Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 13: Giúp Đỡ 2
Lão Hồ Thập Bát
15/01/2023
Nói tới mười năm trước, các đại đội công xã nhận không ít thanh niên tri thức, nói đến đẹp trai tuấn tú phần lớn mọi người đều nghĩ đến các nam thanh niên tri thức trong thành phố đến, mà Lục Quảng Toàn tuy là người nông thôn nhưng vẫn phong độ tuấn tú không thua kém gì thanh niên trong thành nên mọi người đặc biệt ấn tượng sâu sắc.
Thư ký nghiêm túc kiểm tra thư giới thiệu rồi hướng lãnh đạo huyện gật đầu: “Không sai, là bút tích của đại đội trưởng Thái Hoa Câu, nhân viên công tác ở bưu chính có nó lý do tại sao không cho cô lãnh tiền không?”
Vệ Mạnh Hỉ lại khóc, vấn đề này hơi mơ hồ càng nghỉ càng thấy sai nhưng cô chắc chắn tiền của cô bị sở bưu chính tham ô.
Vốn dĩ cô chỉ muốn lấy tiền gửi nhưng người phụ nữ béo kia chơi trò con khỉ với cô, đã vậy cô không cần khách khí.
Tiền vốn thuộc về cô cùng mấy đứa nhỏ, dù là một phần tiền cô cũng muốn lấy lại.
“Sở bưu chính cũng không xa, các ngài có thể đi cùng tôi xem thử không?”
Căn Hoa Căn Bảo liếc nhìn nhau, bọn nó cảm giác mẹ mới hiện tại thay đổi. Trước kia bị ủy khuất cũng không dám nói một câu chỉ biết im lặng khóc một mình, nhưng hiện tại còn đi tìm đại nhân vật cáo trạng a!
Người phụ nữ béo tưởng rằng đã đuổi được Vệ Mạnh Hỉ đi nên trong lòng rất đang đắc ý. Kỳ thật cô cũng là học Lục là thân thích bảy tám đời bà con thân thích xa của nhà họ Lục. Liền cùng là người nhà quê với nhau nên nhìn thấy ông Lục phải gọi bằng “chú ba”. Tuy rằng chưa thấy qua cô con dâu nhị hôn này, nhưng mơ hồ cũng biết được sự tình nên cô ngầm ngấm giúp ông Lục “cỡm” số tiền này.
Xem ra người phụ nữ này không phải hoàn toàn là đầu gỗ, cô phải gặp chú ba nhắc nhở đề phòng cô mới được.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên có nhiều người mặc đồng phục cán bộ đi tới hỏi ai là nhân viên công tác phụ trách nhận tiền gửi.
“Là tôi....lãnh đạo có chỉ thị gì?” Chiếc mông mập mạp của cô ta dịch ra khỏi ghế ngồi.
“Cô tên gọi là gì? Chủ nhiệm các cô đâu?”
“Báo cáo lãnh đạo, tôi là Lục Tiểu Ngọc phụ trách nhận tiền gửi ở sở bưu chính”. Lục Tiểu Ngọc thân mình đứng thẳng, còn chủ nhiệm bây giờ chắc là đi trong huyện mở hợp đi.
“Nếu cô là người phụ trách nhận tiền gửi người ta đến nhận sao cô cự tuyệt?”
“Ai da lãnh đạo, thật là oan uổng, bất kỳ ai đến miễn đúng tên trên trương gửi tiền, có giấy tờ chứng minh thân phận cùng giấy giới thiệu tôi đều đưa đi một phân cũng không thiếu, kiên quyết ngăn chặn trường hợp thiếu đạo đức giả mạo người nhận, lãnh đạo…..”
“Vậy được rồi, đem tiền gửi mấy năm nay đưa cho vị đồng chí này đi”. Vương Chí Cương không kiên nhẫn lắng nghe đánh gãy lời nói của Lục Tiểu Ngọc, đưa tay chỉ về phía Vệ Mạnh Hỉ.
Trên đường đến đây ông có hỏi qua, vị tiểu đồng chí này mấy năm qua chưa từng thu được trương tiền gửi, nhưng có hỏi chồng về nhà thăm người thân có nói mỗi tháng ít nhất 20 đồng, tính lên 22 tháng chính là 440 đồng.
Lục Tiểu Ngọc trợn tròn mắt: “Tiền gửi hai năm? Tiền đó không phải đã…..”
Cũng may cô còn chưa nói ra ba chữ “bị lấy đi”. Công tác yêu cầu tính kỷ luật cao, cần phải có giấy tờ chứng minh khớp với nhau mà trên đơn gửi tiền đều viết tên Vệ Mạnh Hỉ, người mù cũng biết ông Lục giả mạo lãnh đi rồi. Còn cô cũng dung túng hành vi giả mạo lãnh tiền này hai năm qua, việc này chính là vi phạm nguyên tắc cũng đủ bị khai trừ công tác.
Số tiền lớn như vậy nếu muốn truy cứu lên cũng đủ khả năng ngồi tù.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến lãnh tiền, nếu không tin các vị lãnh đạo có thể xem lại hồ sơ lãnh tiền, tuyệt đối không có tên tôi Vệ Mạnh Hỉ, tuy rằng bản thân tôi không biết chữ nhưng viết được tên chính mình”.
“Đúng vậy, có giấy trắng mực đen không phải kiểm tra dễ dàng hơn sao”.
“Còn thất thần làm gì, đem hồ sơ ký tên lãnh tiền ra đây”.
Thư ký nghiêm túc kiểm tra thư giới thiệu rồi hướng lãnh đạo huyện gật đầu: “Không sai, là bút tích của đại đội trưởng Thái Hoa Câu, nhân viên công tác ở bưu chính có nó lý do tại sao không cho cô lãnh tiền không?”
Vệ Mạnh Hỉ lại khóc, vấn đề này hơi mơ hồ càng nghỉ càng thấy sai nhưng cô chắc chắn tiền của cô bị sở bưu chính tham ô.
Vốn dĩ cô chỉ muốn lấy tiền gửi nhưng người phụ nữ béo kia chơi trò con khỉ với cô, đã vậy cô không cần khách khí.
Tiền vốn thuộc về cô cùng mấy đứa nhỏ, dù là một phần tiền cô cũng muốn lấy lại.
“Sở bưu chính cũng không xa, các ngài có thể đi cùng tôi xem thử không?”
Căn Hoa Căn Bảo liếc nhìn nhau, bọn nó cảm giác mẹ mới hiện tại thay đổi. Trước kia bị ủy khuất cũng không dám nói một câu chỉ biết im lặng khóc một mình, nhưng hiện tại còn đi tìm đại nhân vật cáo trạng a!
Người phụ nữ béo tưởng rằng đã đuổi được Vệ Mạnh Hỉ đi nên trong lòng rất đang đắc ý. Kỳ thật cô cũng là học Lục là thân thích bảy tám đời bà con thân thích xa của nhà họ Lục. Liền cùng là người nhà quê với nhau nên nhìn thấy ông Lục phải gọi bằng “chú ba”. Tuy rằng chưa thấy qua cô con dâu nhị hôn này, nhưng mơ hồ cũng biết được sự tình nên cô ngầm ngấm giúp ông Lục “cỡm” số tiền này.
Xem ra người phụ nữ này không phải hoàn toàn là đầu gỗ, cô phải gặp chú ba nhắc nhở đề phòng cô mới được.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên có nhiều người mặc đồng phục cán bộ đi tới hỏi ai là nhân viên công tác phụ trách nhận tiền gửi.
“Là tôi....lãnh đạo có chỉ thị gì?” Chiếc mông mập mạp của cô ta dịch ra khỏi ghế ngồi.
“Cô tên gọi là gì? Chủ nhiệm các cô đâu?”
“Báo cáo lãnh đạo, tôi là Lục Tiểu Ngọc phụ trách nhận tiền gửi ở sở bưu chính”. Lục Tiểu Ngọc thân mình đứng thẳng, còn chủ nhiệm bây giờ chắc là đi trong huyện mở hợp đi.
“Nếu cô là người phụ trách nhận tiền gửi người ta đến nhận sao cô cự tuyệt?”
“Ai da lãnh đạo, thật là oan uổng, bất kỳ ai đến miễn đúng tên trên trương gửi tiền, có giấy tờ chứng minh thân phận cùng giấy giới thiệu tôi đều đưa đi một phân cũng không thiếu, kiên quyết ngăn chặn trường hợp thiếu đạo đức giả mạo người nhận, lãnh đạo…..”
“Vậy được rồi, đem tiền gửi mấy năm nay đưa cho vị đồng chí này đi”. Vương Chí Cương không kiên nhẫn lắng nghe đánh gãy lời nói của Lục Tiểu Ngọc, đưa tay chỉ về phía Vệ Mạnh Hỉ.
Trên đường đến đây ông có hỏi qua, vị tiểu đồng chí này mấy năm qua chưa từng thu được trương tiền gửi, nhưng có hỏi chồng về nhà thăm người thân có nói mỗi tháng ít nhất 20 đồng, tính lên 22 tháng chính là 440 đồng.
Lục Tiểu Ngọc trợn tròn mắt: “Tiền gửi hai năm? Tiền đó không phải đã…..”
Cũng may cô còn chưa nói ra ba chữ “bị lấy đi”. Công tác yêu cầu tính kỷ luật cao, cần phải có giấy tờ chứng minh khớp với nhau mà trên đơn gửi tiền đều viết tên Vệ Mạnh Hỉ, người mù cũng biết ông Lục giả mạo lãnh đi rồi. Còn cô cũng dung túng hành vi giả mạo lãnh tiền này hai năm qua, việc này chính là vi phạm nguyên tắc cũng đủ bị khai trừ công tác.
Số tiền lớn như vậy nếu muốn truy cứu lên cũng đủ khả năng ngồi tù.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến lãnh tiền, nếu không tin các vị lãnh đạo có thể xem lại hồ sơ lãnh tiền, tuyệt đối không có tên tôi Vệ Mạnh Hỉ, tuy rằng bản thân tôi không biết chữ nhưng viết được tên chính mình”.
“Đúng vậy, có giấy trắng mực đen không phải kiểm tra dễ dàng hơn sao”.
“Còn thất thần làm gì, đem hồ sơ ký tên lãnh tiền ra đây”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.