Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 36:
Hoán Nhược Quân
20/03/2024
Đi qua chòi gác, cô nói: "Ở đó có hai khẩu AK 30 viên, trong hang ổ chắc có 3 khẩu nữa đúng không."
A Suy hơi sửng sốt, hắn ngơ ngác hỏi: "Chị dâu, làm sao chị biết cơ cấu vũ khí của của bọn em, chị tới đây rồi à?"
"Nếu như xem băng đảng các anh là bộ đội tác chiến thì cơ cấu vũ khí phòng thủ thường nhiều hơn từ hai đến ba món.Trừ cái này ra, hẳn là bên trong còn chừng 6 khẩu súng ngắn, vậy chúng ta cần cảnh giác với tổng cộng 9 khẩu súng, tôi nói không sai chứ?" Tô Lâm Lang thuận miệng phân tích căn cứ vào kinh nghiệm tác chiến của mình.
Thế nhưng A Suy lại cả kinh, hắn thầm nói chị dâu quá lợi hại, đến cả việc ổ cướp có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí cũng suy ra được.
Có điều là, chỉ với một cây dao của cô, bọn họ thật có thể cứu được con tin sao?
Vừa nghĩ tới 3 khẩu AK tự động và thêm 7 cây súng lục đang còn trong hang ổ, hắn đã sợ hết hồn hết vía.
Càng nhìn càng thấy xung quanh sâu hun hút, hai bên đều là rừng cây rậm rạp chằng chịt, Lưu Ba lại bắt đầu thút thít: "Mợ cả, tội của tôi đáng chết vô cùng, tôi có thể chết ở chỗ này, nhưng mợ đừng giận cá chém thớt với cha tôi nhé."
Sự sợ hãi có thể lây lan, A Suy thấy Lưu Ba khóc mà rùng mình, cũng không nhịn được nói: "Chị dâu, con tôi chỉ mới sinh được hai tháng, như vầy đi, tôi chỉ lấy ba phần tiền, giờ cô thả tôi ở đây, cho tôi một con đường sống đi, được không?"
Đàn em Tiểu Hoàng Mao của hắn là một kẻ lỗ mãng nhưng lại rất có quy tắc, cậu ta lạnh giọng hỏi: "Anh Suy, còn chưa cứu được con tin, anh dựa vào cái gì để lấy tiền?"
Cậu ta còn nói: "Chị dâu, giết hai người đó đi rồi tôi dẫn chị đi cứu người, nhưng chỉ phải đưa hết một triệu đó cho tôi, tôi muốn ;ấy tất cả tiền."
Cậu ta không có bản lĩnh nhưng tính tình thì không vừa, há miệng là nói đến giết người.
A Suy tức giận suýt nữa nhảy lên: "Thằng khốn, mày là em trai tao mà cứ phản bội tao nhiều lần, để tao giết mày luôn đi cho nước nó trong!"
Còn chưa tới nơi mà đã lục đục?
Tô Lâm Lang nhìn vòng quanh một lần rồi mắng: "Một đám ngu xuẩn, nhát gan sợ chuyện mà vẫn thích tiền, mấy người không chết thì ai chết?"
So với những kẻ hung tàn vô nhân tính, những kẻ tham tiền đi, ngu xuẩn, lá gan lại nhỏ sẽ khiến người khác ghét bỏ hơn.
Đây là tình hình của nhóm người Tô Lâm Lang dẫn theo lúc này, vừa ngu ngốc vừa yếu ớt.
Thế nhưng cô cũng là tướng quân, không quan tâm tài nghệ lính mình như thế nào, dù sao cũng phải đánh vì đất, vì dân.
Một tướng quân ưu tú là người dù dẫn theo một đội quân khiếm khuyết mà vẫn có thể đánh thắng được địch.
Cô mở cặp da, vứt cho A Suy 5 xấp tiền mặt, là 250 ngàn, còn cho thêm Hoàng Mao hai xấp là một trăm ngàn.
Đúng vậy, hai tên này khóc lóc đòi tiền, cô sẽ vứt ngay cho bọn họ.
Vậy là hai tên côn đồ và cả Lưu Ba đều hoàn toàn ngây ngẩn.
Tô Lâm Lang nói: "Nếu bây giờ mấy người muốn đi thì chỉ có như vậy, cút ngay lập tức, nhưng nếu đồng ý giúp tôi, tôi đảm bảo mọi người sẽ bình an ra khỏi hang ổ, cũng sẽ lấy được số tiền còn lại ngay tại chỗ, tôi cũng đảm bảo sau này mọi người không bị luật pháp truy cứu." Dừng một chút, cô nói thêm: "Tôi là cháu dâu của thị trưởng Hạ, thề có trời đất, tôi có thể đến sở cảnh sát làm chứng cho các anh!"
Bọn họ đòi tiền là cho ngay, còn đồng ý thả bọn họ đi?
Lưu Ba luống cuống, cũng cho là bọn họ sẽ lập tức cầm tiền chạy, anh ta sốt ruột tê cả da đầu. Ai ngờ A Suy yên lặng một lát rồi lại nói: "Chị dâu, tôi đi chung!"
Hoàng Mao cũng giơ tay: "Chị dâu, tôi sẽ đi với chị tới cùng."
"Con tin được cứu ra an toàn, các anh cũng được xóa bỏ lỗi lầm." Tô Lâm Lang nhìn bọn họ: "Sau này không được phép huynh đệ tương tàn, phải thành tâm và công bằng, yêu mến anh em, phải sống có nghĩa khí mới có thể hiên ngang với đất trời, hiểu không?"
"Chị dâu, chúng tôi nghe chị hết." Hai tên côn đồ vừa nói vừa nhét tiền vào trong túi quần, túi ai cũng cộm lên một mảng lớn.
Lưu Ba lại bối rối, thầm nghĩ vì sao mấy tên côn đô này thay đổi nhanh như thế, sao bọn họ đột nhiên không sợ nữa vậy?
A Suy muốn lấy 300 ngàn bỏ chạy, nhưng Tô Lâm Lang đã đưa hắn 250 ngàn rồi cho đi, nhưng tại sao hắn không đi?
Lưu Ba ngu ngốc, không nghĩ ra.
Mà nguyên nhân là, con người tham tiền, cũng không có ai không thích nhiều tiền.
Hơn nữa nếu tóm được tên bắt cóc là có hy vọng được xóa tội, vừa hay họ lại đi cùng Tô Lâm Lang. Phong cách hành động của cô khiến hai tên xã hội đen cảm thấy cô đáng tin, bọn họ cũng đồng ý tiếp tục đi theo cô liều mạng vì số tiền còn lại.
Yên lặng hồi lâu, Lưu Ba chợt nghẹn ngào: "Mợ cả, tôi sẽ giúp mợ đỡ đạn, thật đó!"
"Im miệng!" Ba người kia đồng thanh quát anh ta.
A Suy hơi sửng sốt, hắn ngơ ngác hỏi: "Chị dâu, làm sao chị biết cơ cấu vũ khí của của bọn em, chị tới đây rồi à?"
"Nếu như xem băng đảng các anh là bộ đội tác chiến thì cơ cấu vũ khí phòng thủ thường nhiều hơn từ hai đến ba món.Trừ cái này ra, hẳn là bên trong còn chừng 6 khẩu súng ngắn, vậy chúng ta cần cảnh giác với tổng cộng 9 khẩu súng, tôi nói không sai chứ?" Tô Lâm Lang thuận miệng phân tích căn cứ vào kinh nghiệm tác chiến của mình.
Thế nhưng A Suy lại cả kinh, hắn thầm nói chị dâu quá lợi hại, đến cả việc ổ cướp có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí cũng suy ra được.
Có điều là, chỉ với một cây dao của cô, bọn họ thật có thể cứu được con tin sao?
Vừa nghĩ tới 3 khẩu AK tự động và thêm 7 cây súng lục đang còn trong hang ổ, hắn đã sợ hết hồn hết vía.
Càng nhìn càng thấy xung quanh sâu hun hút, hai bên đều là rừng cây rậm rạp chằng chịt, Lưu Ba lại bắt đầu thút thít: "Mợ cả, tội của tôi đáng chết vô cùng, tôi có thể chết ở chỗ này, nhưng mợ đừng giận cá chém thớt với cha tôi nhé."
Sự sợ hãi có thể lây lan, A Suy thấy Lưu Ba khóc mà rùng mình, cũng không nhịn được nói: "Chị dâu, con tôi chỉ mới sinh được hai tháng, như vầy đi, tôi chỉ lấy ba phần tiền, giờ cô thả tôi ở đây, cho tôi một con đường sống đi, được không?"
Đàn em Tiểu Hoàng Mao của hắn là một kẻ lỗ mãng nhưng lại rất có quy tắc, cậu ta lạnh giọng hỏi: "Anh Suy, còn chưa cứu được con tin, anh dựa vào cái gì để lấy tiền?"
Cậu ta còn nói: "Chị dâu, giết hai người đó đi rồi tôi dẫn chị đi cứu người, nhưng chỉ phải đưa hết một triệu đó cho tôi, tôi muốn ;ấy tất cả tiền."
Cậu ta không có bản lĩnh nhưng tính tình thì không vừa, há miệng là nói đến giết người.
A Suy tức giận suýt nữa nhảy lên: "Thằng khốn, mày là em trai tao mà cứ phản bội tao nhiều lần, để tao giết mày luôn đi cho nước nó trong!"
Còn chưa tới nơi mà đã lục đục?
Tô Lâm Lang nhìn vòng quanh một lần rồi mắng: "Một đám ngu xuẩn, nhát gan sợ chuyện mà vẫn thích tiền, mấy người không chết thì ai chết?"
So với những kẻ hung tàn vô nhân tính, những kẻ tham tiền đi, ngu xuẩn, lá gan lại nhỏ sẽ khiến người khác ghét bỏ hơn.
Đây là tình hình của nhóm người Tô Lâm Lang dẫn theo lúc này, vừa ngu ngốc vừa yếu ớt.
Thế nhưng cô cũng là tướng quân, không quan tâm tài nghệ lính mình như thế nào, dù sao cũng phải đánh vì đất, vì dân.
Một tướng quân ưu tú là người dù dẫn theo một đội quân khiếm khuyết mà vẫn có thể đánh thắng được địch.
Cô mở cặp da, vứt cho A Suy 5 xấp tiền mặt, là 250 ngàn, còn cho thêm Hoàng Mao hai xấp là một trăm ngàn.
Đúng vậy, hai tên này khóc lóc đòi tiền, cô sẽ vứt ngay cho bọn họ.
Vậy là hai tên côn đồ và cả Lưu Ba đều hoàn toàn ngây ngẩn.
Tô Lâm Lang nói: "Nếu bây giờ mấy người muốn đi thì chỉ có như vậy, cút ngay lập tức, nhưng nếu đồng ý giúp tôi, tôi đảm bảo mọi người sẽ bình an ra khỏi hang ổ, cũng sẽ lấy được số tiền còn lại ngay tại chỗ, tôi cũng đảm bảo sau này mọi người không bị luật pháp truy cứu." Dừng một chút, cô nói thêm: "Tôi là cháu dâu của thị trưởng Hạ, thề có trời đất, tôi có thể đến sở cảnh sát làm chứng cho các anh!"
Bọn họ đòi tiền là cho ngay, còn đồng ý thả bọn họ đi?
Lưu Ba luống cuống, cũng cho là bọn họ sẽ lập tức cầm tiền chạy, anh ta sốt ruột tê cả da đầu. Ai ngờ A Suy yên lặng một lát rồi lại nói: "Chị dâu, tôi đi chung!"
Hoàng Mao cũng giơ tay: "Chị dâu, tôi sẽ đi với chị tới cùng."
"Con tin được cứu ra an toàn, các anh cũng được xóa bỏ lỗi lầm." Tô Lâm Lang nhìn bọn họ: "Sau này không được phép huynh đệ tương tàn, phải thành tâm và công bằng, yêu mến anh em, phải sống có nghĩa khí mới có thể hiên ngang với đất trời, hiểu không?"
"Chị dâu, chúng tôi nghe chị hết." Hai tên côn đồ vừa nói vừa nhét tiền vào trong túi quần, túi ai cũng cộm lên một mảng lớn.
Lưu Ba lại bối rối, thầm nghĩ vì sao mấy tên côn đô này thay đổi nhanh như thế, sao bọn họ đột nhiên không sợ nữa vậy?
A Suy muốn lấy 300 ngàn bỏ chạy, nhưng Tô Lâm Lang đã đưa hắn 250 ngàn rồi cho đi, nhưng tại sao hắn không đi?
Lưu Ba ngu ngốc, không nghĩ ra.
Mà nguyên nhân là, con người tham tiền, cũng không có ai không thích nhiều tiền.
Hơn nữa nếu tóm được tên bắt cóc là có hy vọng được xóa tội, vừa hay họ lại đi cùng Tô Lâm Lang. Phong cách hành động của cô khiến hai tên xã hội đen cảm thấy cô đáng tin, bọn họ cũng đồng ý tiếp tục đi theo cô liều mạng vì số tiền còn lại.
Yên lặng hồi lâu, Lưu Ba chợt nghẹn ngào: "Mợ cả, tôi sẽ giúp mợ đỡ đạn, thật đó!"
"Im miệng!" Ba người kia đồng thanh quát anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.