Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan
Chương 31:
Yến Tam Nguyệt
24/09/2023
Thấy thái độ của anh ta như vậy, lòng Bán Hạ càng lạnh hơn.
Cái gì gọi là thôi đi?
Không như vậy thì còn muốn như nào?
Sao đội trưởng Khương người ta không cần anh ta dùng con trai để báo ân, mà anh ta còn khó chịu hơn nữa vậy!
Bán Hạ cũng có thể đoán được sơ lược những gì được viết ở trong bức thư.
“Bán Hạ, lúc trước là do anh sai, em trở về là tốt rồi, cho anh bế con trai một cái đi." Thạch Đông Thanh nói xong mấy câu vô thưởng vô phạt này thì đưa tay ra định ẵm Tiểu Thạch Đầu.
Bán Hạ quay người né tránh, Tiểu Thạch Đầu ở trong lòng cô nhìn thấy Thạch Đông Thanh đưa tay về phía bé thì sợ đến mức "oa oa" khóc lớn.
“Oa... Oa... Oa..."
Tiểu Thạch Đầu giữ chặt lấy cổ áo của Bán Hạ không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thoáng lộ vẻ hoảng sợ.
Trương Thục Phân vội vàng lại gần: "Bị dọa rồi à! Tiểu Thạch Đầu ngoan, không sợ không sợ nha, bà ngoại đánh cho cháu!”
Nói xong bà lại đánh mạnh vào người Thạch Đông Thanh một cái. Thật sự đúng là mỉa mai, người làm cha vậy mà lại khiến con trai của mình sợ hãi. Nghĩ tới đây, Trương Thục Phân tàn nhẫn trừng Thạch Đông Thanh một cái.
"Trở về đốt một quả trứng cho Tiểu Thạch Đầu xem*." Bà nói với Bán Hạ.
(*giống kiểu đốt vía ở bên mình)
Bán Hạ vừa dỗ dành đứa nhỏ vừa gật đầu.
Vương Thúy Hoa nói: "Đừng về nhà đốt, đốt ở đây luôn đi, tôi đi lấy trứng gà."
Nói xong còn bà ta còn đánh Thạch Đông Thanh vài cái: "Con làm cha cái kiểu gì vậy!”
“Không cần đâu."
Giọng nói của Bán Hạ lạnh như băng, cô nói với Thạch Đông Thanh: "Chuyện của chúng ta không đơn giản vậy đâu, ngày mai anh đến nhà tôi một chuyến, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Bán Hạ, anh biết chuyện đứa nhỏ là do anh sai, anh xin lỗi, em yên tâm đi, sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa."
Ánh mắt của Thạch Đông Thanh nặng nề nhìn Bán Hạ, dường như chỉ còn thiếu nước không nói ra câu, đều theo ý của cô rồi cô còn muốn thế nào nữa?
Bán Hạ hít sâu một hơi: "Anh cũng có thể không đến.”
Nói xong, cô kéo mẹ mình rời đi.
Vương Thúy Hoa gấp đến mức đánh thẳng vào người Thạch Đông Thanh: "Còn còn không đuổi theo đưa Bán Hạ và đứa nhỏ về đây!"
Thấy con trai của mình không động đậy, bà ta lại vội vàng nhanh chóng đuổi theo vài bước rồi hét lên: "Bán Hạ à, ngày mai Đông Thanh sẽ đến đón con..."
Thấy Bán Hạ ôm cháu trai và Trương Thục Phân rời đi cũng không thèm quay đầu lại, sắc mặt Vương Thúy Hoa cũng trầm xuống.
“Tôi đã tạo nghiệp gì vậy hả trời! Từng người từng người một đều đến đây muốn mạng của tôi, con trai chọc giận con dâu cũng không xem tôi ra gì. Tôi đây là vì ai chứ!"
Nói đến đây, Vương Thúy Hoa dường như đã sắp khóc.
Thạch Đông Thanh thấy bà ta như vậy thì thở dài: "Mẹ, Bán Hạ đang tức giận, không phải cố ý đâu, mẹ yên tâm, ngày mai con sẽ đón Bán Hạ và đứa nhỏ về, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”
Vương Thúy Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Con biết vậy thì tốt, mẹ nói cho con biết, chuyện con gạt chúng ta tặng đứa nhỏ cho người khác, sau này không thể làm nữa! Nếu con tái phạm, con đang giết mẹ và cha con đấy!”
Thạch Đông Thanh im lặng gật đầu, cho dù bây giờ anh ta vẫn có suy nghĩ này, thì Khương Nham cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Thạch Lão Thật và con trai cùng con dâu cả biết được tin tức cũng đã trở lại, vừa về đến nhà Vương Hồng Anh đã hỏi: "Không phải nói là Bán Hạ đã trở về rồi sao?”
Cái gì gọi là thôi đi?
Không như vậy thì còn muốn như nào?
Sao đội trưởng Khương người ta không cần anh ta dùng con trai để báo ân, mà anh ta còn khó chịu hơn nữa vậy!
Bán Hạ cũng có thể đoán được sơ lược những gì được viết ở trong bức thư.
“Bán Hạ, lúc trước là do anh sai, em trở về là tốt rồi, cho anh bế con trai một cái đi." Thạch Đông Thanh nói xong mấy câu vô thưởng vô phạt này thì đưa tay ra định ẵm Tiểu Thạch Đầu.
Bán Hạ quay người né tránh, Tiểu Thạch Đầu ở trong lòng cô nhìn thấy Thạch Đông Thanh đưa tay về phía bé thì sợ đến mức "oa oa" khóc lớn.
“Oa... Oa... Oa..."
Tiểu Thạch Đầu giữ chặt lấy cổ áo của Bán Hạ không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thoáng lộ vẻ hoảng sợ.
Trương Thục Phân vội vàng lại gần: "Bị dọa rồi à! Tiểu Thạch Đầu ngoan, không sợ không sợ nha, bà ngoại đánh cho cháu!”
Nói xong bà lại đánh mạnh vào người Thạch Đông Thanh một cái. Thật sự đúng là mỉa mai, người làm cha vậy mà lại khiến con trai của mình sợ hãi. Nghĩ tới đây, Trương Thục Phân tàn nhẫn trừng Thạch Đông Thanh một cái.
"Trở về đốt một quả trứng cho Tiểu Thạch Đầu xem*." Bà nói với Bán Hạ.
(*giống kiểu đốt vía ở bên mình)
Bán Hạ vừa dỗ dành đứa nhỏ vừa gật đầu.
Vương Thúy Hoa nói: "Đừng về nhà đốt, đốt ở đây luôn đi, tôi đi lấy trứng gà."
Nói xong còn bà ta còn đánh Thạch Đông Thanh vài cái: "Con làm cha cái kiểu gì vậy!”
“Không cần đâu."
Giọng nói của Bán Hạ lạnh như băng, cô nói với Thạch Đông Thanh: "Chuyện của chúng ta không đơn giản vậy đâu, ngày mai anh đến nhà tôi một chuyến, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Bán Hạ, anh biết chuyện đứa nhỏ là do anh sai, anh xin lỗi, em yên tâm đi, sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa."
Ánh mắt của Thạch Đông Thanh nặng nề nhìn Bán Hạ, dường như chỉ còn thiếu nước không nói ra câu, đều theo ý của cô rồi cô còn muốn thế nào nữa?
Bán Hạ hít sâu một hơi: "Anh cũng có thể không đến.”
Nói xong, cô kéo mẹ mình rời đi.
Vương Thúy Hoa gấp đến mức đánh thẳng vào người Thạch Đông Thanh: "Còn còn không đuổi theo đưa Bán Hạ và đứa nhỏ về đây!"
Thấy con trai của mình không động đậy, bà ta lại vội vàng nhanh chóng đuổi theo vài bước rồi hét lên: "Bán Hạ à, ngày mai Đông Thanh sẽ đến đón con..."
Thấy Bán Hạ ôm cháu trai và Trương Thục Phân rời đi cũng không thèm quay đầu lại, sắc mặt Vương Thúy Hoa cũng trầm xuống.
“Tôi đã tạo nghiệp gì vậy hả trời! Từng người từng người một đều đến đây muốn mạng của tôi, con trai chọc giận con dâu cũng không xem tôi ra gì. Tôi đây là vì ai chứ!"
Nói đến đây, Vương Thúy Hoa dường như đã sắp khóc.
Thạch Đông Thanh thấy bà ta như vậy thì thở dài: "Mẹ, Bán Hạ đang tức giận, không phải cố ý đâu, mẹ yên tâm, ngày mai con sẽ đón Bán Hạ và đứa nhỏ về, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”
Vương Thúy Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Con biết vậy thì tốt, mẹ nói cho con biết, chuyện con gạt chúng ta tặng đứa nhỏ cho người khác, sau này không thể làm nữa! Nếu con tái phạm, con đang giết mẹ và cha con đấy!”
Thạch Đông Thanh im lặng gật đầu, cho dù bây giờ anh ta vẫn có suy nghĩ này, thì Khương Nham cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Thạch Lão Thật và con trai cùng con dâu cả biết được tin tức cũng đã trở lại, vừa về đến nhà Vương Hồng Anh đã hỏi: "Không phải nói là Bán Hạ đã trở về rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.