Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Chương 3: Cơ Hội Đào Tẩu
Vân Thủy Chẩm
21/12/2022
Chương Dạng còn không nghĩ ra được mình nên làm cái gì bây giờ, nhân viên trên tàu không có tuần tra tới thùng xe này của bọn họ, đêm khuya tựa hồ mọi người đều đã ngủ say hết rồi. Cùng với tiếng xe lửa chạy “rầm rập” tiếng động do Bả Cước Nam và bà cụ kia đi lại tạo ra tựa hồ không đáng nhắc tới.
Biến cổ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi ngủ phía dưới giường của Chương Dạng và cô gái trẻ đối điện là cùng nhau tới đây, vốn dĩ hai người đều mua vé ghế ngồi cứng, chuẩn bị ngồi xe cả đêm tới Quảng Châu làm việc. Thời gian đi từ Hà Bắc tới Quảng Châu quá dài nên tới chỗ giường nằm xem có chỗ hay không, không nghĩ rằng bọn họ thật sự tìm được rồi nên dứt khoát ngủ lại.
“Quyên Nhi?” Người đàn ông trẻ tuổi giường dưới Chương Dạng trong lúc mơ hồ có cảm giác như có bóng người đang lắc lư trước mắt mình, còn tưởng rằng là cô gái nằm đối diện nên theo bản năng duỗi tay ra bắt lấy rồi hỏi: “Cô đi đâu?”
Một cái bắt tay này lại gây ra chuyện.
Bàn tay thô ráp che kín nếp nhăn của bà lão khi vuốt lên tay sao có cùng loại cảm giác với bàn tay non mịn mềm mại của thiếu nữ được? Cơ hồ ở nháy mắt đó, người đàn ông nằm giường dưới của Chương Dạng lập tức từ trên giường ngồi dậy, khi nhìn thấy cô gái đi cùng mình tới bị người xa lạ kéo đi anh ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, Bả Cước Nam đã cầm chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bưng kín miệng người đàn ông.
Chương Dạng thấy thế đã không còn suy xét được nhiều như vậy, cô lấy chiếc đèn pin sắt bên cạnh gối đầu, gọi nhân viên tàu, đồng thời ném thật mạnh chiếc đèn pin về phía Bả Cước Nam ở phía dưới.
Động tĩnh bên này gây ra quả nhiên hấp dẫn được không ít người chú ý, Bả Cước Nam cũng bởi vì chiếc đèn pin mà Chương Dạng ném xuống đập cho không khác gì bị cục sắt đập mà hai mắt đầy sao, buông lỏng người đàn ông nằm phía dưới kia ra.
Nhưng Chương Dạng không thể nghĩ được đó là mắt thấy bà già kia và Bả Cước Nam sắp bị người khác bắt lấy rồi, Bả Cước Nam móc một cây súng ngắn từ trong túi ra nhắm ngay những người bị làm ồn tỉnh dậy đang thăm dò tới đây.
“Đừng ai nhúc nhích!” Bả Cước Nam hét lớn một tiếng, tình huống trước mắt gã đã đoán trước được, may mắn hiện giờ xe lửa cũng đã đến trạm cho nên gã còn có cơ hội đào tẩu.
Biện pháp tốt nhất để đào tẩu đương nhiên là phải mang theo con tin, trước mắt chính mình có cô gái mang giày vải đã hôn mê ngã xuống, mang theo chạy trốn không quá tiện.
Rất nhanh ánh mắt Bả Cước Nam dừng lại ở trên người của Chương Dạng.
Đèn trên đỉnh đầu của gian giường nằm đã bị mở lên, gương mặt trẻ tuổi của Chương Dạng cũng lọt vào trong mắt Bả Cước Nam. Giờ phút này gã cũng không cảm thấy Chương Dạng có vẻ ngoài xinh đjep bao nhiêu, khi nhìn người ta ánh mắt cũng chỉ còn lại sự hung tợn.
Biến cổ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi ngủ phía dưới giường của Chương Dạng và cô gái trẻ đối điện là cùng nhau tới đây, vốn dĩ hai người đều mua vé ghế ngồi cứng, chuẩn bị ngồi xe cả đêm tới Quảng Châu làm việc. Thời gian đi từ Hà Bắc tới Quảng Châu quá dài nên tới chỗ giường nằm xem có chỗ hay không, không nghĩ rằng bọn họ thật sự tìm được rồi nên dứt khoát ngủ lại.
“Quyên Nhi?” Người đàn ông trẻ tuổi giường dưới Chương Dạng trong lúc mơ hồ có cảm giác như có bóng người đang lắc lư trước mắt mình, còn tưởng rằng là cô gái nằm đối diện nên theo bản năng duỗi tay ra bắt lấy rồi hỏi: “Cô đi đâu?”
Một cái bắt tay này lại gây ra chuyện.
Bàn tay thô ráp che kín nếp nhăn của bà lão khi vuốt lên tay sao có cùng loại cảm giác với bàn tay non mịn mềm mại của thiếu nữ được? Cơ hồ ở nháy mắt đó, người đàn ông nằm giường dưới của Chương Dạng lập tức từ trên giường ngồi dậy, khi nhìn thấy cô gái đi cùng mình tới bị người xa lạ kéo đi anh ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, Bả Cước Nam đã cầm chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bưng kín miệng người đàn ông.
Chương Dạng thấy thế đã không còn suy xét được nhiều như vậy, cô lấy chiếc đèn pin sắt bên cạnh gối đầu, gọi nhân viên tàu, đồng thời ném thật mạnh chiếc đèn pin về phía Bả Cước Nam ở phía dưới.
Động tĩnh bên này gây ra quả nhiên hấp dẫn được không ít người chú ý, Bả Cước Nam cũng bởi vì chiếc đèn pin mà Chương Dạng ném xuống đập cho không khác gì bị cục sắt đập mà hai mắt đầy sao, buông lỏng người đàn ông nằm phía dưới kia ra.
Nhưng Chương Dạng không thể nghĩ được đó là mắt thấy bà già kia và Bả Cước Nam sắp bị người khác bắt lấy rồi, Bả Cước Nam móc một cây súng ngắn từ trong túi ra nhắm ngay những người bị làm ồn tỉnh dậy đang thăm dò tới đây.
“Đừng ai nhúc nhích!” Bả Cước Nam hét lớn một tiếng, tình huống trước mắt gã đã đoán trước được, may mắn hiện giờ xe lửa cũng đã đến trạm cho nên gã còn có cơ hội đào tẩu.
Biện pháp tốt nhất để đào tẩu đương nhiên là phải mang theo con tin, trước mắt chính mình có cô gái mang giày vải đã hôn mê ngã xuống, mang theo chạy trốn không quá tiện.
Rất nhanh ánh mắt Bả Cước Nam dừng lại ở trên người của Chương Dạng.
Đèn trên đỉnh đầu của gian giường nằm đã bị mở lên, gương mặt trẻ tuổi của Chương Dạng cũng lọt vào trong mắt Bả Cước Nam. Giờ phút này gã cũng không cảm thấy Chương Dạng có vẻ ngoài xinh đjep bao nhiêu, khi nhìn người ta ánh mắt cũng chỉ còn lại sự hung tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.