Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch)
Chương 40: Khoán Sản Lượng
Hàn Tiểu Kỳ
06/12/2021
Đại khái từ nhiều năm trước, có rất ít chính sách cùng liên quan tới đội ngư nghiệp và đội nông nghiệp, Lưu Tú Hồng không nghĩ ra là chuyện gì, hơn nữa ngày hôm qua cô mới thấy đại đội trưởng Hàn Viễn Chinh nhàn nhã thoải mái đi tới nhà họ Trương ở bên Hạp Khẩu tặng quà ngày lễ.
Không chỉ cô cảm thấy kỳ lạ, một số đội viên khác tin tức linh thông cũng vừa làm việc vừa thảo luận chuyện này.
“Có phải là chuyện kế hoạch hóa gia đình gì đó mà bác gái chủ nhiệm nói lúc trước, đẩy lên trước hay không?”
“Vậy có liên quan gì tới đại đội trưởng? Loại chuyện này không phải là chủ nhiệm phụ nữ quản sao? Hơn nữa tôi cảm thấy không đến mức nhanh như vậy, có thể là có chuyện khác.”
“Có thể có chuyện gì? Đội ngư nghiệp chúng ta thì không nói, đội nông nghiệp mới thu hoạch vụ thu xong, đang tụ tập nói đối tượng dựng nhà, sao đột nhiên lại bị gọi đi? Không thể là phía trên muốn phát hạt giống mới, nông cụ mới được sao?”
“Cho dù bên chúng ta phá vùng núi, đất không tốt, cho nên hạt giống tốt đều là loại không ra hoa màu tốt. Nông cụ thì càng khỏi phải nói, cho dù phía trên phát máy kéo gì đó, chúng ta có đường để nó đi sao?”
“Đúng là kỳ lạ… Tôi nói với mọi người, bắt đầu từ sáng nay mí mắt tôi đã liên tục giật giật, cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.”
Cách những năm rối loạn nhất đã qua thật lâu, những cái gọi là phong kiến mê tín vẫn mọc lên. Đơn giản nơi này đều là người quen biết, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói liếc nhau, giống như đều cho rằng như vậy.
Lý do rất đơn giản, nếu có tin tức tốt thì đều gióng trống khua chiêng tới, giống y như lúc ấy phía trên nói sẽ phân thuyền đánh cá mới tới, vừa nói là ba tới năm tháng, đầu xuân đã có tin, vào thời tiết nóng là thuyền đánh cá mới đến.
Trái lại nếu là tin dữ, mỗi lần đều giống như sấm sét vang dội, bùm một tiếng nổ tung ngay bên tai.
Lĩnh hội sâu nhất điểm ấy chính là Lưu Tú Hồng. Nhưng mà cô không nói câu nào, chỉ cúi đầu tiếp tục dệt lưới đánh cá, nhưng trong lòng cũng chậm rãi bất an hơn.
Đại đội trưởng hai bên và chủ nhiệm phụ nữ cùng mấy cán bộ, vừa đi là cả ngày, đợi khi bọn họ trở về trong đội, mặt trời đã xuống núi. Nhưng cho dù như vậy, loa to trong đội vẫn vang lên, triệu tập toàn bộ trên dưới đội tới bãi phơi cá mở đại hội.
Chuyện này gần như xác thực chứng minh kế tiếp sẽ có tin tức không tốt.
Đã cách mấy năm, tất cả mọi người của đội ngư nghiệp và đội nông nghiệp mới tụ tập cùng nhau mở đại hội. Người nói chuyện trước, là Hàn Viễn Chinh đại đội trưởng của đội ngư nghiệp. Cũng rất trùng hợp, hôm nay anh vốn phải theo thuyền đánh cá ra biển, đúng lúc có cuộc điện thoại gọi tới chặn lại, còn có thể thấy được thực sự đã xảy ra chuyện lớn.
“Trước đây chúng tôi từng phổ cập khoa học “chế độ trách nhiệm về nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình”, chuyện này tôi không nói thêm gì nữa, nếu có đội viên không rõ, có thể đợi đại hội kết thúc lại đi tìm đại đội trưởng của đội nông nghiệp tìm hiểu tình hình. Tóm lại, công xã chúng ta cũng đứng trước nguy cơ giải tán, sau này công xã, đội sản xuất đều không tồn tại nữa, nhưng mà không sao, kế tiếp chúng tôi sẽ tổ chức tổ nhỏ sản xuất, thực hành làm chuyển đổi khoán sản lượng đến chính sách của hộ trước.”
“Tôi muốn nói là đội nông nghiệp sẽ tiến hành đo đất lần nữa, dựa theo nhân khẩu mỗi hộ phân chia từng nhà. Mà bên đội ngư nghiệp, khả năng thay đổi sẽ lớn hơn một chút, sẽ không lập tức tiến hành, nhưng trong lòng mọi người phải có chuẩn bị. Thuyền trong đội sẽ nhận thầu hoặc bán cho cá nhân, biện pháp cụ thể còn chưa có, nhưng mà có ý hướng cá nhân, có thể tới chỗ tôi đăng ký trước, đến lúc đó sẽ ưu tiên lựa thuyền.”
“Bây giờ sẽ tới lượt đại đội trưởng đội nông nghiệp nói chuyện khoán sản lượng mỗi hộ.”
Gương mặt Hàn Viễn Chinh bình tĩnh nhường vị trí, do đại đội trưởng đội nông nghiệp tiếp nhận.
Đại đội trưởng của đội nông nghiệp là một người hiền lành, cho dù cùng là đại đội trưởng như Hàn Viễn Chinh, thực ra cũng ít quản những công việc bên ngoài. Dù sao đội sản xuất của bọn họ không có bao nhiêu đất, hơn nữa tất cả đều là vùng núi cằn cỗi không dễ đi.
Đối với chuyện khoán sản lượng mỗi hộ, thực ra không ít người cũng có nghe nói. Nghĩ cũng phải, cải cách mở cửa đã nhiều năm, những khu nông nghiệp đã sớm bắt đầu thực thi chế độ trách nhiệm về nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình. Có thể nói, đây là chế độ đã hoàn toàn kỹ càng, cho dù khắp nơi đều có vấn đề nhỏ của từng người, nhưng dù sao cũng phải nói, trong quá trình thực thi sẽ gặp phiền phức, đều đã từng xảy ra ở nơi khác, có rất nhiều kinh nghiệm quý giá có thể tham khảo.
Không chỉ cô cảm thấy kỳ lạ, một số đội viên khác tin tức linh thông cũng vừa làm việc vừa thảo luận chuyện này.
“Có phải là chuyện kế hoạch hóa gia đình gì đó mà bác gái chủ nhiệm nói lúc trước, đẩy lên trước hay không?”
“Vậy có liên quan gì tới đại đội trưởng? Loại chuyện này không phải là chủ nhiệm phụ nữ quản sao? Hơn nữa tôi cảm thấy không đến mức nhanh như vậy, có thể là có chuyện khác.”
“Có thể có chuyện gì? Đội ngư nghiệp chúng ta thì không nói, đội nông nghiệp mới thu hoạch vụ thu xong, đang tụ tập nói đối tượng dựng nhà, sao đột nhiên lại bị gọi đi? Không thể là phía trên muốn phát hạt giống mới, nông cụ mới được sao?”
“Cho dù bên chúng ta phá vùng núi, đất không tốt, cho nên hạt giống tốt đều là loại không ra hoa màu tốt. Nông cụ thì càng khỏi phải nói, cho dù phía trên phát máy kéo gì đó, chúng ta có đường để nó đi sao?”
“Đúng là kỳ lạ… Tôi nói với mọi người, bắt đầu từ sáng nay mí mắt tôi đã liên tục giật giật, cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.”
Cách những năm rối loạn nhất đã qua thật lâu, những cái gọi là phong kiến mê tín vẫn mọc lên. Đơn giản nơi này đều là người quen biết, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói liếc nhau, giống như đều cho rằng như vậy.
Lý do rất đơn giản, nếu có tin tức tốt thì đều gióng trống khua chiêng tới, giống y như lúc ấy phía trên nói sẽ phân thuyền đánh cá mới tới, vừa nói là ba tới năm tháng, đầu xuân đã có tin, vào thời tiết nóng là thuyền đánh cá mới đến.
Trái lại nếu là tin dữ, mỗi lần đều giống như sấm sét vang dội, bùm một tiếng nổ tung ngay bên tai.
Lĩnh hội sâu nhất điểm ấy chính là Lưu Tú Hồng. Nhưng mà cô không nói câu nào, chỉ cúi đầu tiếp tục dệt lưới đánh cá, nhưng trong lòng cũng chậm rãi bất an hơn.
Đại đội trưởng hai bên và chủ nhiệm phụ nữ cùng mấy cán bộ, vừa đi là cả ngày, đợi khi bọn họ trở về trong đội, mặt trời đã xuống núi. Nhưng cho dù như vậy, loa to trong đội vẫn vang lên, triệu tập toàn bộ trên dưới đội tới bãi phơi cá mở đại hội.
Chuyện này gần như xác thực chứng minh kế tiếp sẽ có tin tức không tốt.
Đã cách mấy năm, tất cả mọi người của đội ngư nghiệp và đội nông nghiệp mới tụ tập cùng nhau mở đại hội. Người nói chuyện trước, là Hàn Viễn Chinh đại đội trưởng của đội ngư nghiệp. Cũng rất trùng hợp, hôm nay anh vốn phải theo thuyền đánh cá ra biển, đúng lúc có cuộc điện thoại gọi tới chặn lại, còn có thể thấy được thực sự đã xảy ra chuyện lớn.
“Trước đây chúng tôi từng phổ cập khoa học “chế độ trách nhiệm về nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình”, chuyện này tôi không nói thêm gì nữa, nếu có đội viên không rõ, có thể đợi đại hội kết thúc lại đi tìm đại đội trưởng của đội nông nghiệp tìm hiểu tình hình. Tóm lại, công xã chúng ta cũng đứng trước nguy cơ giải tán, sau này công xã, đội sản xuất đều không tồn tại nữa, nhưng mà không sao, kế tiếp chúng tôi sẽ tổ chức tổ nhỏ sản xuất, thực hành làm chuyển đổi khoán sản lượng đến chính sách của hộ trước.”
“Tôi muốn nói là đội nông nghiệp sẽ tiến hành đo đất lần nữa, dựa theo nhân khẩu mỗi hộ phân chia từng nhà. Mà bên đội ngư nghiệp, khả năng thay đổi sẽ lớn hơn một chút, sẽ không lập tức tiến hành, nhưng trong lòng mọi người phải có chuẩn bị. Thuyền trong đội sẽ nhận thầu hoặc bán cho cá nhân, biện pháp cụ thể còn chưa có, nhưng mà có ý hướng cá nhân, có thể tới chỗ tôi đăng ký trước, đến lúc đó sẽ ưu tiên lựa thuyền.”
“Bây giờ sẽ tới lượt đại đội trưởng đội nông nghiệp nói chuyện khoán sản lượng mỗi hộ.”
Gương mặt Hàn Viễn Chinh bình tĩnh nhường vị trí, do đại đội trưởng đội nông nghiệp tiếp nhận.
Đại đội trưởng của đội nông nghiệp là một người hiền lành, cho dù cùng là đại đội trưởng như Hàn Viễn Chinh, thực ra cũng ít quản những công việc bên ngoài. Dù sao đội sản xuất của bọn họ không có bao nhiêu đất, hơn nữa tất cả đều là vùng núi cằn cỗi không dễ đi.
Đối với chuyện khoán sản lượng mỗi hộ, thực ra không ít người cũng có nghe nói. Nghĩ cũng phải, cải cách mở cửa đã nhiều năm, những khu nông nghiệp đã sớm bắt đầu thực thi chế độ trách nhiệm về nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình. Có thể nói, đây là chế độ đã hoàn toàn kỹ càng, cho dù khắp nơi đều có vấn đề nhỏ của từng người, nhưng dù sao cũng phải nói, trong quá trình thực thi sẽ gặp phiền phức, đều đã từng xảy ra ở nơi khác, có rất nhiều kinh nghiệm quý giá có thể tham khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.