Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan
Chương 3:
Yến Tam Nguyệt
05/08/2023
Đêm qua cô bị sốt ư?
Sao cô không có chút ấn tượng nào nhỉ, chẳng trách bây giờ cả người cô cứ mềm nhũn.
Vương Hồng Anh đi lên phía trước sờ lên trán cô: “Hết sốt rồi, hôm qua Đông Thanh trông nom em cả đêm, vừa đút thuốc cho em vừa lau lòng bàn tay gan bàn chân em để hạ nhiệt độ, chị thấy mà ước ao.” Trên khuôn mặt phơi nắng đến đỏ sậm của chị ta nở một nụ cười trêu chọc.
Bán Hạ lại không hề cảm thấy thẹn thùng chút nào, Đông Thanh đã trở về… Tại sao anh ta quay về mà lại không nói tiếng nào? Chẳng trách vừa rồi hình như cô thấy một chiếc túi màu xanh lá cây trong nhà chính.
Cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia.
Bán Hạ lo lắng hỏi: "Anh ấy đâu? Đứa bé đâu? Tại sao họ đều không ở đây?”
Vương Hồng Anh vỗ tay một cái: "Ôi! Sáng nay Tiểu Thạch Đầu bị tiêu chảy nhẹ, Đông Thanh lo cho thằng nhỏ quá, sợ thằng bé khó chịu nên đưa thằng bé đến bệnh viện rồi, chắc là bây giờ cũng đã về rồi chứ? Có lẽ là đang trên đường về rồi, trẻ con ấy mà, kiểu gì mà chẳng lâu hơn một chút. Đông Thanh yêu thương Tiểu Thạch Đầu lắm đó, cậu ấy cứ bế thằng nhỏ mãi không buông tay, nhìn thằng nhỏ chằm chằm thôi…”
Bán Hạ nghe chị ta nói vậy lại càng luống cuống, tim cô đập thình thịch như trống đánh. Từng câu từng chữ tình tiết trong sách gần như sắp nhảy khỏi đầu cô ra ngoài.
"Mẹ, mẹ có đi cùng anh ấy không?" Cô vội vàng ngắt lời Vương Hồng Anh, nếu có mẹ chồng đi cùng, cô sẽ yên tâm hơn một chút.
"Không có đâu, mẹ ở ngoài ruộng ấy. Đông Thanh lớn như vậy, cũng đã làm cha rồi mà, sao thế? Em còn không yên tâm để Đông Thanh mang thằng nhỏ đi hả? Không sao đâu, chị thấy cậu ấy làm được mà.”
Yên tâm?
Không, Bán Hạ không yên tâm nổi.
“Ủa?” Vương kinh ngạc nhìn cô đi ra ngoài: “Em đi đâu vậy?”
Bán Hạ vừa đi vừa tết mái tóc mình thành hai ba bím tóc lỏng lẻo: “Em đi đón…”
Nhìn bước chân cô chạy ngày càng nhanh, Vương Hồng Anh cười cười, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.
Nói là đi đón, sợ là cô muốn nhìn thấy Đông Thanh càng sớm càng tốt chứ gì!
Mà vợ chồng trẻ bọn họ từ lúc kết hôn tới giờ cũng chưa ở chung được bao lâu, hai người xem mắt đôi lần là đã quyết định. Mới kết hôn có vài ngày, Đông Thanh lại đi bộ đội, đây là lần đầu tiên Đông Thanh trở về thăm gia đình từ sau đám cưới, thế mà không hiểu sao em dâu chị ta lại bị sốt đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Đừng thấy hai người không ở chung mà nghĩ tình cảm không sâu đậm, thực ra hoàn toàn ngược lại. Chẳng giống cái lão chồng kia nhà chị ta, nhàm chán nhạt nhẽo không có gì thú vị hết.
Bán Hạ không quan tâm đến những ánh mắt tò mò của những người trong thôn, cô chạy thẳng một mạch ra ngoài thôn.
Lúc này cô không thể nghĩ được điều gì khác, cô chỉ hy vọng trên đường đến thị trấn sẽ có thể lập tức nhìn thấy bóng dáng Thạch Đông Thanh bế con đi về, hoặc là cô vừa vào bệnh viện là thấy ngay anh ta bế đứa bé đi ra ngoài.
Tình tiết của cuốn sách trong mơ giống như một chiếc kìm, siết chặt làm trái tim cô đau đớn.
Cuốn sách không mô tả quá nhiều về việc đứa bé bị đưa đi, chỉ viết như thế này: Khi Khương Bạch mới được sáu tháng tuổi đã bị cha ruột mình mang đi, đưa cho đôi vợ chồng Khương Nham và Bạch Vi. Ngày cha nuôi còn sống, cậu cũng có một quãng thời gian rất tươi đẹp…
Sao cô không có chút ấn tượng nào nhỉ, chẳng trách bây giờ cả người cô cứ mềm nhũn.
Vương Hồng Anh đi lên phía trước sờ lên trán cô: “Hết sốt rồi, hôm qua Đông Thanh trông nom em cả đêm, vừa đút thuốc cho em vừa lau lòng bàn tay gan bàn chân em để hạ nhiệt độ, chị thấy mà ước ao.” Trên khuôn mặt phơi nắng đến đỏ sậm của chị ta nở một nụ cười trêu chọc.
Bán Hạ lại không hề cảm thấy thẹn thùng chút nào, Đông Thanh đã trở về… Tại sao anh ta quay về mà lại không nói tiếng nào? Chẳng trách vừa rồi hình như cô thấy một chiếc túi màu xanh lá cây trong nhà chính.
Cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia.
Bán Hạ lo lắng hỏi: "Anh ấy đâu? Đứa bé đâu? Tại sao họ đều không ở đây?”
Vương Hồng Anh vỗ tay một cái: "Ôi! Sáng nay Tiểu Thạch Đầu bị tiêu chảy nhẹ, Đông Thanh lo cho thằng nhỏ quá, sợ thằng bé khó chịu nên đưa thằng bé đến bệnh viện rồi, chắc là bây giờ cũng đã về rồi chứ? Có lẽ là đang trên đường về rồi, trẻ con ấy mà, kiểu gì mà chẳng lâu hơn một chút. Đông Thanh yêu thương Tiểu Thạch Đầu lắm đó, cậu ấy cứ bế thằng nhỏ mãi không buông tay, nhìn thằng nhỏ chằm chằm thôi…”
Bán Hạ nghe chị ta nói vậy lại càng luống cuống, tim cô đập thình thịch như trống đánh. Từng câu từng chữ tình tiết trong sách gần như sắp nhảy khỏi đầu cô ra ngoài.
"Mẹ, mẹ có đi cùng anh ấy không?" Cô vội vàng ngắt lời Vương Hồng Anh, nếu có mẹ chồng đi cùng, cô sẽ yên tâm hơn một chút.
"Không có đâu, mẹ ở ngoài ruộng ấy. Đông Thanh lớn như vậy, cũng đã làm cha rồi mà, sao thế? Em còn không yên tâm để Đông Thanh mang thằng nhỏ đi hả? Không sao đâu, chị thấy cậu ấy làm được mà.”
Yên tâm?
Không, Bán Hạ không yên tâm nổi.
“Ủa?” Vương kinh ngạc nhìn cô đi ra ngoài: “Em đi đâu vậy?”
Bán Hạ vừa đi vừa tết mái tóc mình thành hai ba bím tóc lỏng lẻo: “Em đi đón…”
Nhìn bước chân cô chạy ngày càng nhanh, Vương Hồng Anh cười cười, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.
Nói là đi đón, sợ là cô muốn nhìn thấy Đông Thanh càng sớm càng tốt chứ gì!
Mà vợ chồng trẻ bọn họ từ lúc kết hôn tới giờ cũng chưa ở chung được bao lâu, hai người xem mắt đôi lần là đã quyết định. Mới kết hôn có vài ngày, Đông Thanh lại đi bộ đội, đây là lần đầu tiên Đông Thanh trở về thăm gia đình từ sau đám cưới, thế mà không hiểu sao em dâu chị ta lại bị sốt đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Đừng thấy hai người không ở chung mà nghĩ tình cảm không sâu đậm, thực ra hoàn toàn ngược lại. Chẳng giống cái lão chồng kia nhà chị ta, nhàm chán nhạt nhẽo không có gì thú vị hết.
Bán Hạ không quan tâm đến những ánh mắt tò mò của những người trong thôn, cô chạy thẳng một mạch ra ngoài thôn.
Lúc này cô không thể nghĩ được điều gì khác, cô chỉ hy vọng trên đường đến thị trấn sẽ có thể lập tức nhìn thấy bóng dáng Thạch Đông Thanh bế con đi về, hoặc là cô vừa vào bệnh viện là thấy ngay anh ta bế đứa bé đi ra ngoài.
Tình tiết của cuốn sách trong mơ giống như một chiếc kìm, siết chặt làm trái tim cô đau đớn.
Cuốn sách không mô tả quá nhiều về việc đứa bé bị đưa đi, chỉ viết như thế này: Khi Khương Bạch mới được sáu tháng tuổi đã bị cha ruột mình mang đi, đưa cho đôi vợ chồng Khương Nham và Bạch Vi. Ngày cha nuôi còn sống, cậu cũng có một quãng thời gian rất tươi đẹp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.