Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan
Chương 21:
Yến Tam Nguyệt
17/09/2023
Bạch Vi tràn ngập áy náy đi đến bên cạnh Bán Hạ: “Em dâu, trách tôi! Cũng do tôi sơ ý, đã đến huyện các người thì cũng phải đến nhà cô nhìn xem mới đúng. Nếu như tôi đi thì cũng sẽ không gây nên sự hiểu lầm như vậy, tôi thật sự rất thích đứa nhỏ này.” Cô ta vừa nói vừa muốn sờ vào khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ.
Bán Hạ né tránh theo bản năng, không muốn cho cô ta tiếp tục chạm vào con trai mình, mím môi một cái: “Tôi không quấy rầy nữa, tôi đưa đứa nhỏ đi đây.”
“Em dâu.” Khương Nham gọi cô lại: “Không cần phải gấp, trước hết cứ nghỉ ngơi trong nhà hai ngày đi, đến lúc đó tôi đưa cô về, nếu không tôi cũng không yên tâm.”
Bạch Vi cũng cười nói: “Đúng vậy đấy, vất vả lắm mới đến thành phố lớn một chuyến, ở lại thêm hai ngày cũng tốt. Cô nhìn đi, tôi còn mua nhiều đồ như thế, cô cũng nên để tôi thu dọn một chút cho Khương Bạch mang theo về chứ.”
Khương Bạch!
Con ngươi Bán Hạ co rụt lại, hai mắt như kiếm sắc nhìn về phía Bạch Vi!
Bạch Vi bị ánh mắt của cô làm cho giật nảy mình, không giữ được nụ cười trên mặt: “À, Khương Bạch là tên tôi lấy cho đứa nhỏ, bây giờ không nên gọi như vậy mới phải.”
Đương nhiên không nên gọi!
Nghe thấy hai chữ Khương Bạc này, trong đầu Bán Hạ liền nghĩ đến một tiếng ‘Đoàng’ trong sách kia, là tiếng súng vang lên!
Không nghĩ tới mới chỉ một ngày mà thôi, Bạch Vi bọn họ lại lấy một cái tên như thế cho con trai cô rồi.
Bán Hạ cúi đầu nhìn con trai cắn tay nhỏ trong lòng.
Bé con không phải Khương Bạch, cũng sẽ không trở thành Khương Bạch, bé con chỉ là Tiểu Thạch Đầu của cô mà thôi
Bán Hạ hít sâu một hơi, nói với Khương Nham: “Không cần, bản thân tôi có thể đưa đứa bé trở về, không có gì phải lo lắng, không phải vợ anh cũng một mình ẵm đứa nhỏ từ nơi xa xôi như thế về nhà hay sao sao?”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, đây là đang dùng lời chèn ép cô ta mà, lúc này cô ta mới quan sát cẩn thận Bán Hạ, người phụ nữ ở nông thôn này cũng không đơn giản.
Đúng vậy, có thể đi xa như thế tìm đến đứa nhỏ trong tình hình Thạch Đông Thanh giấu giếm cô ta, còn tìm đến đúng chỗ, sao mà có thể đơn giản được?
Bạch Vi có thể xác định là Thạch Đông Thanh tuyệt đối không thể nào nói cho Bán Hạ biết tin tức và địa điểm đứa nhỏ bị bế đi, điểm này cô ta vô cùng tin tưởng Thạch Đông Thanh.
Về phần Bán Hạ làm sao biết được đứa nhỏ ở chỗ này, cô ta cũng không rõ, tóm lại người phụ nữ này nhất định không đơn giản, ngược lại là cô ta khiến người ta nghĩ đơn giản.
Khương Nham thấy cô như thế này đành phải bất đắc dĩ nói: “Thế này đi, trước tiên cô cứ đến nhà khách nghỉ một đêm được không? Ngày mai tôi đưa cô ra nhà ga, như thế nào đi nữa cũng phải để tôi đưa cô lên tàu mới được.”
Lần này Bán Hạ không từ chối, cô cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi tử tế một đêm, cứ như thế mà đưa đứa nhỏ ngồi tàu trở về, cô sợ bệnh của mình đi được nửa đường lại tái phát.
Mấy ngày nay cô ngồi xe bồn toàn thân không thoải mái, dù sao cũng mang theo đứa nhỏ, lúc trở về không thể phân tâm.
Còn có một việc, cô cũng muốn tìm một chỗ tắm rửa tử tế, đổi một bộ đồ sạch sẽ, cả người chua lòm, vừa bẩn vừa thúi cô sợ lại làm đứa nhỏ ngạt thở rồi lại sinh bệnh.
Bán Hạ né tránh theo bản năng, không muốn cho cô ta tiếp tục chạm vào con trai mình, mím môi một cái: “Tôi không quấy rầy nữa, tôi đưa đứa nhỏ đi đây.”
“Em dâu.” Khương Nham gọi cô lại: “Không cần phải gấp, trước hết cứ nghỉ ngơi trong nhà hai ngày đi, đến lúc đó tôi đưa cô về, nếu không tôi cũng không yên tâm.”
Bạch Vi cũng cười nói: “Đúng vậy đấy, vất vả lắm mới đến thành phố lớn một chuyến, ở lại thêm hai ngày cũng tốt. Cô nhìn đi, tôi còn mua nhiều đồ như thế, cô cũng nên để tôi thu dọn một chút cho Khương Bạch mang theo về chứ.”
Khương Bạch!
Con ngươi Bán Hạ co rụt lại, hai mắt như kiếm sắc nhìn về phía Bạch Vi!
Bạch Vi bị ánh mắt của cô làm cho giật nảy mình, không giữ được nụ cười trên mặt: “À, Khương Bạch là tên tôi lấy cho đứa nhỏ, bây giờ không nên gọi như vậy mới phải.”
Đương nhiên không nên gọi!
Nghe thấy hai chữ Khương Bạc này, trong đầu Bán Hạ liền nghĩ đến một tiếng ‘Đoàng’ trong sách kia, là tiếng súng vang lên!
Không nghĩ tới mới chỉ một ngày mà thôi, Bạch Vi bọn họ lại lấy một cái tên như thế cho con trai cô rồi.
Bán Hạ cúi đầu nhìn con trai cắn tay nhỏ trong lòng.
Bé con không phải Khương Bạch, cũng sẽ không trở thành Khương Bạch, bé con chỉ là Tiểu Thạch Đầu của cô mà thôi
Bán Hạ hít sâu một hơi, nói với Khương Nham: “Không cần, bản thân tôi có thể đưa đứa bé trở về, không có gì phải lo lắng, không phải vợ anh cũng một mình ẵm đứa nhỏ từ nơi xa xôi như thế về nhà hay sao sao?”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, đây là đang dùng lời chèn ép cô ta mà, lúc này cô ta mới quan sát cẩn thận Bán Hạ, người phụ nữ ở nông thôn này cũng không đơn giản.
Đúng vậy, có thể đi xa như thế tìm đến đứa nhỏ trong tình hình Thạch Đông Thanh giấu giếm cô ta, còn tìm đến đúng chỗ, sao mà có thể đơn giản được?
Bạch Vi có thể xác định là Thạch Đông Thanh tuyệt đối không thể nào nói cho Bán Hạ biết tin tức và địa điểm đứa nhỏ bị bế đi, điểm này cô ta vô cùng tin tưởng Thạch Đông Thanh.
Về phần Bán Hạ làm sao biết được đứa nhỏ ở chỗ này, cô ta cũng không rõ, tóm lại người phụ nữ này nhất định không đơn giản, ngược lại là cô ta khiến người ta nghĩ đơn giản.
Khương Nham thấy cô như thế này đành phải bất đắc dĩ nói: “Thế này đi, trước tiên cô cứ đến nhà khách nghỉ một đêm được không? Ngày mai tôi đưa cô ra nhà ga, như thế nào đi nữa cũng phải để tôi đưa cô lên tàu mới được.”
Lần này Bán Hạ không từ chối, cô cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi tử tế một đêm, cứ như thế mà đưa đứa nhỏ ngồi tàu trở về, cô sợ bệnh của mình đi được nửa đường lại tái phát.
Mấy ngày nay cô ngồi xe bồn toàn thân không thoải mái, dù sao cũng mang theo đứa nhỏ, lúc trở về không thể phân tâm.
Còn có một việc, cô cũng muốn tìm một chỗ tắm rửa tử tế, đổi một bộ đồ sạch sẽ, cả người chua lòm, vừa bẩn vừa thúi cô sợ lại làm đứa nhỏ ngạt thở rồi lại sinh bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.