Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 142: Em Gái Kế
Lão Hồ Thập Bát
15/05/2023
Phòng mới của nhóm quặng tẩu đã làm xong, nhà bên cạnh Lý Tú Trân đã chuyển vào ở rồi. Không biết có phải hộ khẩu của họ đông người hay không mà được duyệt thêm diện tích hai gian phòng, bọn họ cũng đến chỗ Vệ Mạnh Hỉ mấy lần rồi, cũng mời mấy cái công nhân đã từng làm cho Vệ Mạnh Hỉ, cái phòng ở cũng mang phong cách của Vệ Mạnh Hỉ.
Đặc biệt là cái cửa số được làm rất đẹp, một hàng đỗ quyên được trồng ở góc sân, màu sắc tươi tắn nhìn hết sức thoải mái.
Lưu Quế Hoa bĩu môi: “Cái này người ta gọi là màu xanh lá còn còn tốt hơn xanh lam”. Mới vừa dọn vào liền làm mấy bàn tiệc, mời toàn lãnh đạo văn phòng, ai cũng khen cái phòng mới này rất đẹp.
*màu xanh lá còn còn tốt hơn xanh lam: có nghĩa là con người có thể tiến bộ sau khi học tập hoặc giáo dục. Nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho học sinh vượt qua giáo viên hoặc con cháu vượt qua người đi trước == người sau vượt mặt người trước.
Vệ Mạnh Hỉ chỉ cười, mọi người ở thời đại 1980 nói chung là đầu óc đơn giản, nghĩ cách đóng góp cho việc xây dựng đất nước thông qua sự chăm chỉ, mặc dù có nhiều người lén lút ăn trộm như Nghiêm Lão Tam, nhưng đại đa số đều nghĩ muốn tạo mối quan hệ gì đó.
Cũng chính cô đời trước vì mở rộng quy mô kinh doanh, đã đơn thương độc mã đi ra ngoài chạy nghiệp vụ, ở trong hoàn thành đơn thuần thế này cô thiếu chút nữa đã quên chạy quan hệ.
Đầu óc Lý Tú Trân cũng không đơn giản, tuy nhiên Vệ Mạnh Hỉ cũng không phản cảm, không quan tâm cô ta có tâm hay hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô thì cô có thể nhìn cô ta bằng ánh mắt thưởng thức.
“Ô Ô, chơi không?” Bỗng nhiên trên đỉnh đầu phát ra âm thanh trẻ con, Vệ Mạnh Hỉ ngẩng đầu lên thấy, thì ra là Tiểu Thu Phương non nớt trắng nõn đang cưỡi trên cây sơn trà.
Cây sơn trà này phát triển rất tươi tốt, hai phần ba là ở nhà họ, còn một phần ba là ở nhà họ Trương. Khi đó cô yêu cầu công nhân chặt bỏ một vài cành cây nếu nhà họ Trương sợ bị khuất sáng chiếu không tới, nhưng Lý Tú Trân nói không cần, xem đi bây giờ đứa nhỏ trèo lên chơi như vậy là hay lắm hả?
Tiểu Ô Ô chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, mới vừa ăn lựu bị dị ứng rồi lại thích cùng chơi với Tiểu Thu Phương nhà người ta, nghe cách vách kêu, bé giương tay muốn mẹ ôm lên cây học chị Thu Phương cỡi lên.
“Cao quá nguy hiểm lắm, chúng ta chơi trong sân được không?” Vệ Mạnh Hỉ quay qua kêu Lý Tú Trân, bảo cô ấy chú ý Tiểu Thu Phương một chút, đừng làm cho nó ngã.
Tuy rằng cây không cao lắm, nói ngồi ngay cành vị trí tương tự như bức tường trong sân, chiều cao chỉ bằng nửa thắt lưng người lớn, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, để ngã xuống là đập đầu như chơi chứ giỡn.
Tiểu Ô Ô ngoan ngoãn nghe lời liền ngồi vào băng ghế nhỏ chơi một mình, tay trái cầm nửa bình sữa, tay phải cầm bốn năm lát đào khô và nửa cái bánh bao xốp mềm.
Tiểu Thu Phương ở trên cây lúc lắc một hồi, đôi mắt nhìn thẳng xuống ---- một đứa con nít hai tuổi làm sao có sức chống cự với mùi sữa, trong miệng không khống chế được nước miếng ứa ra.
Đang chơi thì đầu đường của khu túp lều truyền một trận tiếng động, càng lúc càng đến gần.
“Tiểu Vệ, mau ra đây, nhà cháu có thân thích đến nè!” Bà Hoàng lớn giọng, phá lệ nhiệt tình, “Đây là là nhà của Vệ Mạnh Hỉ”.
Người ta nói nghèo ở chợ đông cũng không có người hỏi, giàu dù có núi sâu thăm thẳm cũng có người tìm. Cô hiện tại đang nghèo đến leng keng vẫn có thân thích hả? Không lẽ người của Thái Hoa Câu tới hả trời?
Vệ Mạnh Hỉ nhíu mày, dưới gầm giường lấy ra cây sắt lúc trước thuận tay cất xuống.
“Chị”. Bước vào cửa là nữ đồng chí khoảng hơn hai mươi tuổi xuất đầu, làn da vàng khỏe mạnh, hốc mắt sâu, cười rộ lên con mắt cong thành vầng trăng non, hai bên bệnh hai bím tóc quai chèo, mặc một bộ đồ mới còn có nếp gấp gợn sóng của sợi tổng hợp, dưới chân là một đôi giày da mới.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ kinh hãi.
Đây không phải là em gái kế “đáng lẽ” đã “mất” được ba năm Tạ Y Nhiên sao?
Hình dáng này Vệ Mạnh Hỉ không quên, đặc biệt là cặp mắt cong như trăng non kia, trước kia làm da trắng nõn, được mọi người khen xinh đẹp. Dù vậy cũng không so được với Vệ Mạnh Hỉ.
Đặc biệt là cái cửa số được làm rất đẹp, một hàng đỗ quyên được trồng ở góc sân, màu sắc tươi tắn nhìn hết sức thoải mái.
Lưu Quế Hoa bĩu môi: “Cái này người ta gọi là màu xanh lá còn còn tốt hơn xanh lam”. Mới vừa dọn vào liền làm mấy bàn tiệc, mời toàn lãnh đạo văn phòng, ai cũng khen cái phòng mới này rất đẹp.
*màu xanh lá còn còn tốt hơn xanh lam: có nghĩa là con người có thể tiến bộ sau khi học tập hoặc giáo dục. Nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho học sinh vượt qua giáo viên hoặc con cháu vượt qua người đi trước == người sau vượt mặt người trước.
Vệ Mạnh Hỉ chỉ cười, mọi người ở thời đại 1980 nói chung là đầu óc đơn giản, nghĩ cách đóng góp cho việc xây dựng đất nước thông qua sự chăm chỉ, mặc dù có nhiều người lén lút ăn trộm như Nghiêm Lão Tam, nhưng đại đa số đều nghĩ muốn tạo mối quan hệ gì đó.
Cũng chính cô đời trước vì mở rộng quy mô kinh doanh, đã đơn thương độc mã đi ra ngoài chạy nghiệp vụ, ở trong hoàn thành đơn thuần thế này cô thiếu chút nữa đã quên chạy quan hệ.
Đầu óc Lý Tú Trân cũng không đơn giản, tuy nhiên Vệ Mạnh Hỉ cũng không phản cảm, không quan tâm cô ta có tâm hay hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô thì cô có thể nhìn cô ta bằng ánh mắt thưởng thức.
“Ô Ô, chơi không?” Bỗng nhiên trên đỉnh đầu phát ra âm thanh trẻ con, Vệ Mạnh Hỉ ngẩng đầu lên thấy, thì ra là Tiểu Thu Phương non nớt trắng nõn đang cưỡi trên cây sơn trà.
Cây sơn trà này phát triển rất tươi tốt, hai phần ba là ở nhà họ, còn một phần ba là ở nhà họ Trương. Khi đó cô yêu cầu công nhân chặt bỏ một vài cành cây nếu nhà họ Trương sợ bị khuất sáng chiếu không tới, nhưng Lý Tú Trân nói không cần, xem đi bây giờ đứa nhỏ trèo lên chơi như vậy là hay lắm hả?
Tiểu Ô Ô chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, mới vừa ăn lựu bị dị ứng rồi lại thích cùng chơi với Tiểu Thu Phương nhà người ta, nghe cách vách kêu, bé giương tay muốn mẹ ôm lên cây học chị Thu Phương cỡi lên.
“Cao quá nguy hiểm lắm, chúng ta chơi trong sân được không?” Vệ Mạnh Hỉ quay qua kêu Lý Tú Trân, bảo cô ấy chú ý Tiểu Thu Phương một chút, đừng làm cho nó ngã.
Tuy rằng cây không cao lắm, nói ngồi ngay cành vị trí tương tự như bức tường trong sân, chiều cao chỉ bằng nửa thắt lưng người lớn, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, để ngã xuống là đập đầu như chơi chứ giỡn.
Tiểu Ô Ô ngoan ngoãn nghe lời liền ngồi vào băng ghế nhỏ chơi một mình, tay trái cầm nửa bình sữa, tay phải cầm bốn năm lát đào khô và nửa cái bánh bao xốp mềm.
Tiểu Thu Phương ở trên cây lúc lắc một hồi, đôi mắt nhìn thẳng xuống ---- một đứa con nít hai tuổi làm sao có sức chống cự với mùi sữa, trong miệng không khống chế được nước miếng ứa ra.
Đang chơi thì đầu đường của khu túp lều truyền một trận tiếng động, càng lúc càng đến gần.
“Tiểu Vệ, mau ra đây, nhà cháu có thân thích đến nè!” Bà Hoàng lớn giọng, phá lệ nhiệt tình, “Đây là là nhà của Vệ Mạnh Hỉ”.
Người ta nói nghèo ở chợ đông cũng không có người hỏi, giàu dù có núi sâu thăm thẳm cũng có người tìm. Cô hiện tại đang nghèo đến leng keng vẫn có thân thích hả? Không lẽ người của Thái Hoa Câu tới hả trời?
Vệ Mạnh Hỉ nhíu mày, dưới gầm giường lấy ra cây sắt lúc trước thuận tay cất xuống.
“Chị”. Bước vào cửa là nữ đồng chí khoảng hơn hai mươi tuổi xuất đầu, làn da vàng khỏe mạnh, hốc mắt sâu, cười rộ lên con mắt cong thành vầng trăng non, hai bên bệnh hai bím tóc quai chèo, mặc một bộ đồ mới còn có nếp gấp gợn sóng của sợi tổng hợp, dưới chân là một đôi giày da mới.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ kinh hãi.
Đây không phải là em gái kế “đáng lẽ” đã “mất” được ba năm Tạ Y Nhiên sao?
Hình dáng này Vệ Mạnh Hỉ không quên, đặc biệt là cặp mắt cong như trăng non kia, trước kia làm da trắng nõn, được mọi người khen xinh đẹp. Dù vậy cũng không so được với Vệ Mạnh Hỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.