[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
Chương 37:
Tín Dụng Tạp
05/08/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Uyển Trân đến công xưởng nhưng không đi đến phân xưởng, bà trực tiếp đi gõ cửa lầu làm việc của xưởng trưởng, xưởng trưởng đang lo lắng rằng quyết định sách lược sa thải nhân viên không được đẩy mạnh, nên sáng sớm ông ấy đã gọi phó xưởng trưởng, chủ nhiệm của phòng làm việc cùng với trưởng khoa tài vụ đến phòng làm việc để nghĩ cách.
Lý Uyển Trân cố ý gõ cửa hai lần, sau đó bà đẩy cửa ra, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tôi tới thương lượng chuyện rời khỏi chức vụ.”
Xưởng trưởng Lý nghe thấy lời này thì lập tức vô cùng vui vẻ, ông ấy vội vàng mời Lý Uyển Trân tới và rót cho bà một ly trà: “Đồng chí Lý là công nhân kỳ cựu trong công xưởng của chúng ta, kỹ thuật giỏi giác ngộ cũng cao, cô hãy nhìn những người trẻ tuổi kia đi, bọn họ kém xa cô.”
“Đừng tâng bac tôi, sự giác ngộ của tôi cũng không cao.” Lý Uyển Trân cười như không cười và nhìn mọi người ở trong phòng làm việc, bà dứt khoát nói: “Tôi có thể từ chức, nhưng phải bồi thường cho tôi.”
Xưởng trưởng vội vàng nói: “Có thể có thể, chúng tôi có thể cho cô năm trăm tệ tiền bồi thường.”
“Chỉ có năm trăm tệ sao? Có phải là ông đang đùa với tôi không.” Lý Uyển Trân cười, bà đã vào công xưởng từ lúc bà mười tám tuổi cho đến bây giờ cũng đã gần ba mươi năm rồi, vốn dĩ nếu bàn về cống hiến bàn về tuổi nghề thì cũng không tới lượt bà, nhưng nếu đã muốn từ chức, thì Lý Uyển Trân phải dứt khoát chỉ ra những thứ mà mình đã bỏ ra trong những năm này, bà nói với xưởng trưởng: “Những năm này các người xem Tiền Quốc Thịnh nhà chúng tôi như kẻ ngốc mà sai bảo, khi làm việc và trả lương thì nhớ tới ông ấy, nhưng khi có lợi ích thì quên đi ông ấy, đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện này.”
Gương mặt của xưởng trưởng đỏ bừng, ông ta nói: “Cô nhìn xem, cô đang nói những lời gì thế.”
“Nói sự thật!” Lý Uyển Trân cười lạnh: “Người tầm thường như ông thì nên im miệng, tôi cũng không nói dối ông, các người hãy trực tiếp trả tiền lương dựa theo tuổi nghề của tôi, một năm tuổi nghề cho một tháng tiền lương, những năm này nhà chúng tôi cũng không được chia nhà, lúc đầu ông nói hạn ngạch chia nhà cho chúng tôi đã nhường cho nhà thầy Lão Vương, sau đó bị ai chiếm giữ thì có lẽ trong lòng của mọi người cũng đã rõ ràng, nên công xưởng cũng phải bồi thường khoản này cho tôi, làm tròn thành bốn ngàn tệ cho tôi là được.”
“Không đúng, sao phải làm tròn? Nếu dựa theo tuổi nghề thì cũng chỉ có hơn hai ngàn, sao lại trực tiếp làm tròn thành bốn ngàn?” Chủ nhiệm Vương của phòng làm việc đứng ở bên cạnh hơi không vui: “Lý Uyển Trân, cô cũng đừng đòi hỏi quá nhiều, bây giờ công xưởng cũng không dễ dàng.”
“Công xưởng không ổn nhưng các người lại sống rất tốt, nhóm đợt trước. . .”
“Được rồi được rồi, coi như là tôi lắm mồm.” Chủ nhiệm Vương lập tức cắt ngang Lý Uyển Trân: “Tôi và Lão Tiền nhà cô lại ở cùng một phòng làm việc, cô đừng nói vớ vẩn cả ngày.”
“Có nói vớ vẩn hay không thì tự ông biết.” Lý Uyển Trân cười lạnh: “Dù sao thì tôi chỉ có điều kiện này, nếu ông đồng ý thì tôi sẽ lập tức ký tên.”
Xưởng trưởng đưa mắt ra hiệu cho phó xưởng trưởng, chủ nhiệm Vương và trưởng khoa tài vụ, bốn người cùng tụ tập lẩm bẩm một lúc lâu, mặc dù cảm thấy bốn ngàn tệ hơi nhiều, nhưng lúc này bọn họ đang cần người làm gương sáng dẫn đầu, bọn họ muốn lấy Lý Uyển Trân làm một điển hình.
“Nếu không thì đồng ý với cô ta đi.” Phó xưởng trưởng thấp giọng nói: “Những năm này quả thật là hai người bọn họ cũng không dễ dàng, Tiền Quốc Thịnh làm việc thành thật mà ông ấy lại là một công nhân gương mẫu, có khó khăn gì cũng chưa bao giờ mở miệng nói với công xưởng, lần này tôi đoán lại là công việc của ông ấy, công xưởng của chúng ta không thể không hề bày tỏ ý tứ.”
Lý Uyển Trân đến công xưởng nhưng không đi đến phân xưởng, bà trực tiếp đi gõ cửa lầu làm việc của xưởng trưởng, xưởng trưởng đang lo lắng rằng quyết định sách lược sa thải nhân viên không được đẩy mạnh, nên sáng sớm ông ấy đã gọi phó xưởng trưởng, chủ nhiệm của phòng làm việc cùng với trưởng khoa tài vụ đến phòng làm việc để nghĩ cách.
Lý Uyển Trân cố ý gõ cửa hai lần, sau đó bà đẩy cửa ra, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tôi tới thương lượng chuyện rời khỏi chức vụ.”
Xưởng trưởng Lý nghe thấy lời này thì lập tức vô cùng vui vẻ, ông ấy vội vàng mời Lý Uyển Trân tới và rót cho bà một ly trà: “Đồng chí Lý là công nhân kỳ cựu trong công xưởng của chúng ta, kỹ thuật giỏi giác ngộ cũng cao, cô hãy nhìn những người trẻ tuổi kia đi, bọn họ kém xa cô.”
“Đừng tâng bac tôi, sự giác ngộ của tôi cũng không cao.” Lý Uyển Trân cười như không cười và nhìn mọi người ở trong phòng làm việc, bà dứt khoát nói: “Tôi có thể từ chức, nhưng phải bồi thường cho tôi.”
Xưởng trưởng vội vàng nói: “Có thể có thể, chúng tôi có thể cho cô năm trăm tệ tiền bồi thường.”
“Chỉ có năm trăm tệ sao? Có phải là ông đang đùa với tôi không.” Lý Uyển Trân cười, bà đã vào công xưởng từ lúc bà mười tám tuổi cho đến bây giờ cũng đã gần ba mươi năm rồi, vốn dĩ nếu bàn về cống hiến bàn về tuổi nghề thì cũng không tới lượt bà, nhưng nếu đã muốn từ chức, thì Lý Uyển Trân phải dứt khoát chỉ ra những thứ mà mình đã bỏ ra trong những năm này, bà nói với xưởng trưởng: “Những năm này các người xem Tiền Quốc Thịnh nhà chúng tôi như kẻ ngốc mà sai bảo, khi làm việc và trả lương thì nhớ tới ông ấy, nhưng khi có lợi ích thì quên đi ông ấy, đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện này.”
Gương mặt của xưởng trưởng đỏ bừng, ông ta nói: “Cô nhìn xem, cô đang nói những lời gì thế.”
“Nói sự thật!” Lý Uyển Trân cười lạnh: “Người tầm thường như ông thì nên im miệng, tôi cũng không nói dối ông, các người hãy trực tiếp trả tiền lương dựa theo tuổi nghề của tôi, một năm tuổi nghề cho một tháng tiền lương, những năm này nhà chúng tôi cũng không được chia nhà, lúc đầu ông nói hạn ngạch chia nhà cho chúng tôi đã nhường cho nhà thầy Lão Vương, sau đó bị ai chiếm giữ thì có lẽ trong lòng của mọi người cũng đã rõ ràng, nên công xưởng cũng phải bồi thường khoản này cho tôi, làm tròn thành bốn ngàn tệ cho tôi là được.”
“Không đúng, sao phải làm tròn? Nếu dựa theo tuổi nghề thì cũng chỉ có hơn hai ngàn, sao lại trực tiếp làm tròn thành bốn ngàn?” Chủ nhiệm Vương của phòng làm việc đứng ở bên cạnh hơi không vui: “Lý Uyển Trân, cô cũng đừng đòi hỏi quá nhiều, bây giờ công xưởng cũng không dễ dàng.”
“Công xưởng không ổn nhưng các người lại sống rất tốt, nhóm đợt trước. . .”
“Được rồi được rồi, coi như là tôi lắm mồm.” Chủ nhiệm Vương lập tức cắt ngang Lý Uyển Trân: “Tôi và Lão Tiền nhà cô lại ở cùng một phòng làm việc, cô đừng nói vớ vẩn cả ngày.”
“Có nói vớ vẩn hay không thì tự ông biết.” Lý Uyển Trân cười lạnh: “Dù sao thì tôi chỉ có điều kiện này, nếu ông đồng ý thì tôi sẽ lập tức ký tên.”
Xưởng trưởng đưa mắt ra hiệu cho phó xưởng trưởng, chủ nhiệm Vương và trưởng khoa tài vụ, bốn người cùng tụ tập lẩm bẩm một lúc lâu, mặc dù cảm thấy bốn ngàn tệ hơi nhiều, nhưng lúc này bọn họ đang cần người làm gương sáng dẫn đầu, bọn họ muốn lấy Lý Uyển Trân làm một điển hình.
“Nếu không thì đồng ý với cô ta đi.” Phó xưởng trưởng thấp giọng nói: “Những năm này quả thật là hai người bọn họ cũng không dễ dàng, Tiền Quốc Thịnh làm việc thành thật mà ông ấy lại là một công nhân gương mẫu, có khó khăn gì cũng chưa bao giờ mở miệng nói với công xưởng, lần này tôi đoán lại là công việc của ông ấy, công xưởng của chúng ta không thể không hề bày tỏ ý tứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.