Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan
Chương 18:
Yến Tam Nguyệt
17/09/2023
Lính gác cổng đi vào gọi người, Bán Hạ đứng ở ngoài cổng lo lắng chờ đợi, trong lòng hy vọng đội trưởng Khương có thể trả con lại cho mình. Nếu như anh ta không trả, mình sẽ làm ầm lên ở nơi này, dù có khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại cũng phải lấy đứa nhỏ về.
Đơn vị lớn như vậy, cô cũng không tin, những vị lãnh đạo trong đơn vị kia có thể cho phép người trong đơn vị bọn họ cướp con của người khác!
Khương Nham đang nói chuyện với tệ nghiệp trong đơn vị, lại nghe thấy lính gác cổng nói bên ngoài có họ hàng tha hương tìm mình.
Khương Nham ngờ vực, một người không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên trong bộ đội như anh ấy thì đào đâu ra họ hàng ở nông thôn?
Chẳng lẽ là của bên nhà Bạch Vi?
Anh ấy lại nghĩ họ hàng bên đó của Bạch Vi cũng nên tìm thẳng đến nhà bọn họ mới đúng, sao lại tìm đến nơi này?
Khương Nham mang theo hoài nghi, đi theo lính gác cổng ra bên ngoài.
“Đội trưởng Khương, chính là đồng chí kia tìm anh.” Lính gác cổng chỉ vào Bán Hạ đứng yên không nhúc nhích ở cổng.
Khương Nham nheo mắt quan sát, anh ấy chắc chắn bản thân chưa từng gặp nữ đồng chí này, nhưng anh ấy cũng không nói gì mà đi đến ngoài cổng.
Bán Hạ chưa từng gặp Khương Nham. Nhưng cô thấy anh ấy đi theo bên cạnh lính gác cổng, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, khí chất rất giống Thạch Đông Thanh. Vừa nhìn đã biết là người ở trong bộ đội, liền biết ngay người này chắc chắn là đội trưởng Khương.
Bán Hạ rảo bước đến đón, kéo anh ấy lại: “Đội trưởng Khương, anh trả con lại cho tôi đi! Tôi không đồng ý đưa đứa nhỏ cho người khác, là Thạch Đông Thanh lừa tôi, anh không thể ẵm đứa trẻ đi mà không nhận được sự đồng ý của mẹ nó được!”
Khương Nham bị một nữ đồng chí kéo như vậy thì giật mình, anh ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bán Hạ nói cho mơ hồ.
Đứa bé?
Thạch Đông Thanh?
Khương Nham lại nhớ đến đứa trẻ mà Bạch Vi bồng về ngày hôm qua, trái tim anh ấy nặng trĩu, đã đoán ra tám chín phần mười.
Anh ấy lên tiếng an ủi: “Đồng chí, trước tiên cô đừng nóng vội, từ từ nói. Cô yên tâm, nếu như đứa nhỏ là của cô, tôi nhất định sẽ để cô ẵm thằng bé về.”
Bán Hạ nghe anh ấy nói như thế, trong lòng thoáng thả lỏng, xem ra người này không phải là một người không nói phải trái.
Đồng chí gác cửa đứng bên cạnh hóng chuyện: Xảy ra chuyện gì vậy?
Hôm nay bọn họ mới nghe nói đội trưởng Khương nhận nuôi con trai, mới qua một ngày mẹ người ta tìm tới rồi á?
Xem ra việc nhận nuôi đứa nhỏ này không đơn giản như thế, có biến!
Bên này Khương Nham hỏi: “Đồng chí, xin hỏi cô là?”
Bán Hạ vén sợi tóc rơi bên mặt ra sau tai: “Tôi tên là Lâm Bán Hạ, là vợ Thạch Đông Thanh, ba ngày trước anh ta gạt tôi bế con từ nhà đi đưa cho anh, tôi không biết chuyện này! Anh trả đứa nhỏ cho tôi đi!”
Khương Nham cũng không nói đứa nhỏ không phải mình bế đi, cũng không nghi ngờ thân phận của Bán Hạ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi em dâu, tôi không tìm hiểu rõ tình hình, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả đứa nhỏ lại cho cô, để cô yên tâm đưa con về nhà.”
Bán Hạ nhanh chóng gật đầu, cô cũng không nghĩ tới đội trưởng Khương này dễ nói chuyện như vậy: “Cám ơn anh đội trưởng Khương.”
Khương Nham khua tay: “Không, cô không cầm cảm ơn tôi, là chúng tôi có lỗi với cô, khiến cho một nữ đồng chí như cô phải vất vả mệt mỏi đuổi theo mấy ngày tới đây.”
Đơn vị lớn như vậy, cô cũng không tin, những vị lãnh đạo trong đơn vị kia có thể cho phép người trong đơn vị bọn họ cướp con của người khác!
Khương Nham đang nói chuyện với tệ nghiệp trong đơn vị, lại nghe thấy lính gác cổng nói bên ngoài có họ hàng tha hương tìm mình.
Khương Nham ngờ vực, một người không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên trong bộ đội như anh ấy thì đào đâu ra họ hàng ở nông thôn?
Chẳng lẽ là của bên nhà Bạch Vi?
Anh ấy lại nghĩ họ hàng bên đó của Bạch Vi cũng nên tìm thẳng đến nhà bọn họ mới đúng, sao lại tìm đến nơi này?
Khương Nham mang theo hoài nghi, đi theo lính gác cổng ra bên ngoài.
“Đội trưởng Khương, chính là đồng chí kia tìm anh.” Lính gác cổng chỉ vào Bán Hạ đứng yên không nhúc nhích ở cổng.
Khương Nham nheo mắt quan sát, anh ấy chắc chắn bản thân chưa từng gặp nữ đồng chí này, nhưng anh ấy cũng không nói gì mà đi đến ngoài cổng.
Bán Hạ chưa từng gặp Khương Nham. Nhưng cô thấy anh ấy đi theo bên cạnh lính gác cổng, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, khí chất rất giống Thạch Đông Thanh. Vừa nhìn đã biết là người ở trong bộ đội, liền biết ngay người này chắc chắn là đội trưởng Khương.
Bán Hạ rảo bước đến đón, kéo anh ấy lại: “Đội trưởng Khương, anh trả con lại cho tôi đi! Tôi không đồng ý đưa đứa nhỏ cho người khác, là Thạch Đông Thanh lừa tôi, anh không thể ẵm đứa trẻ đi mà không nhận được sự đồng ý của mẹ nó được!”
Khương Nham bị một nữ đồng chí kéo như vậy thì giật mình, anh ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bán Hạ nói cho mơ hồ.
Đứa bé?
Thạch Đông Thanh?
Khương Nham lại nhớ đến đứa trẻ mà Bạch Vi bồng về ngày hôm qua, trái tim anh ấy nặng trĩu, đã đoán ra tám chín phần mười.
Anh ấy lên tiếng an ủi: “Đồng chí, trước tiên cô đừng nóng vội, từ từ nói. Cô yên tâm, nếu như đứa nhỏ là của cô, tôi nhất định sẽ để cô ẵm thằng bé về.”
Bán Hạ nghe anh ấy nói như thế, trong lòng thoáng thả lỏng, xem ra người này không phải là một người không nói phải trái.
Đồng chí gác cửa đứng bên cạnh hóng chuyện: Xảy ra chuyện gì vậy?
Hôm nay bọn họ mới nghe nói đội trưởng Khương nhận nuôi con trai, mới qua một ngày mẹ người ta tìm tới rồi á?
Xem ra việc nhận nuôi đứa nhỏ này không đơn giản như thế, có biến!
Bên này Khương Nham hỏi: “Đồng chí, xin hỏi cô là?”
Bán Hạ vén sợi tóc rơi bên mặt ra sau tai: “Tôi tên là Lâm Bán Hạ, là vợ Thạch Đông Thanh, ba ngày trước anh ta gạt tôi bế con từ nhà đi đưa cho anh, tôi không biết chuyện này! Anh trả đứa nhỏ cho tôi đi!”
Khương Nham cũng không nói đứa nhỏ không phải mình bế đi, cũng không nghi ngờ thân phận của Bán Hạ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi em dâu, tôi không tìm hiểu rõ tình hình, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả đứa nhỏ lại cho cô, để cô yên tâm đưa con về nhà.”
Bán Hạ nhanh chóng gật đầu, cô cũng không nghĩ tới đội trưởng Khương này dễ nói chuyện như vậy: “Cám ơn anh đội trưởng Khương.”
Khương Nham khua tay: “Không, cô không cầm cảm ơn tôi, là chúng tôi có lỗi với cô, khiến cho một nữ đồng chí như cô phải vất vả mệt mỏi đuổi theo mấy ngày tới đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.