Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)
Chương 42: Cũng Không Tệ Lắm
Hàn Tiểu Kỳ
06/12/2021
Bà cụ Hứa vốn thuộc loại người thích tính toán chi li, không cho bà ta chiếm tiện nghi trong lòng bà ta sẽ khó chịu cả buổi. Nếu cho bà ta ăn đắng, còn là loại thua thiệt kinh thiên động địa, bà ta sẽ trực tiếp tức tới mức ngất đi.
Cũng chính vì vậy, vừa nghe con dâu đề nghị, bà ta giống như bắt được người tâm phúc, vội vàng điên cuồng gật đầu.
Cuối cùng mẹ chồng nàng dâu cũng tạm bắt tay thân thiện, nhất trí quyết định xử lý thỏa đáng chuyện trước mắt đã.
Lưu Tú Hồng thì không cần phải nói, cô đúng là muốn ở lại chiếu cố hai đứa bé, chuyện này liên quan tới vấn đề kiếm sống tương lai của cô và bọn nhỏ. Còn bà cụ Hứa, tuy vẫn cho rằng sớm muộn gì con dâu cũng sẽ tái giá, nhưng chuyện này liên quan tới tương lai của hai đứa bé, bà ta cảm thấy con dâu không phải loại người tàn nhẫn, cho dù thế nào cũng sắp xếp thỏa đáng cho hai đứa bé xong mới rời đi.
Chính vì như vậy, hai người vội vàng đi từ đại đội đến bên khu văn phòng.
Phía trước khu văn phòng hai tầng là một vùng đất trống, diện tích không tính là to, chắc chắn không thể so được với bên bãi phơi cá. Hơn nữa đất trống bên khu văn phòng gồ ghề, không giống như bên ngư trường phơi nắng là đặc biệt làm xử lý san bằng.
Nhưng không cần quan tâm chuyện này, dù sao chỉ mở cuộc họp mà thôi, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đại đội trưởng của đội ngư nghiệp Hàn Viễn Chinh bảo mọi người im lặng một lát, lúc này mới đi về trước, quay mặt về phía mọi người nói quan điểm của mình.
“Tôi biết tất cả mọi người không muốn đội ngư nghiệp giải tán, tình huống của chúng ta khác hoàn toàn với đội nông nghiệp. Làm ruộng, cho dù một nhà một người ra sức lao động cũng đủ, cùng lắm là ngày mùa cả nhà cùng làm. Nhưng bắt cá chắc chắn không thể như vậy, trong đội thuyền đánh cá nhỏ nhất cũng cần ít nhất ba người ra biển, thuyền to thì ít nhất phải mười người trở lên. Còn có các vấn đề lớn nhỏ khác, đều xuất hiện sau khi đội ngư nghiệp giải tán.”
“Nhưng chúng ta cũng không có biện pháp, đây là phía trên ra lệnh. May mắn đội ngư nghiệp sẽ không lập tức hủy bỏ, nhất định cho chúng ta giữ lại một khoảng thời gian. Nên lợi dụng khoảng thời gian này, cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn, mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.”
“Sau đây tôi sẽ nói cho mọi người nghe biện pháp cụ thể.”
…
Hàn Viễn Chinh nói tỉ mỉ hơn, bao gồm đội ngư nghiệp bọn họ có tổng cộng bao nhiêu thuyền đánh cá, có mấy chiếc thuyền to, mấy chiếc thuyền nhỏ, còn có máy móc thiết bị khác, xưởng đóng tàu sửa chữa… Dù sao cho dù là nhà người bình thường muốn ra ở riêng, cũng phải gọi người trong nhà nói trước gia sản mới đúng.
Thực sự là trước hôm nay, phần lớn đội viên vẫn luôn không rõ việc này. Gần như tất cả mọi người đều vùi đầu làm việc, cùng lắm là biết rõ tình hình con thuyền mình đi, đối với tình huống của cả đội ngư nghiệp, rất thiếu nhận thức tất yếu.
May mắn Hàn Viễn Chinh không có ý giấu diếm bất cứ chuyện gì trong phương diện này, chỉ nói một lần toàn bộ gia sản trong đội đều thuộc như lòng bàn tay. Đồng thời, cũng kết hợp ý kiến của phía trên, cung cấp mấy phương án lựa chọn, cho mọi người nghiên cứu.
Gia sản của đội ngư nghiệp vì tình huống đặc biệt, nhất định không có biện pháp chia đều, cho nên biện pháp tốt nhất là quy thành tiền trước, sau đó lại dựa theo tỉ lệ phân chia. Nói cách khác chính là bán ra tiền, sau đó thống kê số tiền này, chia đều cho mọi người trong đội.
Đương nhiên thao tác thực tế chắc chắn sẽ càng thêm phiền phức, nhưng cũng là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
“Đại đội trưởng, nhà chúng tôi có bao nhiêu của cải, có lẽ anh cũng biết được. Không nói tới thuyền đánh cá mới tới, chỉ sợ ngay cả thuyền ba lá nhỏ cũng không mua nổi.”
“Đúng vậy, nếu không lấy ra được nhiều tiền như vậy thì làm sao bây giờ? Hiện giờ nhà nào cũng không giàu có!”
Hàn Viễn Chinh cũng suy nghĩ tới điểm này, thực ra phía trên cũng cho mấy đề nghị không tệ lắm: “Thuyền đánh cá trong đội chúng ta, nếu nhất trí lựa chọn nhận thầu mà nói, vậy thì nhận thầu ra ngoài. Thầu hàng năm đưa tiền cho đội là được, dù đội ngư nghiệp bị hủy bỏ, nhưng khu văn phòng vẫn còn, đến lúc đó mời kế toán làm sổ sách, cuối năm hàng năm sẽ thu phí nhận thầu, lại dựa theo mỗi hộ gia đình phân xuống là được.”
Chủ ý nhận thầu này không tệ lắm, ít nhất không cần lập tức lấy tiền ra.
Nhưng cũng có người muốn thuyền đánh cá, hơn nữa vùng thôn Tiểu Ngư bọn họ, đặt ở xã hội cũ cũng chia làm người nghèo và người giàu. Khi đó có người nghèo dựa vào làm việc vặt cho người ta mà sống, người giàu thì việc gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào mấy con thuyền có thể nuôi sống cả nhà.
Cũng chính vì vậy, vừa nghe con dâu đề nghị, bà ta giống như bắt được người tâm phúc, vội vàng điên cuồng gật đầu.
Cuối cùng mẹ chồng nàng dâu cũng tạm bắt tay thân thiện, nhất trí quyết định xử lý thỏa đáng chuyện trước mắt đã.
Lưu Tú Hồng thì không cần phải nói, cô đúng là muốn ở lại chiếu cố hai đứa bé, chuyện này liên quan tới vấn đề kiếm sống tương lai của cô và bọn nhỏ. Còn bà cụ Hứa, tuy vẫn cho rằng sớm muộn gì con dâu cũng sẽ tái giá, nhưng chuyện này liên quan tới tương lai của hai đứa bé, bà ta cảm thấy con dâu không phải loại người tàn nhẫn, cho dù thế nào cũng sắp xếp thỏa đáng cho hai đứa bé xong mới rời đi.
Chính vì như vậy, hai người vội vàng đi từ đại đội đến bên khu văn phòng.
Phía trước khu văn phòng hai tầng là một vùng đất trống, diện tích không tính là to, chắc chắn không thể so được với bên bãi phơi cá. Hơn nữa đất trống bên khu văn phòng gồ ghề, không giống như bên ngư trường phơi nắng là đặc biệt làm xử lý san bằng.
Nhưng không cần quan tâm chuyện này, dù sao chỉ mở cuộc họp mà thôi, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đại đội trưởng của đội ngư nghiệp Hàn Viễn Chinh bảo mọi người im lặng một lát, lúc này mới đi về trước, quay mặt về phía mọi người nói quan điểm của mình.
“Tôi biết tất cả mọi người không muốn đội ngư nghiệp giải tán, tình huống của chúng ta khác hoàn toàn với đội nông nghiệp. Làm ruộng, cho dù một nhà một người ra sức lao động cũng đủ, cùng lắm là ngày mùa cả nhà cùng làm. Nhưng bắt cá chắc chắn không thể như vậy, trong đội thuyền đánh cá nhỏ nhất cũng cần ít nhất ba người ra biển, thuyền to thì ít nhất phải mười người trở lên. Còn có các vấn đề lớn nhỏ khác, đều xuất hiện sau khi đội ngư nghiệp giải tán.”
“Nhưng chúng ta cũng không có biện pháp, đây là phía trên ra lệnh. May mắn đội ngư nghiệp sẽ không lập tức hủy bỏ, nhất định cho chúng ta giữ lại một khoảng thời gian. Nên lợi dụng khoảng thời gian này, cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn, mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.”
“Sau đây tôi sẽ nói cho mọi người nghe biện pháp cụ thể.”
…
Hàn Viễn Chinh nói tỉ mỉ hơn, bao gồm đội ngư nghiệp bọn họ có tổng cộng bao nhiêu thuyền đánh cá, có mấy chiếc thuyền to, mấy chiếc thuyền nhỏ, còn có máy móc thiết bị khác, xưởng đóng tàu sửa chữa… Dù sao cho dù là nhà người bình thường muốn ra ở riêng, cũng phải gọi người trong nhà nói trước gia sản mới đúng.
Thực sự là trước hôm nay, phần lớn đội viên vẫn luôn không rõ việc này. Gần như tất cả mọi người đều vùi đầu làm việc, cùng lắm là biết rõ tình hình con thuyền mình đi, đối với tình huống của cả đội ngư nghiệp, rất thiếu nhận thức tất yếu.
May mắn Hàn Viễn Chinh không có ý giấu diếm bất cứ chuyện gì trong phương diện này, chỉ nói một lần toàn bộ gia sản trong đội đều thuộc như lòng bàn tay. Đồng thời, cũng kết hợp ý kiến của phía trên, cung cấp mấy phương án lựa chọn, cho mọi người nghiên cứu.
Gia sản của đội ngư nghiệp vì tình huống đặc biệt, nhất định không có biện pháp chia đều, cho nên biện pháp tốt nhất là quy thành tiền trước, sau đó lại dựa theo tỉ lệ phân chia. Nói cách khác chính là bán ra tiền, sau đó thống kê số tiền này, chia đều cho mọi người trong đội.
Đương nhiên thao tác thực tế chắc chắn sẽ càng thêm phiền phức, nhưng cũng là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
“Đại đội trưởng, nhà chúng tôi có bao nhiêu của cải, có lẽ anh cũng biết được. Không nói tới thuyền đánh cá mới tới, chỉ sợ ngay cả thuyền ba lá nhỏ cũng không mua nổi.”
“Đúng vậy, nếu không lấy ra được nhiều tiền như vậy thì làm sao bây giờ? Hiện giờ nhà nào cũng không giàu có!”
Hàn Viễn Chinh cũng suy nghĩ tới điểm này, thực ra phía trên cũng cho mấy đề nghị không tệ lắm: “Thuyền đánh cá trong đội chúng ta, nếu nhất trí lựa chọn nhận thầu mà nói, vậy thì nhận thầu ra ngoài. Thầu hàng năm đưa tiền cho đội là được, dù đội ngư nghiệp bị hủy bỏ, nhưng khu văn phòng vẫn còn, đến lúc đó mời kế toán làm sổ sách, cuối năm hàng năm sẽ thu phí nhận thầu, lại dựa theo mỗi hộ gia đình phân xuống là được.”
Chủ ý nhận thầu này không tệ lắm, ít nhất không cần lập tức lấy tiền ra.
Nhưng cũng có người muốn thuyền đánh cá, hơn nữa vùng thôn Tiểu Ngư bọn họ, đặt ở xã hội cũ cũng chia làm người nghèo và người giàu. Khi đó có người nghèo dựa vào làm việc vặt cho người ta mà sống, người giàu thì việc gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào mấy con thuyền có thể nuôi sống cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.