[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 26:
Quan Oánh Oánh
18/09/2023
“Qua đây hết đi, chúng ta sẽ có một cuộc họp gia đình nhỏ.”
Ninh Yên gọi cả nhà vào chỗ yên tĩnh, vào thẳng vấn đề chính, "Hai nhà đã ký kết xong thỏa thuận cắt đứt quan hệ, cả hai bên đều không còn ân oán gì, sau này giữa tôi và Vu gia không còn quan hệ gì nữa, Vu Tinh Tinh và Nhà họ Ninh cũng không còn quan hệ, hai bên cũng không cần phải qua lại với nhau, có ý kiến gì không?"
Cô lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, bên cạnh đó cô đã bước đầu có được sự tin tưởng của Ninh gia, nên mọi người cũng không quá chống đối.
Đương nhiên, cô cũng muốn thăm dò thử, để tiện cho việc vạch kế hoạch sau này của cô.
"Không có." Người không có cảm giác tồn tại nhất là Ninh Miểu lại là người mở miệng đầu tiên, còn vẻ mặt thì như trút được gánh nặng, giống như giải quyết được một cọc tâm sự.
Cô là một cô gái, vẫn luôn sống dưới cái bóng của Vu Tinh Tinh, hiện tại rốt cuộc cũng có thể thoải mái một chút.
"Tôi đồng ý." Ninh Lỗi gật mạnh đầu, đôi mắt sáng lên, ai mà thích một người đi giành ăn với mình, hơi một chút là rớt nước mắt hãm hại mình chứ?
Mỗi lần Vu Tinh Tinh rơi nước mắt, mẹ hắn sẽ nói hắn không biết nhường nhịn chị em, thật tức.
Ninh Hâm cũng không thích người chị cả kia, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, giống như chó săn Hán gian trong truyền thuyết, hừ. "Tôi cũng đồng ý."
Ninh Yên khá bất ngờ, thuận lợi quá vậy, Vu Tinh Tinh làm người thật thất bại.
Dương Liễu thì khác, "Tiểu Yên, Tinh Tinh còn nhỏ không hiểu chuyện, con đừng giận cô ấy. . . . . ."
Ninh Yên đã hiểu thái độ của mấy đứa nhỏ Vu gia rồi, trong lòng nắm chắc, tỏ thái độ quyết liệt, "Tôi và cô ta không thể cùng nhau tồn tại, cách xa nhau một chút thì còn có thể an lành mà sống, nếu ở cùng dưới một mái hiên, nhất định sẽ đấu đá đến cô chết tôi sống, ừm, người chết chắc chắn là cô ta, cô ta không thông minh được như tôi."
Tự tin như vậy, cực kỳ mạnh mẽ.
Ninh gia: . . . . . .
Ninh Yên nói lời không hay trước, cô không muốn bị buồn nôn.
"Nếu bà chọn tôi, thì sau này đừng nhắc đến cô ta, cũng đừng có gặp cô ta. Còn nếu bà chọn cô ta, thì tôi sẽ rời khỏi đây, tự thuê phòng ở, mỗi tháng tôi sẽ đưa bà 10 đồng tiền phí đăng ký hộ khẩu liên kết(*)."
(*) Đăng ký hộ khẩu liên kết: là việc thêm hộ khẩu của một cá nhân hoặc một gia đình vào hộ khẩu của một gia đình khác
Dương Liễu cũng sợ ngây người, "Sao phải làm đến mức này chứ? Chẳng lẽ không thể…"
Đôi mắt Ninh Yên bình tĩnh không có gợn sóng, "Không thể, lập trường của tôi và cô ta đối lập nhau, tôi biết bà có tình cảm sâu nặng với cô ta, bà chọn cô ta tôi không trách bà, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt."
Trong trẻo mà lạnh lùng đến vậy, thờ ơ đến thế, nhưng lại khiến cho trong lòng đám người Ninh fua cực kỳ khó chịu, thật ra cô cũng không có tình cảm gì với bọn họ cả.
Hơn nữa, đã phải chịu bao nhiêu uất ức, mới không có trông đợi?
Ninh Lỗi mím môi, "Mẹ, Vu Tinh Tinh họ Vu, Ninh Yên họ Ninh."
Hắn chưa đến mức thích Ninh Yên, nhưng ít nhất Ninh Yên không ích kỷ, chỉ lo cho sự sống chết của bản thân.
Tính tình Dương Liễu dịu dàng, hơi chần chờ, "Mẹ chọn con, tiểu Yên, hãy tin tưởng mẹ, mẹ thật sự thương con."
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, thuận lợi hơn cô tưởng, thật ra từ một góc độ khác mà nói, tính tình Dương Liễu dịu dàng cũng là chuyện tốt, càng dễ để cô nắm trong tay hơn.
Đối với người Ninh gia, cô không có yêu cầu gì khác, nghe lời là được.
"So với lời nói, thì tôi càng tin tưởng vào hành động hơn, tôi cũng hy vọng có một ngày có thể không còn khúc mắc mà chấp nhận cái nhà này, thật lòng mà gọi một tiếng ba mẹ, chúng ta cùng nhau cố gắng, hy vọng chúng ta cũng sẽ không thất vọng về nhau."
"Con người của tôi ấy mà, người khác đối với tôi như thế nào thì tôi trả lại thế ấy, không cần giảng đạo lý cao cả gì với tôi cả, ở tuổi này của tôi, tính cách đã hình thành rồi."
Tâm trạng của Dương Liễu phập phồng lên xuống, không nhịn được mà bùi ngùi nói, "Rốt cuộc tính tình của con giống ai vậy chứ?"
Ninh Yên gọi cả nhà vào chỗ yên tĩnh, vào thẳng vấn đề chính, "Hai nhà đã ký kết xong thỏa thuận cắt đứt quan hệ, cả hai bên đều không còn ân oán gì, sau này giữa tôi và Vu gia không còn quan hệ gì nữa, Vu Tinh Tinh và Nhà họ Ninh cũng không còn quan hệ, hai bên cũng không cần phải qua lại với nhau, có ý kiến gì không?"
Cô lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, bên cạnh đó cô đã bước đầu có được sự tin tưởng của Ninh gia, nên mọi người cũng không quá chống đối.
Đương nhiên, cô cũng muốn thăm dò thử, để tiện cho việc vạch kế hoạch sau này của cô.
"Không có." Người không có cảm giác tồn tại nhất là Ninh Miểu lại là người mở miệng đầu tiên, còn vẻ mặt thì như trút được gánh nặng, giống như giải quyết được một cọc tâm sự.
Cô là một cô gái, vẫn luôn sống dưới cái bóng của Vu Tinh Tinh, hiện tại rốt cuộc cũng có thể thoải mái một chút.
"Tôi đồng ý." Ninh Lỗi gật mạnh đầu, đôi mắt sáng lên, ai mà thích một người đi giành ăn với mình, hơi một chút là rớt nước mắt hãm hại mình chứ?
Mỗi lần Vu Tinh Tinh rơi nước mắt, mẹ hắn sẽ nói hắn không biết nhường nhịn chị em, thật tức.
Ninh Hâm cũng không thích người chị cả kia, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, giống như chó săn Hán gian trong truyền thuyết, hừ. "Tôi cũng đồng ý."
Ninh Yên khá bất ngờ, thuận lợi quá vậy, Vu Tinh Tinh làm người thật thất bại.
Dương Liễu thì khác, "Tiểu Yên, Tinh Tinh còn nhỏ không hiểu chuyện, con đừng giận cô ấy. . . . . ."
Ninh Yên đã hiểu thái độ của mấy đứa nhỏ Vu gia rồi, trong lòng nắm chắc, tỏ thái độ quyết liệt, "Tôi và cô ta không thể cùng nhau tồn tại, cách xa nhau một chút thì còn có thể an lành mà sống, nếu ở cùng dưới một mái hiên, nhất định sẽ đấu đá đến cô chết tôi sống, ừm, người chết chắc chắn là cô ta, cô ta không thông minh được như tôi."
Tự tin như vậy, cực kỳ mạnh mẽ.
Ninh gia: . . . . . .
Ninh Yên nói lời không hay trước, cô không muốn bị buồn nôn.
"Nếu bà chọn tôi, thì sau này đừng nhắc đến cô ta, cũng đừng có gặp cô ta. Còn nếu bà chọn cô ta, thì tôi sẽ rời khỏi đây, tự thuê phòng ở, mỗi tháng tôi sẽ đưa bà 10 đồng tiền phí đăng ký hộ khẩu liên kết(*)."
(*) Đăng ký hộ khẩu liên kết: là việc thêm hộ khẩu của một cá nhân hoặc một gia đình vào hộ khẩu của một gia đình khác
Dương Liễu cũng sợ ngây người, "Sao phải làm đến mức này chứ? Chẳng lẽ không thể…"
Đôi mắt Ninh Yên bình tĩnh không có gợn sóng, "Không thể, lập trường của tôi và cô ta đối lập nhau, tôi biết bà có tình cảm sâu nặng với cô ta, bà chọn cô ta tôi không trách bà, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt."
Trong trẻo mà lạnh lùng đến vậy, thờ ơ đến thế, nhưng lại khiến cho trong lòng đám người Ninh fua cực kỳ khó chịu, thật ra cô cũng không có tình cảm gì với bọn họ cả.
Hơn nữa, đã phải chịu bao nhiêu uất ức, mới không có trông đợi?
Ninh Lỗi mím môi, "Mẹ, Vu Tinh Tinh họ Vu, Ninh Yên họ Ninh."
Hắn chưa đến mức thích Ninh Yên, nhưng ít nhất Ninh Yên không ích kỷ, chỉ lo cho sự sống chết của bản thân.
Tính tình Dương Liễu dịu dàng, hơi chần chờ, "Mẹ chọn con, tiểu Yên, hãy tin tưởng mẹ, mẹ thật sự thương con."
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, thuận lợi hơn cô tưởng, thật ra từ một góc độ khác mà nói, tính tình Dương Liễu dịu dàng cũng là chuyện tốt, càng dễ để cô nắm trong tay hơn.
Đối với người Ninh gia, cô không có yêu cầu gì khác, nghe lời là được.
"So với lời nói, thì tôi càng tin tưởng vào hành động hơn, tôi cũng hy vọng có một ngày có thể không còn khúc mắc mà chấp nhận cái nhà này, thật lòng mà gọi một tiếng ba mẹ, chúng ta cùng nhau cố gắng, hy vọng chúng ta cũng sẽ không thất vọng về nhau."
"Con người của tôi ấy mà, người khác đối với tôi như thế nào thì tôi trả lại thế ấy, không cần giảng đạo lý cao cả gì với tôi cả, ở tuổi này của tôi, tính cách đã hình thành rồi."
Tâm trạng của Dương Liễu phập phồng lên xuống, không nhịn được mà bùi ngùi nói, "Rốt cuộc tính tình của con giống ai vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.