Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 39:
Hoán Nhược Quân
20/03/2024
Nếu như có thể, Hạ Phác Đình sẽ yêu cầu Tô Lâm Lang hãy mãi mãi quên đi đoạn trí nhớ chẳng hay ho gì này.
Anh cao một mét tám mấy lại cuộn tròn trong chiếc tủ lạnh chật hẹp, tay chân bị trói chặt, miệng còn bị dán tấm băng dính màu vàng, tóc ở phần trán bên trái bị cắt như chó gặm, dán qua loa tấm vải gạc lên, máu chảy từ tóc mai xuống, rớt đầy trên cổ.
Mắt thường có thể thấy mặt bên của anh bị lõm xuống, hiển nhiên là anh bị trúng đạn vào đầu, mảnh đạn chắc vẫn đang còn ở trong đầu anh.
Anh thật là đáng thương, sinh ra trong trong lúc nhà họ Hạ đang hưng thịnh, hai mươi mấy năm làm con nhà giàu sung sướng, dịu dàng hiền lành, đối xử tốt với người khác, không ngờ lại có ngày hôm nay.
Theo lý anh phải rơi vào hôn mê sâu mới phải.
Nhưng thế mà anh lại tỉnh táo, còn cố gắng rung lắc tủ lạnh, mới thu hút được sự chú ý của Tô Lâm Lang, cô cũng mới từ bỏ suy nghĩ đi lên tầng, cho anh, cũng là cho bản thân cô một con đường sống.
Ngay lúc cô mở cửa tủ lạnh ra, cổ họng anh khô khốc, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên.
Thì ra, tay chân của anh đã bị trói chặt, anh dùng đỉnh đầu để húc vào cạnh tủ.
Trên đầu có vết thương, anh đụng làm vết thương rách ra, máu chảy đầy mặt.
Cảm thấy có ánh sáng chiếu tới, anh cố gắng tập trung lại chút lý trí cuối cùng, muốn nhìn rõ người tới là ai.
Mã tấu đang nhỏ máu, nòng súng đang bốc khói, tiếng đạn đùng đoàng gà bay chó sủa, Tô Lâm lang hét lên: "Hạ Phác Đình?"
Anh nhìn cô, nhưng trong đôi mắt toàn là màu máu, ánh mắt tan rã.
Lại nhớ đến xưng hô mà anh từng dạy mình, Tô Lâm Lang hét lên: "Anh Phác Đình?"
Xưng hô này thật quen thuộc, người đàn ông nghe thấy tiếng gọi này, đôi mắt bỗng nhiên như lấy lại ý chí, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực màu máu, ngay sau đó cả người gắng sức hướng lên trên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Nghe thấy bên tai có tiếng gió, Tô Lâm Lang đóng tủ lạnh lại, xoay đao trên tay, chuẩn bị tước một khẩu AK.
Nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh đóng lại, chỉ mong sao không đụng trúng đầu Hạ Phác Đình, nếu không vết thương trên đầu anh sẽ càng nặng hơn.
Tiếng kêu gào của tên bắt cóc bị đứt tay giống như tiếng cắt tiết heo, A Suy và Hoàng Mao cũng mang con tin lùi vào trong phòng, cùng nhau hô to lên: "Chị dâu, bây giờ đi thế nào đây?"
Tô Lâm Lang nhặt súng, hét lên với tên bắt cóc bị đứt tay: "Mẹ nó sao mày ngu thế, còn không mau đến bệnh viện băng bó đi?"
Nhìn ngón tay đang cựa quậy trên mặt đất, tên bắt cóc đang hét đến lạc giọng, âm thanh thảm thương giống hệt như cắt tiết heo.
Hoàng Mao và A Suy lại hiểu, tay đứt rồi, đến bệnh viện còn có thể chữa được, cứ trì hoãn mãi cánh tay này coi như đi tong.
Người trong ổ cướp toàn là bạn của A Suy và Hoàng Mao, A Suy hét lên với tên bắt cóc bị thiếu một tay: "Sao mày ngu thế hả, mau nhặt tay lên, đến bệnh viện nối tay đi."
Tô Lâm Lang nhân thời gian này, lôi tên đứng thứ hai trong đám bắt cóc, Diệp Khánh Vinh tới, đá khẩu AK mà cô cướp được khỏi tay tên bắt cóc, hét lên: "Nhanh lên, nhặt súng đi."
Hoàng Mao nhào tới, nhặt khẩu súng AK trên cánh tay bị đứt đầm đìa máu tươi.
Tô Lâm Lang kề đao lên cổ Diệp Khánh Vinh, lại hét lên: "Con tin đang ở trong tủ lạnh, hai người có ngốc không thế, mau cứu con tin đi chứ?"
Hoàng Mao và A Suy cùng mở tủ lạnh ra, nhưng đang định đỡ người lên, lại nghe thấy tiếng tạch tạch như băng đạn lên nòng, lại là một khẩu AK, đưa vào từ phía sau cửa sổ một cách vô cùng bất ngờ.
May mà hai người có nắp tủ lạnh làm lá chắn, nếu không đã bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi.
A Suy và Hoàng Mao sợ tới nỗi cùng lúc rụt tay lại, ngồi xổm xuống đất, đáng thương cái đầu tội nghiệp của Hạ Phác Đình, lại bị nắp tủ lạnh đập cho một cái.
Tô Lâm Lang đã sớm nhận ra sau cửa sổ có xạ kích, quả nhiên, lúc này bọn bắt cóc đã tới rồi, cô có Diệp Khánh Vinh làm con tin, cũng không sợ bọn bắt cóc bắn cô, xoay mặt Diệp Khánh Vinh lại, cầm đao đi đến bên cửa sổ, khẩu AK nhòm vào bên ngoài cửa sổ lại bị cô tóm được, đã bị cô cướp mất một cách nhanh gọn.
Cô giận dữ mắng A Suy và Hoàng Mao: "Con tin là bệnh nhân, cmn mấy người cẩn thận chút cho tôi."
Trong tiếng la hét như bị chọc tiết của tên bắt cóc, cô kéo khẩu AK từ bên ngoài cửa sổ vào, tay cầm đao khống chế Diệp Khánh Vinh, tay cầm khẩu AK bắn liên tục, rồi hét lên: "Đưa người ra ngoài đi, nhanh lên."
A Suy và Hoàng Mao mở tủ lạnh ra, đỡ Hạ Phác Đình ra ngoài, trong lúc Tô Lâm Lang điên cuồng nã đạn lao ra ngoài.
Anh cao một mét tám mấy lại cuộn tròn trong chiếc tủ lạnh chật hẹp, tay chân bị trói chặt, miệng còn bị dán tấm băng dính màu vàng, tóc ở phần trán bên trái bị cắt như chó gặm, dán qua loa tấm vải gạc lên, máu chảy từ tóc mai xuống, rớt đầy trên cổ.
Mắt thường có thể thấy mặt bên của anh bị lõm xuống, hiển nhiên là anh bị trúng đạn vào đầu, mảnh đạn chắc vẫn đang còn ở trong đầu anh.
Anh thật là đáng thương, sinh ra trong trong lúc nhà họ Hạ đang hưng thịnh, hai mươi mấy năm làm con nhà giàu sung sướng, dịu dàng hiền lành, đối xử tốt với người khác, không ngờ lại có ngày hôm nay.
Theo lý anh phải rơi vào hôn mê sâu mới phải.
Nhưng thế mà anh lại tỉnh táo, còn cố gắng rung lắc tủ lạnh, mới thu hút được sự chú ý của Tô Lâm Lang, cô cũng mới từ bỏ suy nghĩ đi lên tầng, cho anh, cũng là cho bản thân cô một con đường sống.
Ngay lúc cô mở cửa tủ lạnh ra, cổ họng anh khô khốc, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên.
Thì ra, tay chân của anh đã bị trói chặt, anh dùng đỉnh đầu để húc vào cạnh tủ.
Trên đầu có vết thương, anh đụng làm vết thương rách ra, máu chảy đầy mặt.
Cảm thấy có ánh sáng chiếu tới, anh cố gắng tập trung lại chút lý trí cuối cùng, muốn nhìn rõ người tới là ai.
Mã tấu đang nhỏ máu, nòng súng đang bốc khói, tiếng đạn đùng đoàng gà bay chó sủa, Tô Lâm lang hét lên: "Hạ Phác Đình?"
Anh nhìn cô, nhưng trong đôi mắt toàn là màu máu, ánh mắt tan rã.
Lại nhớ đến xưng hô mà anh từng dạy mình, Tô Lâm Lang hét lên: "Anh Phác Đình?"
Xưng hô này thật quen thuộc, người đàn ông nghe thấy tiếng gọi này, đôi mắt bỗng nhiên như lấy lại ý chí, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực màu máu, ngay sau đó cả người gắng sức hướng lên trên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Nghe thấy bên tai có tiếng gió, Tô Lâm Lang đóng tủ lạnh lại, xoay đao trên tay, chuẩn bị tước một khẩu AK.
Nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh đóng lại, chỉ mong sao không đụng trúng đầu Hạ Phác Đình, nếu không vết thương trên đầu anh sẽ càng nặng hơn.
Tiếng kêu gào của tên bắt cóc bị đứt tay giống như tiếng cắt tiết heo, A Suy và Hoàng Mao cũng mang con tin lùi vào trong phòng, cùng nhau hô to lên: "Chị dâu, bây giờ đi thế nào đây?"
Tô Lâm Lang nhặt súng, hét lên với tên bắt cóc bị đứt tay: "Mẹ nó sao mày ngu thế, còn không mau đến bệnh viện băng bó đi?"
Nhìn ngón tay đang cựa quậy trên mặt đất, tên bắt cóc đang hét đến lạc giọng, âm thanh thảm thương giống hệt như cắt tiết heo.
Hoàng Mao và A Suy lại hiểu, tay đứt rồi, đến bệnh viện còn có thể chữa được, cứ trì hoãn mãi cánh tay này coi như đi tong.
Người trong ổ cướp toàn là bạn của A Suy và Hoàng Mao, A Suy hét lên với tên bắt cóc bị thiếu một tay: "Sao mày ngu thế hả, mau nhặt tay lên, đến bệnh viện nối tay đi."
Tô Lâm Lang nhân thời gian này, lôi tên đứng thứ hai trong đám bắt cóc, Diệp Khánh Vinh tới, đá khẩu AK mà cô cướp được khỏi tay tên bắt cóc, hét lên: "Nhanh lên, nhặt súng đi."
Hoàng Mao nhào tới, nhặt khẩu súng AK trên cánh tay bị đứt đầm đìa máu tươi.
Tô Lâm Lang kề đao lên cổ Diệp Khánh Vinh, lại hét lên: "Con tin đang ở trong tủ lạnh, hai người có ngốc không thế, mau cứu con tin đi chứ?"
Hoàng Mao và A Suy cùng mở tủ lạnh ra, nhưng đang định đỡ người lên, lại nghe thấy tiếng tạch tạch như băng đạn lên nòng, lại là một khẩu AK, đưa vào từ phía sau cửa sổ một cách vô cùng bất ngờ.
May mà hai người có nắp tủ lạnh làm lá chắn, nếu không đã bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi.
A Suy và Hoàng Mao sợ tới nỗi cùng lúc rụt tay lại, ngồi xổm xuống đất, đáng thương cái đầu tội nghiệp của Hạ Phác Đình, lại bị nắp tủ lạnh đập cho một cái.
Tô Lâm Lang đã sớm nhận ra sau cửa sổ có xạ kích, quả nhiên, lúc này bọn bắt cóc đã tới rồi, cô có Diệp Khánh Vinh làm con tin, cũng không sợ bọn bắt cóc bắn cô, xoay mặt Diệp Khánh Vinh lại, cầm đao đi đến bên cửa sổ, khẩu AK nhòm vào bên ngoài cửa sổ lại bị cô tóm được, đã bị cô cướp mất một cách nhanh gọn.
Cô giận dữ mắng A Suy và Hoàng Mao: "Con tin là bệnh nhân, cmn mấy người cẩn thận chút cho tôi."
Trong tiếng la hét như bị chọc tiết của tên bắt cóc, cô kéo khẩu AK từ bên ngoài cửa sổ vào, tay cầm đao khống chế Diệp Khánh Vinh, tay cầm khẩu AK bắn liên tục, rồi hét lên: "Đưa người ra ngoài đi, nhanh lên."
A Suy và Hoàng Mao mở tủ lạnh ra, đỡ Hạ Phác Đình ra ngoài, trong lúc Tô Lâm Lang điên cuồng nã đạn lao ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.