Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 96: Con Chó Nhỏ
Lão Hồ Thập Bát
22/04/2023
“Ai, ngoan”.
Tiểu nha đầu này, nếu là cô không đáp ứng là cứ kêu mãi thế này, kêu đến khi nào cô đáp ứng mới thôi, cái này gọi là cố chấp, không biết giống ai nữa!
Theo thứ tự các anh chị em trong nhà thì căn cứ vào ngày giờ sinh thực tế của bọn nhỏ, không bắt buộc nhất thiết con trai phải là anh cả. Chị cả Căn Hoa, anh hai là Căn Bảo, chị ba là Vệ Hồng, còn anh tư là Vệ Đông.
Đối với một người có giọng nói to nhất, vóc dáng cao nhất như Vệ Đông mà nói, thì nói không tiếp thu được chính mình cư nhiên chỉ là em trai nhỏ nên vài ngày nay cứ cằn nhằn, còn trách mẹ nó vì sao không xếp theo chiều cao và sự gan dạ chứ, trong một thời gian dài nó đã quen với thói quen uy lực của một đại ca nha.
“Mẹ”. Tiểu nha đầu túm lấy quần áo cô, “Mẹ”.
“Sao đây?”
Tiểu nha đầu chỉ tay vào cách đó không xa, “Mẹ, hoa hoa”.
Đó là mấy cây nấm nhỏ màu hồng phấn nở ra như một cái ô nhỏ, cái mũ nấm phía trên vẫn hoàn toàn chưa nở xòe ra, dưới là một “cán ô” hết sức đẹp, khó trách tiểu nha đầu coi đó là hoa. Tỉnh Thạch Lan chủ yếu dựa vào núi để ăn, mùa hè trong núi nhiều nhất chính là nấm, mộc nhĩ, nấm tuyết và một số loại thổ sản rừng linh tinh.
Bất quá, dân gian có câu, nấm càng đẹp chính là nấm độc, giống như loại màu hồng phấn này, ngay cả côn trùng cũng không dám bu vào, nhất định là nấm độc. “Có độc, không thể ăn được, tiểu Ô Ô của chúng ta muốn ăn nấm, mẹ sẽ tìm cái khác cho a”.
Nói xong cô muốn rời đi nhưng tiểu nha đầu lại không muốn, lo lắng mẹ sẽ đi đến nổi chảy nước miếng: “Mẹ, mẹ hoa hoa, hoa…..”
Vệ Mạnh Hỉ hồi hộp, ánh mắt của đứa nhỏ này hình như tinh hơn người thường, lần tiểu nha đầu là người đầu tiên nhìn thấy con cá trắm lớn, chẳng lẽ lần này thật sự nhìn thấy “hoa” sao?
Thế là cô lần theo tay bé chỉ đi đến tìm kĩ, đó là đám cỏ dưới gốc thông lớn, quanh năm ánh sáng mặt trời chiếu không tới nên không đủ xanh mướt, màu vàng nhạt.
Thật sự không có gì cả.
Như tiểu nha đầu nói không ngừng như cái máy “hoa hoa”, thậm chí còn gấp đến độ sắp khóc, hai chân giãy dụa muốn xuống đất tự đi, mẹ thật ngốc, rõ ràng là hoa a!
Vệ Mạnh Hỉ gần như mất kiên nhẫn, hôm nay không phải cô lên núi hái hoa, cô đi xưởng rượu phía sau thôn Kim Thủy, khách hàng của tiệm cơm chủ yếu là công nhân mỏ than có chung sở thích chính là uống rượu. Hơn nữa người tỉnh Thạch Lan không thích uống rượu trái cây, nhất định phải là rượu trắng, nồng độ càng cao thì càng thích.
Cô biết nhà họ Nghiêm duy trì sinh ý đến bây giờ chính là nhờ vào rượu ngon.
Nhóm công lao động cực lực dưới đáy giếng mười giấy giờ, đi lên trả lại đèn đội đầu, tắm rửa đổi một thân quần áo sạch sẽ, ngủ một giấc tỉnh lại, việc muốn làm đầu tiên chính là uống một hai chén rượu cho sảng khoái.
Thật ra so với món ăn thì họ thích rượu hơn, không cần quá chú trọng đến món ăn, miễn sao đáp ứng nhu cầu cốt lõi của thực khách là được. Hơn nữa, có xưởng phụ tốt nhất ở thôn Kim Thủy nên cô muốn đến hỏi một chút.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng “sột soạt sột soạt” trong bụi cỏ, Vệ Mạnh Hỉ dừng chân, “Ai? Ai ở đằng kia?” Thời tiết này người lên núi bẻ nấm không ít.
Giống như đống dây gai dại di chuyển, một vật nhỏ đen xám ngoằn ngòe chui ra.
“Hoa hoa! Hoa hoa!” Tiểu Ô Ô hưng phấn la lên muốn ôm lấy.
Thì ra đây là “hoa hoa”, Vệ Mạnh Hỉ muốn cười. Nghiêm Lão Tam nuôi một con chó bản địa nhỏ cũng tên là “Hoa Hoa”, dáng dấp thấp bé, bộ lông trên người nó có đốm màu trắng và vàng, bọn nhỏ kêu nó là “Hoa Hoa”.
Con chó gặp người liền vẫy đuôi, thích chơi đùa cùng con nít nên trở thành tiểu minh tinh của khu túp lều. Mà Ô Ô cùng Căn Bảo chính là fans trung thành của nó, ngày thường không có việc gì liền kêu anh hai phải dẫn bé đi xem Hoa Hoa, thời điểm mọi người không chú ý còn ôm về nhà, ôm cổ nó chơi đùa.
Vệ Mạnh Hỉ thật sự đau đầu, Hoa Hoa còn bẩn hơn cả nhà Nghiêm Lão Tam, ôm một lần trên người đều mà một đám bọ chét chó, mỗi đêm bắt bò chét trên người hai đứa nó mà đôi mắt muốn mù luôn, còn phải phòng ngừa lây cho ba đứa còn lại, đốc thúc bọn nó tắm rửa xúc miệng.
“này không phải Hoa Hoa mà là con chó nhỏ khác, chúng ta đi thôi”. Con chó vừa nhỏ vừa gầy, nhìn qua chắc khoảng được 20 ngày tuổi đi.
“Không không, Hoa Hoa, mẹ”.
Vệ Mạnh Hỉ biết là tiểu nha đầu muốn ôm con chó về nhà nhưng cô không có thời gian lo cho nó, mỗi ngày bận rộn việc nhà, rồi lo ăn uống, tiêu tiểu cho năm đứa nhỏ đã đủ mệt rồi, cô không nghĩ rước thêm một tiểu tổ tông nữa. Nuôi con mệt chứ bộ! Ai nuôi rồi sẽ biết.
“Mẹ, Hoa Hoa”. Tiểu Ô Ô ôm cổ mẹ, đầu nhỏ lắc tới lắc lui, bé còn quá nhỏ không biểu đạt được ý nghĩ của mình, quýnh lên rầm rì trong miệng, giống như nổi cáo nho nhỏ.
Tiểu nha đầu này, nếu là cô không đáp ứng là cứ kêu mãi thế này, kêu đến khi nào cô đáp ứng mới thôi, cái này gọi là cố chấp, không biết giống ai nữa!
Theo thứ tự các anh chị em trong nhà thì căn cứ vào ngày giờ sinh thực tế của bọn nhỏ, không bắt buộc nhất thiết con trai phải là anh cả. Chị cả Căn Hoa, anh hai là Căn Bảo, chị ba là Vệ Hồng, còn anh tư là Vệ Đông.
Đối với một người có giọng nói to nhất, vóc dáng cao nhất như Vệ Đông mà nói, thì nói không tiếp thu được chính mình cư nhiên chỉ là em trai nhỏ nên vài ngày nay cứ cằn nhằn, còn trách mẹ nó vì sao không xếp theo chiều cao và sự gan dạ chứ, trong một thời gian dài nó đã quen với thói quen uy lực của một đại ca nha.
“Mẹ”. Tiểu nha đầu túm lấy quần áo cô, “Mẹ”.
“Sao đây?”
Tiểu nha đầu chỉ tay vào cách đó không xa, “Mẹ, hoa hoa”.
Đó là mấy cây nấm nhỏ màu hồng phấn nở ra như một cái ô nhỏ, cái mũ nấm phía trên vẫn hoàn toàn chưa nở xòe ra, dưới là một “cán ô” hết sức đẹp, khó trách tiểu nha đầu coi đó là hoa. Tỉnh Thạch Lan chủ yếu dựa vào núi để ăn, mùa hè trong núi nhiều nhất chính là nấm, mộc nhĩ, nấm tuyết và một số loại thổ sản rừng linh tinh.
Bất quá, dân gian có câu, nấm càng đẹp chính là nấm độc, giống như loại màu hồng phấn này, ngay cả côn trùng cũng không dám bu vào, nhất định là nấm độc. “Có độc, không thể ăn được, tiểu Ô Ô của chúng ta muốn ăn nấm, mẹ sẽ tìm cái khác cho a”.
Nói xong cô muốn rời đi nhưng tiểu nha đầu lại không muốn, lo lắng mẹ sẽ đi đến nổi chảy nước miếng: “Mẹ, mẹ hoa hoa, hoa…..”
Vệ Mạnh Hỉ hồi hộp, ánh mắt của đứa nhỏ này hình như tinh hơn người thường, lần tiểu nha đầu là người đầu tiên nhìn thấy con cá trắm lớn, chẳng lẽ lần này thật sự nhìn thấy “hoa” sao?
Thế là cô lần theo tay bé chỉ đi đến tìm kĩ, đó là đám cỏ dưới gốc thông lớn, quanh năm ánh sáng mặt trời chiếu không tới nên không đủ xanh mướt, màu vàng nhạt.
Thật sự không có gì cả.
Như tiểu nha đầu nói không ngừng như cái máy “hoa hoa”, thậm chí còn gấp đến độ sắp khóc, hai chân giãy dụa muốn xuống đất tự đi, mẹ thật ngốc, rõ ràng là hoa a!
Vệ Mạnh Hỉ gần như mất kiên nhẫn, hôm nay không phải cô lên núi hái hoa, cô đi xưởng rượu phía sau thôn Kim Thủy, khách hàng của tiệm cơm chủ yếu là công nhân mỏ than có chung sở thích chính là uống rượu. Hơn nữa người tỉnh Thạch Lan không thích uống rượu trái cây, nhất định phải là rượu trắng, nồng độ càng cao thì càng thích.
Cô biết nhà họ Nghiêm duy trì sinh ý đến bây giờ chính là nhờ vào rượu ngon.
Nhóm công lao động cực lực dưới đáy giếng mười giấy giờ, đi lên trả lại đèn đội đầu, tắm rửa đổi một thân quần áo sạch sẽ, ngủ một giấc tỉnh lại, việc muốn làm đầu tiên chính là uống một hai chén rượu cho sảng khoái.
Thật ra so với món ăn thì họ thích rượu hơn, không cần quá chú trọng đến món ăn, miễn sao đáp ứng nhu cầu cốt lõi của thực khách là được. Hơn nữa, có xưởng phụ tốt nhất ở thôn Kim Thủy nên cô muốn đến hỏi một chút.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng “sột soạt sột soạt” trong bụi cỏ, Vệ Mạnh Hỉ dừng chân, “Ai? Ai ở đằng kia?” Thời tiết này người lên núi bẻ nấm không ít.
Giống như đống dây gai dại di chuyển, một vật nhỏ đen xám ngoằn ngòe chui ra.
“Hoa hoa! Hoa hoa!” Tiểu Ô Ô hưng phấn la lên muốn ôm lấy.
Thì ra đây là “hoa hoa”, Vệ Mạnh Hỉ muốn cười. Nghiêm Lão Tam nuôi một con chó bản địa nhỏ cũng tên là “Hoa Hoa”, dáng dấp thấp bé, bộ lông trên người nó có đốm màu trắng và vàng, bọn nhỏ kêu nó là “Hoa Hoa”.
Con chó gặp người liền vẫy đuôi, thích chơi đùa cùng con nít nên trở thành tiểu minh tinh của khu túp lều. Mà Ô Ô cùng Căn Bảo chính là fans trung thành của nó, ngày thường không có việc gì liền kêu anh hai phải dẫn bé đi xem Hoa Hoa, thời điểm mọi người không chú ý còn ôm về nhà, ôm cổ nó chơi đùa.
Vệ Mạnh Hỉ thật sự đau đầu, Hoa Hoa còn bẩn hơn cả nhà Nghiêm Lão Tam, ôm một lần trên người đều mà một đám bọ chét chó, mỗi đêm bắt bò chét trên người hai đứa nó mà đôi mắt muốn mù luôn, còn phải phòng ngừa lây cho ba đứa còn lại, đốc thúc bọn nó tắm rửa xúc miệng.
“này không phải Hoa Hoa mà là con chó nhỏ khác, chúng ta đi thôi”. Con chó vừa nhỏ vừa gầy, nhìn qua chắc khoảng được 20 ngày tuổi đi.
“Không không, Hoa Hoa, mẹ”.
Vệ Mạnh Hỉ biết là tiểu nha đầu muốn ôm con chó về nhà nhưng cô không có thời gian lo cho nó, mỗi ngày bận rộn việc nhà, rồi lo ăn uống, tiêu tiểu cho năm đứa nhỏ đã đủ mệt rồi, cô không nghĩ rước thêm một tiểu tổ tông nữa. Nuôi con mệt chứ bộ! Ai nuôi rồi sẽ biết.
“Mẹ, Hoa Hoa”. Tiểu Ô Ô ôm cổ mẹ, đầu nhỏ lắc tới lắc lui, bé còn quá nhỏ không biểu đạt được ý nghĩ của mình, quýnh lên rầm rì trong miệng, giống như nổi cáo nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.