Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học Có Không Gian
Chương 23: Phản Phệ
Túy Tuyết Tiêu Dao
28/03/2023
Chẳng lẽ là nơi đó có gì đó không thích hợp?
“Em gái?” Lục Lâm Hạo gọi Lục Mãn đang ngây người một tiếng, Lục Mãn lấy lại tinh thần, nhìn anh trai một cái.
“Anh trai, giúp em đi lấy cái xẻng.”
Thứ này không thể lưu lại, phá trận cũng không thành vấn đề, chỉ cần đào ra liền phá là được.
Phá trận thứ này chỉ cần trực tiếp tiêu hủy là được.
“Muốn để anh làm không?”
Lục Lâm Hạo cầm xẻng đứng ở phía sau Lục Mãn, Lục Mãn nhận lấy xẻng.
“Để em.”
Sát khí này không có ảnh hưởng với cô, nhưng nó sẽ có ảnh hưởng với anh trai.
Thế là Lục Mãn cầm xẻng đào sâu xuống ba thước, cô nhìn thấy một cái túi vải bọc vải đỏ, không cần mở ra Lục Mãn cũng đã biết bên trong có gì, hẳn là ngày tháng năm sinh, tóc và móng tay của cha cô.
Còn những thứ giống như này của mẹ cô, hẳn là ở trong phòng.
“Tiểu Mãn!” Khi cô ở đây vừa đào ra thứ gì đó, trong phòng truyền đến tiếng kêu của mẹ cô.
Lục Mãn cầm đồ vật trong tay bước vào phòng, sau khi cô phá hủy trận pháp thì thứ này cũng vô dụng, nhưng cô không biết người bố trí trận pháp sẽ ra sao.
Thứ càng lợi hại thì phản phệ sẽ càng mạnh, nhất là đối với những trận pháp đổi mệnh nghịch thiên như vậy, phản vệ sẽ càng mạnh hơn.
“Mẹ, không sao, đưa nó cho con.”
Lục Mãn vào nhà, nhìn thấy túi vải đỏ trong tay cha cô, sắc mặt mẹ cô tái nhợt, sắc mặt cha cô cũng rất khó coi.
“Ừ.”
Lục Kiến Nghiệp gật đầu đưa đồ vật cho con gái mình, ông nhìn về phía con gái mình, khi ông nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái thì mới nhẹ nhàng thở ra, đối với những thứ xem không hiểu này, trong lòng ông cũng có hơi rợn người.
Một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, đừng nói đại đội trưởng hay một cán bộ lãnh đạo gì đó, thực sự không tin vào những điều mà tổ tông để lại.
“Ba mẹ, không có việc gì, con giúp hai người phá trận.”
Lục Mãn cắn ngón tay, trong hư không vẽ ra một cái phù chú, nàng ném hai cái túi vải lên không trung, túi vải đứa nhỏ tự nhiên bốc cháy.
Giờ phút này Lục Lâm Hạo cảm giác tam quan của mình sắp sửa thay đổi, anh không ngờ mình lại có thể nhìn thấy thứ vi phạm khoa học như vậy.
Lục Mãn không biết Lục Lâm Hạo đang nghĩ gì, lúc này cô đang tập trung phá trận, Trần Tú Phương cùng Lục Kiến Nghiệp chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, như thể xiềng xích trên người họ đột nhiên biến mất.
Người nhà họ Lục không nhìn thấy gì, nhưng mà Lục Mãn liếc mắt một cái liền nhìn ra, trận pháp trên người cha mẹ đã bị phá vỡ, nhân quả tuyến cũng mơ hồ hiện lên, Lục Mãn chắp tay chém về phía sợi dây nối với hai vợ chồng Trần Tùng, sợi dây bị đứt.
Thôn họ Trần, nhà họ Lưu, trong phòng tối, hai người giấy bày biện trên bàn tự nhiên bóc cháy lên, Lưu Nguyên Kiệt phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta lấy từ trong túi ra một viên đan dược ném vào trong miệng, lau khô vết máu trên khóe miệng.
“Sao có thể?”
Lưu Nguyên Kiệt không thể tin rằng trận hình của mình đã bị phá giải?
Chẳng lẽ nhà họ Lục đã tìm được đại sư thực lực trên mình sao?
“Em gái?” Lục Lâm Hạo gọi Lục Mãn đang ngây người một tiếng, Lục Mãn lấy lại tinh thần, nhìn anh trai một cái.
“Anh trai, giúp em đi lấy cái xẻng.”
Thứ này không thể lưu lại, phá trận cũng không thành vấn đề, chỉ cần đào ra liền phá là được.
Phá trận thứ này chỉ cần trực tiếp tiêu hủy là được.
“Muốn để anh làm không?”
Lục Lâm Hạo cầm xẻng đứng ở phía sau Lục Mãn, Lục Mãn nhận lấy xẻng.
“Để em.”
Sát khí này không có ảnh hưởng với cô, nhưng nó sẽ có ảnh hưởng với anh trai.
Thế là Lục Mãn cầm xẻng đào sâu xuống ba thước, cô nhìn thấy một cái túi vải bọc vải đỏ, không cần mở ra Lục Mãn cũng đã biết bên trong có gì, hẳn là ngày tháng năm sinh, tóc và móng tay của cha cô.
Còn những thứ giống như này của mẹ cô, hẳn là ở trong phòng.
“Tiểu Mãn!” Khi cô ở đây vừa đào ra thứ gì đó, trong phòng truyền đến tiếng kêu của mẹ cô.
Lục Mãn cầm đồ vật trong tay bước vào phòng, sau khi cô phá hủy trận pháp thì thứ này cũng vô dụng, nhưng cô không biết người bố trí trận pháp sẽ ra sao.
Thứ càng lợi hại thì phản phệ sẽ càng mạnh, nhất là đối với những trận pháp đổi mệnh nghịch thiên như vậy, phản vệ sẽ càng mạnh hơn.
“Mẹ, không sao, đưa nó cho con.”
Lục Mãn vào nhà, nhìn thấy túi vải đỏ trong tay cha cô, sắc mặt mẹ cô tái nhợt, sắc mặt cha cô cũng rất khó coi.
“Ừ.”
Lục Kiến Nghiệp gật đầu đưa đồ vật cho con gái mình, ông nhìn về phía con gái mình, khi ông nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái thì mới nhẹ nhàng thở ra, đối với những thứ xem không hiểu này, trong lòng ông cũng có hơi rợn người.
Một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, đừng nói đại đội trưởng hay một cán bộ lãnh đạo gì đó, thực sự không tin vào những điều mà tổ tông để lại.
“Ba mẹ, không có việc gì, con giúp hai người phá trận.”
Lục Mãn cắn ngón tay, trong hư không vẽ ra một cái phù chú, nàng ném hai cái túi vải lên không trung, túi vải đứa nhỏ tự nhiên bốc cháy.
Giờ phút này Lục Lâm Hạo cảm giác tam quan của mình sắp sửa thay đổi, anh không ngờ mình lại có thể nhìn thấy thứ vi phạm khoa học như vậy.
Lục Mãn không biết Lục Lâm Hạo đang nghĩ gì, lúc này cô đang tập trung phá trận, Trần Tú Phương cùng Lục Kiến Nghiệp chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, như thể xiềng xích trên người họ đột nhiên biến mất.
Người nhà họ Lục không nhìn thấy gì, nhưng mà Lục Mãn liếc mắt một cái liền nhìn ra, trận pháp trên người cha mẹ đã bị phá vỡ, nhân quả tuyến cũng mơ hồ hiện lên, Lục Mãn chắp tay chém về phía sợi dây nối với hai vợ chồng Trần Tùng, sợi dây bị đứt.
Thôn họ Trần, nhà họ Lưu, trong phòng tối, hai người giấy bày biện trên bàn tự nhiên bóc cháy lên, Lưu Nguyên Kiệt phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta lấy từ trong túi ra một viên đan dược ném vào trong miệng, lau khô vết máu trên khóe miệng.
“Sao có thể?”
Lưu Nguyên Kiệt không thể tin rằng trận hình của mình đã bị phá giải?
Chẳng lẽ nhà họ Lục đã tìm được đại sư thực lực trên mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.