Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)
Chương 35: Cháu Nuôi Cô
Hàn Tiểu Kỳ
05/12/2021
“Không phải bọn nhỏ có bà nội ư?” Mẹ Lưu chẳng thèm để ý nói: “Còn có chú và cô bọn nhỏ, còn cần con quan tâm à?”
“Bà nội bọn nhỏ giống như con không có biện pháp kiếm được tiền, vất vả một năm nhiều lắm dựa vào công điểm đổi chút hoa màu. Chú bọn nhỏ cuối năm sẽ kết hôn, vét sạch của cải mới gom đủ tiền lễ hỏi, đợi cô dâu vào cửa, trong nhà sẽ có thêm một miệng ăn, nếu lại sinh con nữa, chỉ sợ tiền lương cũng khó mà đủ dùng. Cô bọn nhỏ thì càng khỏi nhắc tới, không biết khi nào sẽ gả ra ngoài.”
Mẹ Lưu mấp máy môi, nói đến cùng bà ấy không phải là người có tâm địa sắt đá, hai cháu ngoại bà ấy cũng yêu quý, nhưng bà ấy càng thương con gái hơn: “Cho dù thế nào, nhà họ Hứa sẽ không để hai đứa bé chết đói.”
“Bọn nhỏ cũng không thể làm con chết đói.” Lưu Tú Hồng cười nói: “Bây giờ cũng không thể chết người được, hiện giờ đã cải cách mở ra, nếu thực sự khiến con chết đói, trong đội cũng không tiện ăn nói.”
“Mẹ mặc kệ, dù sao con về nhà mẹ đẻ cho mẹ!”
Lưu Tú Hồng thở dài một hơi, rất nhiều chuyện trốn tránh thực ra là một loại phương pháp vô cùng thoải mái tự tại.
Điều kiện tiên quyết là, có thể coi như không có lương tâm khiển trách.
“Mẹ, từ sau khi con gả cho Quốc Cường, anh ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với con. Hiện giờ anh ấy mất, mẹ hi vọng con bỏ lại con của con và anh ấy sao? Vậy nếu hôm nay người ra đi là con, mẹ cũng nguyện ý nhìn anh ấy cưới thêm vợ mới, sau đó ném Hào Hào và Kiệt Kiệt ra sau đầu, cho bọn nhỏ ăn no sống qua ngày sao?”
“Như vậy không được!”
Nói đến cùng mẹ Lưu chỉ là một bà cụ thôn Tiểu Ngư, cả đời chưa từng rời khỏi quê hương, cái gọi là trí tuệ sinh tồn chỉ là học được từ xung quanh. Bà ấy sống mấy chục năm nhìn, phụ nữ đã chết chồng trừ phi bản thân đã lớn tuổi, dưới gối có con trai trưởng thành dựa vào, nếu không thì không có người không tái giá.
Còn đứa bé phải làm sao bây giờ, bà ấy chỉ biết sẽ do chú bác nhà nội quản, cho đến bây giờ vẫn không có tiền lệ phụ nữ tái giá sẽ mang theo đứa bé.
Nhưng nghe Lưu Tú Hồng nói như vậy, bà ấy lại khó chịu, lẩm bẩm: “Đâu có đạo lý này? Hào Hào và Kiệt Kiệt là cục vàng nhà họ Hứa mà.”
“Có người thương có người sủng, đương nhiên là cục vàng, không ai quản không ai để ý, thì chính là đứa bé ăn mày!”
Lưu Tú Hồng dám đến nhà mẹ đẻ thì không sợ người nhà mẹ đẻ xui cô tái giá, thậm chí cô đã có biện pháp vẹn toàn, khiến người nhà mẹ đẻ đứng về phía cô. Thực ra nói trắng ra là mẹ Lưu chỉ vì tốt cho con gái, thực sự đúng với câu nói, miếng thịt rơi từ người mình xuống, ai mà không đau.
Nghĩ tới đây, Lưu Tú Hồng vươn tay nắm lấy tay mẹ Lưu, giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng cũng vì đau lòng con, mới càng nên ủng hộ con ở lại chiếu cố hai đứa bé!”
“Mẹ còn nhớ rõ, mấy năm trước trong đội có đứa bé tên Tiểu Đàm không? Thằng bé là cha chết mẹ tái giá, mới đầu còn có nhà thằng bé che chở, đợi nhà thằng bé không còn, không phải là dựa vào mỗi nhà mỗi hộ trong đội tiếp tế chống đỡ qua ngày sao? Nhưng mà hai năm trước, mẹ thằng bé có ý qua đây dựa vào thằng bé, mẹ xem thằng bé nói thế nào? Chết cũng không nuôi!”
Quả phụ rất khó tái giá, khi mẹ của Tiểu Đàm kia tái giá, đã đầu 30, muốn gả đều không thành, cuối cùng gả cho lão già 50 chưa vợ. Hai năm trước, lão già chưa vợ chết, cô ta bị đám con riêng đuổi ra khỏi nhà, bảo cô ta tìm con trai ruột dưỡng già đi. Nhưng con trai ruột Tiểu Đàm của cô ta thà chết cũng không cho một đồng, thậm chí vì chuyện này, năm trước đi theo thuyền đánh cá ra biển, ở lại bên ngoài. Ngư dân trên thuyền đều đau lòng thay Tiểu Đàm, người nào cũng không nguyện ý nói tung tích của thằng bé cho mẹ thằng bé.
Khi chuyện này xảy ra, Lưu Tú Hồng đã gả ra ngoài, nhưng khi đó cô thường về nhà mẹ đẻ, bởi vậy không ít lần nghe mẹ Lưu cao giọng mắng đáng đời!
“Sao như nhau được? Khác mà…” Mẹ Lưu còn có chút không thuận theo, nhưng giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều, không đủ tự tin nữa.
Rất đúng lúc, lúc này bên ngoài có người vào, lập tức đi tới trước mặt bọn họ, khàn giọng nói: “Cô út, cô đừng sợ, cho dù tương lai Hào Hào và Kiệt Kiệt không nuôi cô, cháu nuôi cô.”
Lưu Tú Hồng sững sờ một lát, mới nhận ra thiếu niên phơi nắng thành than đen này là cháu trai cả nhà anh cả cô, lập tức cười nói: “Cháu đi đâu vậy, phơi nắng đen như thế? Thành Thành, cô út nhận phần tình này của cháu, đợi cháu nuôi cô.”
“Bà nội bọn nhỏ giống như con không có biện pháp kiếm được tiền, vất vả một năm nhiều lắm dựa vào công điểm đổi chút hoa màu. Chú bọn nhỏ cuối năm sẽ kết hôn, vét sạch của cải mới gom đủ tiền lễ hỏi, đợi cô dâu vào cửa, trong nhà sẽ có thêm một miệng ăn, nếu lại sinh con nữa, chỉ sợ tiền lương cũng khó mà đủ dùng. Cô bọn nhỏ thì càng khỏi nhắc tới, không biết khi nào sẽ gả ra ngoài.”
Mẹ Lưu mấp máy môi, nói đến cùng bà ấy không phải là người có tâm địa sắt đá, hai cháu ngoại bà ấy cũng yêu quý, nhưng bà ấy càng thương con gái hơn: “Cho dù thế nào, nhà họ Hứa sẽ không để hai đứa bé chết đói.”
“Bọn nhỏ cũng không thể làm con chết đói.” Lưu Tú Hồng cười nói: “Bây giờ cũng không thể chết người được, hiện giờ đã cải cách mở ra, nếu thực sự khiến con chết đói, trong đội cũng không tiện ăn nói.”
“Mẹ mặc kệ, dù sao con về nhà mẹ đẻ cho mẹ!”
Lưu Tú Hồng thở dài một hơi, rất nhiều chuyện trốn tránh thực ra là một loại phương pháp vô cùng thoải mái tự tại.
Điều kiện tiên quyết là, có thể coi như không có lương tâm khiển trách.
“Mẹ, từ sau khi con gả cho Quốc Cường, anh ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với con. Hiện giờ anh ấy mất, mẹ hi vọng con bỏ lại con của con và anh ấy sao? Vậy nếu hôm nay người ra đi là con, mẹ cũng nguyện ý nhìn anh ấy cưới thêm vợ mới, sau đó ném Hào Hào và Kiệt Kiệt ra sau đầu, cho bọn nhỏ ăn no sống qua ngày sao?”
“Như vậy không được!”
Nói đến cùng mẹ Lưu chỉ là một bà cụ thôn Tiểu Ngư, cả đời chưa từng rời khỏi quê hương, cái gọi là trí tuệ sinh tồn chỉ là học được từ xung quanh. Bà ấy sống mấy chục năm nhìn, phụ nữ đã chết chồng trừ phi bản thân đã lớn tuổi, dưới gối có con trai trưởng thành dựa vào, nếu không thì không có người không tái giá.
Còn đứa bé phải làm sao bây giờ, bà ấy chỉ biết sẽ do chú bác nhà nội quản, cho đến bây giờ vẫn không có tiền lệ phụ nữ tái giá sẽ mang theo đứa bé.
Nhưng nghe Lưu Tú Hồng nói như vậy, bà ấy lại khó chịu, lẩm bẩm: “Đâu có đạo lý này? Hào Hào và Kiệt Kiệt là cục vàng nhà họ Hứa mà.”
“Có người thương có người sủng, đương nhiên là cục vàng, không ai quản không ai để ý, thì chính là đứa bé ăn mày!”
Lưu Tú Hồng dám đến nhà mẹ đẻ thì không sợ người nhà mẹ đẻ xui cô tái giá, thậm chí cô đã có biện pháp vẹn toàn, khiến người nhà mẹ đẻ đứng về phía cô. Thực ra nói trắng ra là mẹ Lưu chỉ vì tốt cho con gái, thực sự đúng với câu nói, miếng thịt rơi từ người mình xuống, ai mà không đau.
Nghĩ tới đây, Lưu Tú Hồng vươn tay nắm lấy tay mẹ Lưu, giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng cũng vì đau lòng con, mới càng nên ủng hộ con ở lại chiếu cố hai đứa bé!”
“Mẹ còn nhớ rõ, mấy năm trước trong đội có đứa bé tên Tiểu Đàm không? Thằng bé là cha chết mẹ tái giá, mới đầu còn có nhà thằng bé che chở, đợi nhà thằng bé không còn, không phải là dựa vào mỗi nhà mỗi hộ trong đội tiếp tế chống đỡ qua ngày sao? Nhưng mà hai năm trước, mẹ thằng bé có ý qua đây dựa vào thằng bé, mẹ xem thằng bé nói thế nào? Chết cũng không nuôi!”
Quả phụ rất khó tái giá, khi mẹ của Tiểu Đàm kia tái giá, đã đầu 30, muốn gả đều không thành, cuối cùng gả cho lão già 50 chưa vợ. Hai năm trước, lão già chưa vợ chết, cô ta bị đám con riêng đuổi ra khỏi nhà, bảo cô ta tìm con trai ruột dưỡng già đi. Nhưng con trai ruột Tiểu Đàm của cô ta thà chết cũng không cho một đồng, thậm chí vì chuyện này, năm trước đi theo thuyền đánh cá ra biển, ở lại bên ngoài. Ngư dân trên thuyền đều đau lòng thay Tiểu Đàm, người nào cũng không nguyện ý nói tung tích của thằng bé cho mẹ thằng bé.
Khi chuyện này xảy ra, Lưu Tú Hồng đã gả ra ngoài, nhưng khi đó cô thường về nhà mẹ đẻ, bởi vậy không ít lần nghe mẹ Lưu cao giọng mắng đáng đời!
“Sao như nhau được? Khác mà…” Mẹ Lưu còn có chút không thuận theo, nhưng giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều, không đủ tự tin nữa.
Rất đúng lúc, lúc này bên ngoài có người vào, lập tức đi tới trước mặt bọn họ, khàn giọng nói: “Cô út, cô đừng sợ, cho dù tương lai Hào Hào và Kiệt Kiệt không nuôi cô, cháu nuôi cô.”
Lưu Tú Hồng sững sờ một lát, mới nhận ra thiếu niên phơi nắng thành than đen này là cháu trai cả nhà anh cả cô, lập tức cười nói: “Cháu đi đâu vậy, phơi nắng đen như thế? Thành Thành, cô út nhận phần tình này của cháu, đợi cháu nuôi cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.