Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 144: Em Gái Kế 3
Lão Hồ Thập Bát
16/05/2023
“Chị, đây là chỗ chị và anh rễ ở? Sao lại nhỏ như vậy? Chỗ này cũng lùn quá đi!” Tạ Y Nhiên giả ngây thơ giống như lần đầu tiên nhìn thấy hết sức ngạc nhiên.
Lý Hoài Ân lộ vẻ mặt không vui, nặng nề mà ho một tiếng, “Không phải em muốn đi xem văn phòng sao?”
Tạ Y Nhiên mới nhận thức được chính mình quá mức vênh váo, ở trước mặt chồng cô luôn xây dựng bộ mặt ôn nhu săn sóc, vừa rồi lộ ra thái độ cười nhạo quá mức lố.... Vội vàng nói: “Thực xin lỗi chị, em chính là nghĩ sao nói vậy, bình thường em viết thư cho chị cũng quen cách nói này rồi.... nên không lựa lời, chị... nhất định không so đo với em đúng không?”
Nhìn bộ dạng cắn môi, chớp mắt kia như mình vô tội, nhìn vào còn tưởng trước kia Vệ Mạnh Hỉ thường bắt nạt cô ta, từ đầu đến cuối Vệ Mạnh Hỉ chưa nói một câu.
Vệ Mạnh Hỉ hiếp mắt, nụ cười trên mặt càng tươi “Em gái, chị không nghĩ nhiều vậy nhưng làm trò trước mặt em rể chị phải nhắc em mấy câu, những lời như vậy đừng nói trước mặt mẹ chồng, “quái vật tóc quăn” và “gấu đen lớn” thì sao, cũng đừng trách chị đây nói thẳng, tất cả cũng vì tốt cho em gái thôi đấy....”
Kỳ thật cô cũng không chính nghe thấy được, nhưng muốn tạt chậu phân sao, không dễ vậy đâu. Nếu khiến cô không thoải mái thì cô cũng sẽ khiến cho họ không cao hứng được.
“Em đâu có....” Tạ Y Nhiên đôi mắt đảo tới lui hết sức lo lắng.
Mẹ chồng là chủ nhiệm trong nhà máy, bà có mái tóc quăn thời thượng, tính tình thẳng thắn và to tiếng nên được người trẻ tuổi đặt biệt danh là “quái vật tóc quăng” và “gấu đen lớn”. Cô nhiều lần thầm phàn nàn nhưng đó chỉ là lén lút thôi không dám thể hiện trước mặt. Làm sao dám làm trò trước mặt chồng.
Quả nhiên sắc mặt Lý Hoài Ân thay đổi, mẹ anh có hung hăng thế nào thì cũng từng làm việc dưới hầm, một tiểu bố thì làm gì có tư cách chế giễu bà ấy?
Tạ Y Nhiên muốn giải thích thật ra cô và Vệ Mạnh Hỉ nào có viết thư từ qua lại nói chuyện, càng không có viết trong thư nói bà ấy như vậy, nhưng ban nảy cô vừa bịa chuyện nói hai người “thường xuyên viết thư” đâu.
Đương nhiên Lý Hoài Ân cũng không muốn nghe cô giải thích, gần đây bởi vì lo an bài công tác cho cô, cha mẹ không ai cho sắc mặt tốt. Mẹ thì tính tình ngay thẳng, lần đầu gặp liền không thích vợ “nhỏ mọn”, nhưng gạo đã nấu thành cơm nên miễn cưỡng thỏa hiệp. Hiện tại vợ anh muốn công tác ở mỏ than, mẹ anh cảm thấy cô không có năng lực mà đòi trèo cao, hy vọng cô ấy lấy việc học làm trọng, nhân lúc chưa con thì tranh thủ thi đại học, tốt nghiệp có bằng cấp đàng hoàng thì đường đường chính chính mà vào làm.
Mẹ chồng nhà ai mà không thúc giục con dâu sinh cháu trai? Chỉ có mẹ anh không chỉ không thúc giục mà còn cổ vũ con dâu tiến về phía trước, anh cảm thấy mẹ làm người không tồi.
Nhưng Tạ Y Nhiên ở nông thôn nằm gai nếm mật lâu như vậy, ở bên anh chẳng phải cuối cùng cũng chỉ đổi một công việc tốt hơn sao? Hay bởi vì cô không thích đi học đại học?
Thời buổi này, công nhân nông dân tham gia quân ngũ, nếu biết chữ thì trước tiên nghĩ đến là thi đại hoc. Tạ Y Nhiên tuy tốt nghiệp cao trung, nhưng mấy năm nay đã sớm trả chữ hết cho thầy cô, ba năm liền thi không đậu, rốt ruộc không biết nên mở lại cái nắp nồi này không.
Nếu thi đậu, liền không cần “con cháu cán bộ” Lý Hoài Ân này.
“Đúng rồi chị, thiếu chút nữa quên nói, em và Lý cán sự đã xả chứng rồi, chủ nhật tới dự định mở tiệc ở nhà khách mỏ than chiêu đãi, đến lúc đó chị và anh rể nhớ đến nha” Chỉ có một ngày nghỉ trong tuần, nên mời khách thì mời vào ngày này.
Tạ Y Nhiên vẫn cười ngọt ngào, cô biết rằng khoảnh khắc đẹp và quan trọng nhất trong đời của một người phụ nữ là đám cưới, nhưng Vệ Mạnh HỈ thì không có gì cả, hai lần kết hôn chỉ dựa vào mấy lời của bà mối chứ đừng nói đến đám cưới khiến người ta hâm mộ, ngay cả tiền lễ hỏi cũng không có một phân.... Mà cô ta, mặc dù đi xuống nông thôn nhưng vẫn lấy được con trai cán bộ, được 1,600 đồng tiền lễ hỏi và sắp có một lễ cưới hoành tráng, còn sắp được nghênh đón cơ hội công tác của cuộc đời.
Vệ Mạnh Hỉ đời trước không thèm để ý, đời này cũng không, muốn một đời phong hoa sao? Tại sao bản thân lại không tự mình tạo nên.
Ngón tay còn có ngón dài ngón thấp, nhất định sẽ có một ngày đó!
Nghe nói ăn tiệc, sao cô lại không đi chứ? Dựa theo tập tục ở tỉnh Thạch Lan, anh chị em kết hôn không cần tiền biếu, hơn nữa đi càng nhiều thì cô dâu chú rể càng hạnh phúc.
Lý Hoài Ân lộ vẻ mặt không vui, nặng nề mà ho một tiếng, “Không phải em muốn đi xem văn phòng sao?”
Tạ Y Nhiên mới nhận thức được chính mình quá mức vênh váo, ở trước mặt chồng cô luôn xây dựng bộ mặt ôn nhu săn sóc, vừa rồi lộ ra thái độ cười nhạo quá mức lố.... Vội vàng nói: “Thực xin lỗi chị, em chính là nghĩ sao nói vậy, bình thường em viết thư cho chị cũng quen cách nói này rồi.... nên không lựa lời, chị... nhất định không so đo với em đúng không?”
Nhìn bộ dạng cắn môi, chớp mắt kia như mình vô tội, nhìn vào còn tưởng trước kia Vệ Mạnh Hỉ thường bắt nạt cô ta, từ đầu đến cuối Vệ Mạnh Hỉ chưa nói một câu.
Vệ Mạnh Hỉ hiếp mắt, nụ cười trên mặt càng tươi “Em gái, chị không nghĩ nhiều vậy nhưng làm trò trước mặt em rể chị phải nhắc em mấy câu, những lời như vậy đừng nói trước mặt mẹ chồng, “quái vật tóc quăn” và “gấu đen lớn” thì sao, cũng đừng trách chị đây nói thẳng, tất cả cũng vì tốt cho em gái thôi đấy....”
Kỳ thật cô cũng không chính nghe thấy được, nhưng muốn tạt chậu phân sao, không dễ vậy đâu. Nếu khiến cô không thoải mái thì cô cũng sẽ khiến cho họ không cao hứng được.
“Em đâu có....” Tạ Y Nhiên đôi mắt đảo tới lui hết sức lo lắng.
Mẹ chồng là chủ nhiệm trong nhà máy, bà có mái tóc quăn thời thượng, tính tình thẳng thắn và to tiếng nên được người trẻ tuổi đặt biệt danh là “quái vật tóc quăng” và “gấu đen lớn”. Cô nhiều lần thầm phàn nàn nhưng đó chỉ là lén lút thôi không dám thể hiện trước mặt. Làm sao dám làm trò trước mặt chồng.
Quả nhiên sắc mặt Lý Hoài Ân thay đổi, mẹ anh có hung hăng thế nào thì cũng từng làm việc dưới hầm, một tiểu bố thì làm gì có tư cách chế giễu bà ấy?
Tạ Y Nhiên muốn giải thích thật ra cô và Vệ Mạnh Hỉ nào có viết thư từ qua lại nói chuyện, càng không có viết trong thư nói bà ấy như vậy, nhưng ban nảy cô vừa bịa chuyện nói hai người “thường xuyên viết thư” đâu.
Đương nhiên Lý Hoài Ân cũng không muốn nghe cô giải thích, gần đây bởi vì lo an bài công tác cho cô, cha mẹ không ai cho sắc mặt tốt. Mẹ thì tính tình ngay thẳng, lần đầu gặp liền không thích vợ “nhỏ mọn”, nhưng gạo đã nấu thành cơm nên miễn cưỡng thỏa hiệp. Hiện tại vợ anh muốn công tác ở mỏ than, mẹ anh cảm thấy cô không có năng lực mà đòi trèo cao, hy vọng cô ấy lấy việc học làm trọng, nhân lúc chưa con thì tranh thủ thi đại học, tốt nghiệp có bằng cấp đàng hoàng thì đường đường chính chính mà vào làm.
Mẹ chồng nhà ai mà không thúc giục con dâu sinh cháu trai? Chỉ có mẹ anh không chỉ không thúc giục mà còn cổ vũ con dâu tiến về phía trước, anh cảm thấy mẹ làm người không tồi.
Nhưng Tạ Y Nhiên ở nông thôn nằm gai nếm mật lâu như vậy, ở bên anh chẳng phải cuối cùng cũng chỉ đổi một công việc tốt hơn sao? Hay bởi vì cô không thích đi học đại học?
Thời buổi này, công nhân nông dân tham gia quân ngũ, nếu biết chữ thì trước tiên nghĩ đến là thi đại hoc. Tạ Y Nhiên tuy tốt nghiệp cao trung, nhưng mấy năm nay đã sớm trả chữ hết cho thầy cô, ba năm liền thi không đậu, rốt ruộc không biết nên mở lại cái nắp nồi này không.
Nếu thi đậu, liền không cần “con cháu cán bộ” Lý Hoài Ân này.
“Đúng rồi chị, thiếu chút nữa quên nói, em và Lý cán sự đã xả chứng rồi, chủ nhật tới dự định mở tiệc ở nhà khách mỏ than chiêu đãi, đến lúc đó chị và anh rể nhớ đến nha” Chỉ có một ngày nghỉ trong tuần, nên mời khách thì mời vào ngày này.
Tạ Y Nhiên vẫn cười ngọt ngào, cô biết rằng khoảnh khắc đẹp và quan trọng nhất trong đời của một người phụ nữ là đám cưới, nhưng Vệ Mạnh HỈ thì không có gì cả, hai lần kết hôn chỉ dựa vào mấy lời của bà mối chứ đừng nói đến đám cưới khiến người ta hâm mộ, ngay cả tiền lễ hỏi cũng không có một phân.... Mà cô ta, mặc dù đi xuống nông thôn nhưng vẫn lấy được con trai cán bộ, được 1,600 đồng tiền lễ hỏi và sắp có một lễ cưới hoành tráng, còn sắp được nghênh đón cơ hội công tác của cuộc đời.
Vệ Mạnh Hỉ đời trước không thèm để ý, đời này cũng không, muốn một đời phong hoa sao? Tại sao bản thân lại không tự mình tạo nên.
Ngón tay còn có ngón dài ngón thấp, nhất định sẽ có một ngày đó!
Nghe nói ăn tiệc, sao cô lại không đi chứ? Dựa theo tập tục ở tỉnh Thạch Lan, anh chị em kết hôn không cần tiền biếu, hơn nữa đi càng nhiều thì cô dâu chú rể càng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.