Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan
Chương 37:
Yến Tam Nguyệt
24/09/2023
Vẻ mặt Lâm Trường Sinh thờ ơ: "Không dám.”
Trương Thục Phân cũng lạnh mặt không nói lời nào, Mạch Đông đứng ở sau lưng Bán Hạ làm chỗ dựa cho chị cậu.
Thấy bầu không khí xấu hổ, Vương Hồng Anh đi đến trước mặt Bán Hạ: "Bán Hạ, ngày hôm qua lúc em trở về, chị đang ở ngoài đông nên cũng không gặp được, cơ thể em thế nào rồi? Trước đêm em đi em vẫn còn sốt, bây giờ em đã ổn chưa?”
Bán Hạ lắc đầu: "Không có gì đâu chị.”
Vương Hồng Anh cười nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Chị ta đưa tay ra trêu chọc Tiểu Thạch Đầu trong lòng Bán Hạ: "Tiểu Thạch Đầu, bác là bác gái của cháu, cháu về nhà với bác gái được không?"
Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, quay đầu lại chui vào lòng mẹ.
Bán Hạ đứng lên, đưa con cho Trương Thục Phân, rồi nói với Thạch Đông Thanh: "Anh đi vào đây với tôi, chúng ta nói chuyện."
Thạch Đông Thanh nhìn cô, gật đầu.
Bán Hạ đi vào phòng mình, Thạch Đông Thanh bước theo sau.
Bán Hạ cũng không quay đầu lại, nói: "Đóng cửa lại đi."
Thạch Đông Thanh vươn tay đóng cửa.
Ngoài cửa, Vương Hồng Anh còn nói: "Cứ để hai đứa nó tâm sự, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, làm gì có chuyện giận dỗi qua đêm, thím thấy đúng không, thím..."
Bán Hạ đứng quay lưng về phía Thạch Đông Thanh một hồi mới lâu mới lạnh lùng lên tiếng: "Có phải anh trách tôi không nên tìm con về hay không?"
Thạch Đông Thanh nhìn bóng lưng của cô, thở dài: "Chuyện đã qua không cần nhắc lại."
Đối với anh ta, đề tài này đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Bán Hạ xoay người: "Chuyện này chưa qua, Thạch Đông Thanh, tôi hy vọng anh sẽ thành thật trả lời tôi."
Thạch Đông Thanh trầm mặc một lát rồi nói: "Phải, em không nên đi tìm con, trước đó lúc ở huyện anh đã nói rất rõ với em rồi, anh nghĩ rằng em hiểu."
Bán Hạ không biết vì sao mình vẫn muốn hỏi anh ta câu này. Thái độ của anh ta hôm qua là minh chứng rất rõ ràng, vì sao cô còn muốn hỏi chứ, là để thay Tiểu Thạch Đầu có được đáp án vớt vát chút tình nghĩa cuối cùng mới cam lòng sao?
Cha của đứa nhỏ không có chút hối hận nào về việc đã mang con trai đi cho người khác. Ngược lại còn muốn cô phải hiểu cho anh ta?
Bán Hạ có thể tha thứ cho việc trong lòng Thạch Đông Thanh không có cô, nhưng không thể chịu đựng được việc trong lòng của anh ta không có Tiểu Thạch Đầu.
Cô nhìn người đàn ông lòng dạ sắt đá trước mặt, cuối cùng cũng nói ra: "Thạch Đông Thanh, chúng ta ly hôn đi."
Thạch Đông Thanh ngẩng đầu lên, nghi ngờ bản thân có nghe lầm hay không: "Em nói cái gì?"
Bán Hạ: "Chúng ta ly hôn đi, điều kiện của anh rất tốt, anh có thể đi tìm một người vợ khác, sinh thêm cho anh một đứa con trai nữa, anh muốn cho ai thì cho người đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có sự đồng ý từ vợ tương lai của anh."
Ánh mắt Thạch Đông Thanh nhìn cô như đang nhìn một người cố tình gây sự: "Bán Hạ, đừng giận dỗi vô cớ nữa, Tiểu Thạch Đầu đã quay về rồi, anh cũng sẽ không mang nó đưa cho người khác."
Vẻ mặt Bán Hạ lạnh nhạt: "Tôi không giận dỗi, tôi đang rất nghiêm túc, có lẽ anh không hiểu rõ tôi cho lắm, tôi sẽ không giận dỗi vì chuyện này. Anh sẽ không đưa Tiểu Thạch Đầu cho người khác là bởi vì đội trưởng Khương Nham người ta không muốn nữa, nếu ngày nào đó mà anh ấy, à không, phải nói là ngày nào đó mà Bạch Vi muốn đứa con, anh sẽ lại cho."
Trương Thục Phân cũng lạnh mặt không nói lời nào, Mạch Đông đứng ở sau lưng Bán Hạ làm chỗ dựa cho chị cậu.
Thấy bầu không khí xấu hổ, Vương Hồng Anh đi đến trước mặt Bán Hạ: "Bán Hạ, ngày hôm qua lúc em trở về, chị đang ở ngoài đông nên cũng không gặp được, cơ thể em thế nào rồi? Trước đêm em đi em vẫn còn sốt, bây giờ em đã ổn chưa?”
Bán Hạ lắc đầu: "Không có gì đâu chị.”
Vương Hồng Anh cười nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Chị ta đưa tay ra trêu chọc Tiểu Thạch Đầu trong lòng Bán Hạ: "Tiểu Thạch Đầu, bác là bác gái của cháu, cháu về nhà với bác gái được không?"
Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, quay đầu lại chui vào lòng mẹ.
Bán Hạ đứng lên, đưa con cho Trương Thục Phân, rồi nói với Thạch Đông Thanh: "Anh đi vào đây với tôi, chúng ta nói chuyện."
Thạch Đông Thanh nhìn cô, gật đầu.
Bán Hạ đi vào phòng mình, Thạch Đông Thanh bước theo sau.
Bán Hạ cũng không quay đầu lại, nói: "Đóng cửa lại đi."
Thạch Đông Thanh vươn tay đóng cửa.
Ngoài cửa, Vương Hồng Anh còn nói: "Cứ để hai đứa nó tâm sự, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, làm gì có chuyện giận dỗi qua đêm, thím thấy đúng không, thím..."
Bán Hạ đứng quay lưng về phía Thạch Đông Thanh một hồi mới lâu mới lạnh lùng lên tiếng: "Có phải anh trách tôi không nên tìm con về hay không?"
Thạch Đông Thanh nhìn bóng lưng của cô, thở dài: "Chuyện đã qua không cần nhắc lại."
Đối với anh ta, đề tài này đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Bán Hạ xoay người: "Chuyện này chưa qua, Thạch Đông Thanh, tôi hy vọng anh sẽ thành thật trả lời tôi."
Thạch Đông Thanh trầm mặc một lát rồi nói: "Phải, em không nên đi tìm con, trước đó lúc ở huyện anh đã nói rất rõ với em rồi, anh nghĩ rằng em hiểu."
Bán Hạ không biết vì sao mình vẫn muốn hỏi anh ta câu này. Thái độ của anh ta hôm qua là minh chứng rất rõ ràng, vì sao cô còn muốn hỏi chứ, là để thay Tiểu Thạch Đầu có được đáp án vớt vát chút tình nghĩa cuối cùng mới cam lòng sao?
Cha của đứa nhỏ không có chút hối hận nào về việc đã mang con trai đi cho người khác. Ngược lại còn muốn cô phải hiểu cho anh ta?
Bán Hạ có thể tha thứ cho việc trong lòng Thạch Đông Thanh không có cô, nhưng không thể chịu đựng được việc trong lòng của anh ta không có Tiểu Thạch Đầu.
Cô nhìn người đàn ông lòng dạ sắt đá trước mặt, cuối cùng cũng nói ra: "Thạch Đông Thanh, chúng ta ly hôn đi."
Thạch Đông Thanh ngẩng đầu lên, nghi ngờ bản thân có nghe lầm hay không: "Em nói cái gì?"
Bán Hạ: "Chúng ta ly hôn đi, điều kiện của anh rất tốt, anh có thể đi tìm một người vợ khác, sinh thêm cho anh một đứa con trai nữa, anh muốn cho ai thì cho người đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có sự đồng ý từ vợ tương lai của anh."
Ánh mắt Thạch Đông Thanh nhìn cô như đang nhìn một người cố tình gây sự: "Bán Hạ, đừng giận dỗi vô cớ nữa, Tiểu Thạch Đầu đã quay về rồi, anh cũng sẽ không mang nó đưa cho người khác."
Vẻ mặt Bán Hạ lạnh nhạt: "Tôi không giận dỗi, tôi đang rất nghiêm túc, có lẽ anh không hiểu rõ tôi cho lắm, tôi sẽ không giận dỗi vì chuyện này. Anh sẽ không đưa Tiểu Thạch Đầu cho người khác là bởi vì đội trưởng Khương Nham người ta không muốn nữa, nếu ngày nào đó mà anh ấy, à không, phải nói là ngày nào đó mà Bạch Vi muốn đứa con, anh sẽ lại cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.