi phía sau mới từ từ khởi động xe.
Tiểu Bảo lại hỏi anh hàng tá câu hỏi, "Cha ơi, mẹ nói chúng ta sống trên Trái Đất, Trái Đất tròn như quả bóng da."
"Mẹ con nói rất đúng."
"Mẹ con còn nói con không bị rơi xuống là vì Trái Đất hút con vào, giống như nam châm hút sắt. Cha ơi, vậy bàn chân con có phải bằng sắt không? Con chơi nam châm mà sao nam châm không hút bàn chân con."
Trần Thụy giải thích, "Lực hút của Trái Đất khác với nam châm. Đó gọi là lực hấp dẫn. Lực hấp dẫn là lực hút giữa các vật thể với nhau. Lực hấp dẫn của Trái Đất khiến mọi vật trên Trái Đất đều bị hút về phía tâm Trái Đất, kể cả con người, nên con mới không bị rơi xuống..."
Trần Thụy giảng giải rất kỹ, nhưng Tiểu Bảo vẫn không hiểu gì cả. Cậu muốn hỏi lại nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Thấy không hiểu, Tiểu Bảo liền bĩu môi, "Cha không biết gì cả, toàn nói mò, mẹ thì biết hết."
Trần Thụy…, anh đâu có nói sai, khoa học phải dùng từ chính xác chứ.
Đinh Nhan nói, "Anh cứ nói thẳng với thằng bé thuyết tương đối đi."
Tiểu Bảo, "Mẹ ơi, mẹ nói đi."
Đinh Nhan, "Cha con nói không sai đâu. Nam châm chỉ hút sắt, còn lực hấp dẫn thì hút tất cả mọi thứ, nên bàn chân con không có sắt vẫn không bị rơi xuống."
Tiểu Bảo, "Thấy chưa, mẹ biết hết mà."
Trần Thụy bị khinh bỉ: “…”
Khi đến đầu thôn, họ không thấy Đại Bảo. Chắc là cậu lại đi chơi ở đâu rồi.
Nhưng khi về đến nhà, họ lại thấy Đại Bảo đang cưa gỗ. Cậu cầm một cái cưa cũ và một tấm ván gỗ, đang thở hổn hển cưa cưa.
Tiểu Bảo chạy đến khoe với anh trai, "Anh ơi, chúng ta sống trên Trái Đất, Trái Đất tròn lắm, giống như quả bóng da."
Đại Bảo chẳng buồn để ý, chỉ ừ một tiếng cho có lệ.
Tiểu Bảo hỏi, "Anh đang làm gì đấy?"
"Làm súng."
Đinh Nhan nhắc nhở, "Cẩn thận kẻo bị gai gỗ đâm tay."
Trần Thụy tiến đến, “Đưa cho cha xem một chút nào.”
Đại Bảo trao tấm ván gỗ cho Trần Thụy, rồi chăm chú nhìn anh.
“Mẹ con nói rất đúng, trên tấm ván gỗ cũng có những cái gai nhỏ, đừng để bị đâm vào tay, cha sẽ làm cho con.”
Tiểu Bảo, “Cha con cũng muốn.”
Đinh Nhan vừa vẽ vạch trên tấm ván gỗ, vừa nói, “Các con hãy nhìn xem, có thể làm được hai khẩu súng lục nhỏ.”
“Ừ.”
Cả nhà bốn người cùng nhau nghiên cứu tấm ván gỗ kia, Điền Tú Chi trong lòng vui mừng khôn xiết, bà nghĩ tối nay nên gọi Tiểu Bảo ngủ cùng mình, vợ chồng trẻ lại càng thêm thân mật.
Ăn tối xong trời cũng đã tối, ở nông thôn không có nhiều hoạt động giải trí nên mọi người đều đi ngủ sớm.
Điền Tú Chi gọi Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, tối nay ngủ với bà nhé.”
Tiểu Bảo ôm chặt lấy Đinh Nhan, “Con muốn ngủ với mẹ.”
Đại Bảo, “Em bé bú sữa mới ngủ với mẹ.”
Tiểu Bảo không hề nao núng, “Em vẫn muốn ngủ với mẹ.”
Đinh Nhan sợ Tiểu Bảo đổi ý bị Điền Tú Chi dỗ đi, vội vàng nói, “Thôi để Tiểu Bảo ngủ với con đi, mọi người ngủ chung một giường bốn người, chật chội lắm.”
Trần Thụy, “Hai đứa lớn rồi, nên tự ngủ một mình, đợi có thời gian anh sẽ sửa lại nhà chính, tách ra một gian cho hai đứa ngủ.”
Đinh Nhan bị dọa sợ, “Không cần tách không cần tách, thế này là rất tốt rồi, Tiểu Bảo con có đồng ý không, mẹ dẫn con đi ngủ nhé.”
Nói xong bế Tiểu Bảo chạy đi, cứ như sợ người khác cướp mất con vậy.
Điền Tú Chi, “......”
Trần Thụy, “......”
Tiểu Bảo ngủ rất nhanh, giây trước còn ôm chặt Đinh Nhan nói chuyện, giây sau đã ngủ say như một chú heo con.
Trần Thụy vào phòng thì thấy Tiểu Bảo đang ngủ say sưa, đoán chừng nếu bị bế đi có lẽ cậu cũng không hay biết gì.
Đinh Nhan tuy nhắm mắt nhưng cô có thể cảm nhận được Trần Thụy vào phòng, liền nép sát vào giường. Cô hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Trần Thụy bế Tiểu Bảo lên xe trước, đợi Đinh Nhan ngồi phía sau mới từ từ khởi động xe.
Tiểu Bảo lại hỏi anh hàng tá câu hỏi, "Cha ơi, mẹ nói chúng ta sống trên Trái Đất, Trái Đất tròn như quả bóng da."
"Mẹ con nói rất đúng."
"Mẹ con còn nói con không bị rơi xuống là vì Trái Đất hút con vào, giống như nam châm hút sắt. Cha ơi, vậy bàn chân con có phải bằng sắt không? Con chơi nam châm mà sao nam châm không hút bàn chân con."
Trần Thụy giải thích, "Lực hút của Trái Đất khác với nam châm. Đó gọi là lực hấp dẫn. Lực hấp dẫn là lực hút giữa các vật thể với nhau. Lực hấp dẫn của Trái Đất khiến mọi vật trên Trái Đất đều bị hút về phía tâm Trái Đất, kể cả con người, nên con mới không bị rơi xuống..."
Trần Thụy giảng giải rất kỹ, nhưng Tiểu Bảo vẫn không hiểu gì cả. Cậu muốn hỏi lại nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Thấy không hiểu, Tiểu Bảo liền bĩu môi, "Cha không biết gì cả, toàn nói mò, mẹ thì biết hết."
Trần Thụy…, anh đâu có nói sai, khoa học phải dùng từ chính xác chứ.
Đinh Nhan nói, "Anh cứ nói thẳng với thằng bé thuyết tương đối đi."
Tiểu Bảo, "Mẹ ơi, mẹ nói đi."
Đinh Nhan, "Cha con nói không sai đâu. Nam châm chỉ hút sắt, còn lực hấp dẫn thì hút tất cả mọi thứ, nên bàn chân con không có sắt vẫn không bị rơi xuống."
Tiểu Bảo, "Thấy chưa, mẹ biết hết mà."
Trần Thụy bị khinh bỉ: “…”
Khi đến đầu thôn, họ không thấy Đại Bảo. Chắc là cậu lại đi chơi ở đâu rồi.
Nhưng khi về đến nhà, họ lại thấy Đại Bảo đang cưa gỗ. Cậu cầm một cái cưa cũ và một tấm ván gỗ, đang thở hổn hển cưa cưa.
Tiểu Bảo chạy đến khoe với anh trai, "Anh ơi, chúng ta sống trên Trái Đất, Trái Đất tròn lắm, giống như quả bóng da."
Đại Bảo chẳng buồn để ý, chỉ ừ một tiếng cho có lệ.
Tiểu Bảo hỏi, "Anh đang làm gì đấy?"
"Làm súng."
Đinh Nhan nhắc nhở, "Cẩn thận kẻo bị gai gỗ đâm tay."
Trần Thụy tiến đến, “Đưa cho cha xem một chút nào.”
Đại Bảo trao tấm ván gỗ cho Trần Thụy, rồi chăm chú nhìn anh.
“Mẹ con nói rất đúng, trên tấm ván gỗ cũng có những cái gai nhỏ, đừng để bị đâm vào tay, cha sẽ làm cho con.”
Tiểu Bảo, “Cha con cũng muốn.”
Đinh Nhan vừa vẽ vạch trên tấm ván gỗ, vừa nói, “Các con hãy nhìn xem, có thể làm được hai khẩu súng lục nhỏ.”
“Ừ.”
Cả nhà bốn người cùng nhau nghiên cứu tấm ván gỗ kia, Điền Tú Chi trong lòng vui mừng khôn xiết, bà nghĩ tối nay nên gọi Tiểu Bảo ngủ cùng mình, vợ chồng trẻ lại càng thêm thân mật.
Ăn tối xong trời cũng đã tối, ở nông thôn không có nhiều hoạt động giải trí nên mọi người đều đi ngủ sớm.
Điền Tú Chi gọi Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, tối nay ngủ với bà nhé.”
Tiểu Bảo ôm chặt lấy Đinh Nhan, “Con muốn ngủ với mẹ.”
Đại Bảo, “Em bé bú sữa mới ngủ với mẹ.”
Tiểu Bảo không hề nao núng, “Em vẫn muốn ngủ với mẹ.”
Đinh Nhan sợ Tiểu Bảo đổi ý bị Điền Tú Chi dỗ đi, vội vàng nói, “Thôi để Tiểu Bảo ngủ với con đi, mọi người ngủ chung một giường bốn người, chật chội lắm.”
Trần Thụy, “Hai đứa lớn rồi, nên tự ngủ một mình, đợi có thời gian anh sẽ sửa lại nhà chính, tách ra một gian cho hai đứa ngủ.”
Đinh Nhan bị dọa sợ, “Không cần tách không cần tách, thế này là rất tốt rồi, Tiểu Bảo con có đồng ý không, mẹ dẫn con đi ngủ nhé.”
Nói xong bế Tiểu Bảo chạy đi, cứ như sợ người khác cướp mất con vậy.
Điền Tú Chi, “......”
Trần Thụy, “......”
Tiểu Bảo ngủ rất nhanh, giây trước còn ôm chặt Đinh Nhan nói chuyện, giây sau đã ngủ say như một chú heo con.
Trần Thụy vào phòng thì thấy Tiểu Bảo đang ngủ say sưa, đoán chừng nếu bị bế đi có lẽ cậu cũng không hay biết gì.
Đinh Nhan tuy nhắm mắt nhưng cô có thể cảm nhận được Trần Thụy vào phòng, liền nép sát vào giường. Cô hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.