Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Chương 42:
Tước Minh
27/12/2023
Cứ như vậy, Dung Ngũ gia ăn món Mạnh Đình Tùng nấu, xem như hài lòng, rồi cùng anh tán gẫu việc nhà.
Nhìn ra được, hai người này có quan hệ rất thân thiết, mặc dù không có quan hệ huyết thống, Dung Ngũ gia lại xem Mạnh Đình Tùng là cháu ruột.
Hai người ăn thức ăn, thậm chí còn uống một ly rượu trắng, Dung Ngũ gia lúc này mới mở miệng nói:
"Vài ngày trước, cha cháu lại vào thành phố. Còn tặng cho hai vợ chồng chúng ta một ít thịt. Cha cháu lại nhắc tới muốn hai chúng ta về quê ở vài ngày. Bác không đồng ý lời cha cháu. Bác còn chưa tới sáu mươi, thân thể còn cường tráng, cuộc sống cũng rất tốt. Thật đúng là chưa tới lúc về hưu."
Mạnh Đình Tùng lại nói: "Quê nhà chúng cháu bên kia rất tốt, ngài và bác gái cháu nếu ngày nào đó vui vẻ, đi nông thôn ở một thời gian ngắn, chơi đùa một hồi như nghỉ ngơi, thay đổi tâm tình, cũng rất tốt. Đúng rồi, hai người kia gần đây còn tới đây không?"
"Lúc trước bác tìm người hù dọa bọn họ hai lần, hai tên khốn kiếp kia không dám giả điên giả dại làm loạn nữa. Năm ngoái, chiến hữu của cháu xuất ngũ trở về, làm cảnh sát ở chỗ bác. Cậu ấy còn cố ý bắt hai súc sinh kia một lần. Sau đó, bọn họ lại yên tĩnh không ít. Tết Trung thu, lại dẫn theo thằng nhãi con chạy tới giả bộ cháu trai, muốn đòi tiền bác, bị bác mắng cút đi. Sói mắt trắng kia, xem như nuôi không bọn họ một hồi."
Ông ấy vừa nhắc tới những người đó, đã không nhịn được chửi ầm lên. Cuối cùng, vẫn là Ngũ phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ông ấy, mở miệng khuyên nhủ: "Chúng ta còn ăn cơm đấy, ông lại nói nhiều như vậy làm gì?"
Dung Ngũ gia hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm: "Tôi đâu có muốn nhắc tới bọn họ, tôi mượn việc này nói Tiểu Tùng."
Nói xong lại nói với Mạnh Đình Tùng: "Ngày mai, cháu mau về nhà thăm cha mẹ cháu đi. Giữa cha con này làm gì có thù oán qua đêm, cha cháu lúc trước không chịu, hiện tại đã sớm nghĩ thông suốt. Thằng nhóc cháu lại nhẫn tâm, cháu vừa đi đã là hơn hai năm, còn không trở về thăm cha cháu. Đây là muốn bác mắng cháu!"
Mạnh Đình Tùng vội vàng nói: "Bác à, bác yên tâm, cháu không phải định ngày mai trở về sao? Đến lúc đó, cha cháu muốn mắng muốn đánh cũng được, cháu cũng sẽ tâm sự thật tốt. Lại để cho cháu ở bên ngoài lang bạt vài năm, qua vài năm cháu khẳng định sẽ về nhà, đến lúc đó, nhất định sẽ kế thừa tay nghề của nhà họ Mạnh chúng ta, để nó phát dương quang đại."
Sắc mặt Dung Ngũ gia lúc này mới khá hơn chút. "Đây chính là lời cháu nói. Đừng đến lúc đó, hạ quyết tâm, ở lại trong bộ đội không trở về. Cháu từ nhỏ đến lớn, được cha cháu quan tâm không ít, tận tay dạy tay nghề cho cháu. Cũng không phải vì để cháu giương oai ở bên ngoài."
Mạnh Đình Tùng đành phải cười nói: "Đương nhiên cháu biết. Bác à, bác yên tâm, cháu sẽ trở về!"
Một già một trẻ nhanh chóng chuyển đề tài, Mạnh Đình Tùng lại hỏi Dung Ngũ gia gần đây thế nào? Có phải còn đang buôn bán kinh doanh đầu cơ hay không?
Dung Ngũ gia lơ đễnh nói: "Con người bác không có gì, gì kiếm tiền thì làm cái đó. Dù sao cũng không thể để bác gái cháu chịu uất ức với bác."
Ông ấy lại hỏi Mạnh Đình Tùng ở bộ đội thế nào, Mạnh Đình Tùng nhặt những gì có thể nói ra nói với ông.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở thích của Dung Ngũ gia, dắt dây đỏ, buôn bán, tán gẫu bát quái~
Sở thích của Ngũ phu nhân, thương con, xem phim truyền hình, đan áo len~
Sở thích của Tú Tú, tôi biết mọi thứ, nhưng tôi không nói gì cả.
Mạnh Đình Tùng: Tôi còn ở bên ngoài giương oai~
Nhìn ra được, hai người này có quan hệ rất thân thiết, mặc dù không có quan hệ huyết thống, Dung Ngũ gia lại xem Mạnh Đình Tùng là cháu ruột.
Hai người ăn thức ăn, thậm chí còn uống một ly rượu trắng, Dung Ngũ gia lúc này mới mở miệng nói:
"Vài ngày trước, cha cháu lại vào thành phố. Còn tặng cho hai vợ chồng chúng ta một ít thịt. Cha cháu lại nhắc tới muốn hai chúng ta về quê ở vài ngày. Bác không đồng ý lời cha cháu. Bác còn chưa tới sáu mươi, thân thể còn cường tráng, cuộc sống cũng rất tốt. Thật đúng là chưa tới lúc về hưu."
Mạnh Đình Tùng lại nói: "Quê nhà chúng cháu bên kia rất tốt, ngài và bác gái cháu nếu ngày nào đó vui vẻ, đi nông thôn ở một thời gian ngắn, chơi đùa một hồi như nghỉ ngơi, thay đổi tâm tình, cũng rất tốt. Đúng rồi, hai người kia gần đây còn tới đây không?"
"Lúc trước bác tìm người hù dọa bọn họ hai lần, hai tên khốn kiếp kia không dám giả điên giả dại làm loạn nữa. Năm ngoái, chiến hữu của cháu xuất ngũ trở về, làm cảnh sát ở chỗ bác. Cậu ấy còn cố ý bắt hai súc sinh kia một lần. Sau đó, bọn họ lại yên tĩnh không ít. Tết Trung thu, lại dẫn theo thằng nhãi con chạy tới giả bộ cháu trai, muốn đòi tiền bác, bị bác mắng cút đi. Sói mắt trắng kia, xem như nuôi không bọn họ một hồi."
Ông ấy vừa nhắc tới những người đó, đã không nhịn được chửi ầm lên. Cuối cùng, vẫn là Ngũ phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ông ấy, mở miệng khuyên nhủ: "Chúng ta còn ăn cơm đấy, ông lại nói nhiều như vậy làm gì?"
Dung Ngũ gia hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm: "Tôi đâu có muốn nhắc tới bọn họ, tôi mượn việc này nói Tiểu Tùng."
Nói xong lại nói với Mạnh Đình Tùng: "Ngày mai, cháu mau về nhà thăm cha mẹ cháu đi. Giữa cha con này làm gì có thù oán qua đêm, cha cháu lúc trước không chịu, hiện tại đã sớm nghĩ thông suốt. Thằng nhóc cháu lại nhẫn tâm, cháu vừa đi đã là hơn hai năm, còn không trở về thăm cha cháu. Đây là muốn bác mắng cháu!"
Mạnh Đình Tùng vội vàng nói: "Bác à, bác yên tâm, cháu không phải định ngày mai trở về sao? Đến lúc đó, cha cháu muốn mắng muốn đánh cũng được, cháu cũng sẽ tâm sự thật tốt. Lại để cho cháu ở bên ngoài lang bạt vài năm, qua vài năm cháu khẳng định sẽ về nhà, đến lúc đó, nhất định sẽ kế thừa tay nghề của nhà họ Mạnh chúng ta, để nó phát dương quang đại."
Sắc mặt Dung Ngũ gia lúc này mới khá hơn chút. "Đây chính là lời cháu nói. Đừng đến lúc đó, hạ quyết tâm, ở lại trong bộ đội không trở về. Cháu từ nhỏ đến lớn, được cha cháu quan tâm không ít, tận tay dạy tay nghề cho cháu. Cũng không phải vì để cháu giương oai ở bên ngoài."
Mạnh Đình Tùng đành phải cười nói: "Đương nhiên cháu biết. Bác à, bác yên tâm, cháu sẽ trở về!"
Một già một trẻ nhanh chóng chuyển đề tài, Mạnh Đình Tùng lại hỏi Dung Ngũ gia gần đây thế nào? Có phải còn đang buôn bán kinh doanh đầu cơ hay không?
Dung Ngũ gia lơ đễnh nói: "Con người bác không có gì, gì kiếm tiền thì làm cái đó. Dù sao cũng không thể để bác gái cháu chịu uất ức với bác."
Ông ấy lại hỏi Mạnh Đình Tùng ở bộ đội thế nào, Mạnh Đình Tùng nhặt những gì có thể nói ra nói với ông.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở thích của Dung Ngũ gia, dắt dây đỏ, buôn bán, tán gẫu bát quái~
Sở thích của Ngũ phu nhân, thương con, xem phim truyền hình, đan áo len~
Sở thích của Tú Tú, tôi biết mọi thứ, nhưng tôi không nói gì cả.
Mạnh Đình Tùng: Tôi còn ở bên ngoài giương oai~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.