Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 40: Lục Tiểu Ngọc Xuất Hiện
Lão Hồ Thập Bát
30/03/2023
“Mẹ làm món gì ngon mà thơm quá vậy?”
“Sữa bột!”
Bốn đứa nhỏ thèm không chịu nổi, sữa bột là đồ vật quý đâu, người lớn cảm thấy tanh nhưng đối với con nít cảm nhận mùi thơm như lực hấp dẫn trí mạng, loại hấp dẫn này đại khái giống như quan hệ với người mẹ.
Lòng bàn tay đều là thịt, Vệ Mạnh Hỉ lấy chén nhỏ múc ba muỗng lớn sữa bột rồi pha với nước nóng cho bọn nhỏ thay phiên nhau uống một ngụm.
Mùi sữa bột thật sự hấp dẫn bất kì đứa nhỏ nào, tiểu Ô Ô cũng không ngoại lệ, uống xong còn liếm môi rồi chỉ vào hộp sữa, ý là bé muốn uống nữa.
Vệ Mạnh Hỉ không có pha thêm mà quan sát một chút xem có phản ứng gì không rồi mới bỏ thêm hai muỗng vào chén.
Ô Ô còn nhỏ tự mình chậm rãi thưởng thức một chén, còn đang nhấm nháp mùi vị. Bốn đứa nhỏ còn lại thì không thể hài hòa như vậy. Vệ Hồng sợ Vệ Đông miệng rộng uống quá nhiều, Vệ Đông sợ Căn Hoa liếm vành chén, Căn Bảo thì sợ vệ Hồng chấm đầu ngón tay vô rồi đưa lên liếm. Mẹ nói không được phép liếm ngón tay, không được đưa ngón tay vô đồ ăn của người khác, Căn Hoa thì ngại Căn Bảo nói nhiều còn mách lẻo nữa....
Bốn đứa ríu rít với nhau như bầy vịt tranh nhau nhận công, xem đi xem một hồi không chừng bốn tiểu gia hỏa có thể sinh ra một cái trứng vịt to đâu.
Vệ Mạnh Hỉ bị bốn tiểu gia hỏa nhao nháo muốn điếc tai, xem ra lần sau phải phân chia mỗi đứa một chén để khỏi ríu ra ríu rít nữa.
Giữa trưa mặt trời lên, ánh nắng chiếu xuống mặt đường tăng thêm hương vị đất đai khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vệ Mạnh Hỉ đem những đồ vật cần mang lúc đi đường chuẩn bị, cơm nắm làm theo số lượng ba ngày ăn của mỗi người.
Bọn nhỏ cũng không biết mẹ bọn nó cả ngày không ra khỏi cửa chỉ thấy ở nhà làm cơm nắm, rốt cuộc tại sao lại làm nhiều như vậy, nhưng chung quy bọn nó vẫn cảm thấy cao hứng.
Lúc ở nhà họ Lục có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm bọn nó có làm sống hay không nhưng ở đây thì khác, mẹ đồng ý cho bọn nó đi ra ngoài chơi, chỉ cần nói với mẹ một tiếng, đúng giờ cơm trở về là được.
“Mẹ, có việc lớn không tốt rồi!”
Vệ Mạnh Hỉ tiểu gia hỏa mồi hôi nhễ nhãi chạy vô tức muốn chết “Làm cái gì ầm ầm lên vậy?” Đi vào cửa chút nữa là vướng ngạch cửa ngã nhào đem cơm nắm cô một cước đá bay. Thử xem đem mâm cơm nắm này vất vả chuẩn bị ăn lúc đi đường đổ hết, coi cô có đánh cho một trận không.
“Không phải, là cái nữ nhân kia đến rồi”.
“Cái gì mà nữ với nhân, phải kêu dì”.
“Mẹ, là cái nữ nhân mập mập không cho chúng ta lấy tiền đó.....” Nó gấp đến độ vò đầu bứt tóc, tuy không nói rõ ràng nhưng nó cảm thấy mẹ có thể làm một vố đem ông bà nội mới tức chết đi.
Lục Tiểu Ngọc tới?
Cái này gọi là gì nhỉ? Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông? Vệ Mạnh Hỉ chờ chính là thời khắc này, cô lập tức kêu mấy đứa nhỏ trở về, trong nhà kỳ thật cũng không có gia cụ gì nhiều, cô chỉ lấy một cái chăn cũ, một cái bồn tráng men dùng rửa mặt rửa chân xài chung.... Còn lại đều để lại.
May mắn cơm năm đã chuẩn bị xong, bình nước có nước ấm bên trong, đem theo tất cả đồ ăn, mấy mẹ con liền lẳng lặng rời thôn không một tiếng động.
*****
Nhà họ Lục bên này cả gia đình vẫn chưa ăn cơm sáng, bụng đói tan tầm đi về. Đến nhà thấy nồi trong bếp vẫn lạnh tanh, hai vợ chồng nhà con thứ hai lại đi về nhà mẹ đẻ trốn, thật sự khiến người ta tức giận sôi máu mà.
“Đều tại bà đồng ý phân gia, trước kia vợ thằng ba còn ở, ít nhất còn biết làm cơm canh, hiện tại xem đi.....”
Bà Lục cũng ủy khuất “Chó điên đó mà chịu nấu cơm cho ông, nằm mơ đi”.
“Đúng rồi, ông nói xem mẹ Quảng Hoa có ý gì, không phải mượn trứng gà nhà mình sao? Thiếu ba mươi mấy cái trứng gà, bây giờ vẫn chưa thấy cái trứng nào, có phải quỵt luôn rồi không?”
“Cũng tại bà chiều hư cái thằng con trai thứ hai không có tiền đồ kia của bà đó!”
Ông Lục liếc bà Lục, chuẩn bị nói thêm gì đó thì thấy hai người bước vào, lập tức hai mắt sáng lên: “Ai du, cháu gái Tiểu Ngọc sao tới bây giờ mới đến, mấy ngày nay trời mua cậu không có ra khỏi núi, tiền lại làm phiền cháu mang đến tận nơi thế này cũng ngại”.
Mấy ngày nay Lục Tiểu Ngọc gầy đi một vòng, chỉ thấy cô chống nạn buồn như con ếch xanh béo.
“Cháu gái Tiểu Ngọc, đây là té chỗ nào sao?” Bà Lục muốn tiến lên nâng cô nhưng ai ngờ bị Lục Tiểu Ngọc xô ra.
“Sữa bột!”
Bốn đứa nhỏ thèm không chịu nổi, sữa bột là đồ vật quý đâu, người lớn cảm thấy tanh nhưng đối với con nít cảm nhận mùi thơm như lực hấp dẫn trí mạng, loại hấp dẫn này đại khái giống như quan hệ với người mẹ.
Lòng bàn tay đều là thịt, Vệ Mạnh Hỉ lấy chén nhỏ múc ba muỗng lớn sữa bột rồi pha với nước nóng cho bọn nhỏ thay phiên nhau uống một ngụm.
Mùi sữa bột thật sự hấp dẫn bất kì đứa nhỏ nào, tiểu Ô Ô cũng không ngoại lệ, uống xong còn liếm môi rồi chỉ vào hộp sữa, ý là bé muốn uống nữa.
Vệ Mạnh Hỉ không có pha thêm mà quan sát một chút xem có phản ứng gì không rồi mới bỏ thêm hai muỗng vào chén.
Ô Ô còn nhỏ tự mình chậm rãi thưởng thức một chén, còn đang nhấm nháp mùi vị. Bốn đứa nhỏ còn lại thì không thể hài hòa như vậy. Vệ Hồng sợ Vệ Đông miệng rộng uống quá nhiều, Vệ Đông sợ Căn Hoa liếm vành chén, Căn Bảo thì sợ vệ Hồng chấm đầu ngón tay vô rồi đưa lên liếm. Mẹ nói không được phép liếm ngón tay, không được đưa ngón tay vô đồ ăn của người khác, Căn Hoa thì ngại Căn Bảo nói nhiều còn mách lẻo nữa....
Bốn đứa ríu rít với nhau như bầy vịt tranh nhau nhận công, xem đi xem một hồi không chừng bốn tiểu gia hỏa có thể sinh ra một cái trứng vịt to đâu.
Vệ Mạnh Hỉ bị bốn tiểu gia hỏa nhao nháo muốn điếc tai, xem ra lần sau phải phân chia mỗi đứa một chén để khỏi ríu ra ríu rít nữa.
Giữa trưa mặt trời lên, ánh nắng chiếu xuống mặt đường tăng thêm hương vị đất đai khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vệ Mạnh Hỉ đem những đồ vật cần mang lúc đi đường chuẩn bị, cơm nắm làm theo số lượng ba ngày ăn của mỗi người.
Bọn nhỏ cũng không biết mẹ bọn nó cả ngày không ra khỏi cửa chỉ thấy ở nhà làm cơm nắm, rốt cuộc tại sao lại làm nhiều như vậy, nhưng chung quy bọn nó vẫn cảm thấy cao hứng.
Lúc ở nhà họ Lục có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm bọn nó có làm sống hay không nhưng ở đây thì khác, mẹ đồng ý cho bọn nó đi ra ngoài chơi, chỉ cần nói với mẹ một tiếng, đúng giờ cơm trở về là được.
“Mẹ, có việc lớn không tốt rồi!”
Vệ Mạnh Hỉ tiểu gia hỏa mồi hôi nhễ nhãi chạy vô tức muốn chết “Làm cái gì ầm ầm lên vậy?” Đi vào cửa chút nữa là vướng ngạch cửa ngã nhào đem cơm nắm cô một cước đá bay. Thử xem đem mâm cơm nắm này vất vả chuẩn bị ăn lúc đi đường đổ hết, coi cô có đánh cho một trận không.
“Không phải, là cái nữ nhân kia đến rồi”.
“Cái gì mà nữ với nhân, phải kêu dì”.
“Mẹ, là cái nữ nhân mập mập không cho chúng ta lấy tiền đó.....” Nó gấp đến độ vò đầu bứt tóc, tuy không nói rõ ràng nhưng nó cảm thấy mẹ có thể làm một vố đem ông bà nội mới tức chết đi.
Lục Tiểu Ngọc tới?
Cái này gọi là gì nhỉ? Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông? Vệ Mạnh Hỉ chờ chính là thời khắc này, cô lập tức kêu mấy đứa nhỏ trở về, trong nhà kỳ thật cũng không có gia cụ gì nhiều, cô chỉ lấy một cái chăn cũ, một cái bồn tráng men dùng rửa mặt rửa chân xài chung.... Còn lại đều để lại.
May mắn cơm năm đã chuẩn bị xong, bình nước có nước ấm bên trong, đem theo tất cả đồ ăn, mấy mẹ con liền lẳng lặng rời thôn không một tiếng động.
*****
Nhà họ Lục bên này cả gia đình vẫn chưa ăn cơm sáng, bụng đói tan tầm đi về. Đến nhà thấy nồi trong bếp vẫn lạnh tanh, hai vợ chồng nhà con thứ hai lại đi về nhà mẹ đẻ trốn, thật sự khiến người ta tức giận sôi máu mà.
“Đều tại bà đồng ý phân gia, trước kia vợ thằng ba còn ở, ít nhất còn biết làm cơm canh, hiện tại xem đi.....”
Bà Lục cũng ủy khuất “Chó điên đó mà chịu nấu cơm cho ông, nằm mơ đi”.
“Đúng rồi, ông nói xem mẹ Quảng Hoa có ý gì, không phải mượn trứng gà nhà mình sao? Thiếu ba mươi mấy cái trứng gà, bây giờ vẫn chưa thấy cái trứng nào, có phải quỵt luôn rồi không?”
“Cũng tại bà chiều hư cái thằng con trai thứ hai không có tiền đồ kia của bà đó!”
Ông Lục liếc bà Lục, chuẩn bị nói thêm gì đó thì thấy hai người bước vào, lập tức hai mắt sáng lên: “Ai du, cháu gái Tiểu Ngọc sao tới bây giờ mới đến, mấy ngày nay trời mua cậu không có ra khỏi núi, tiền lại làm phiền cháu mang đến tận nơi thế này cũng ngại”.
Mấy ngày nay Lục Tiểu Ngọc gầy đi một vòng, chỉ thấy cô chống nạn buồn như con ếch xanh béo.
“Cháu gái Tiểu Ngọc, đây là té chỗ nào sao?” Bà Lục muốn tiến lên nâng cô nhưng ai ngờ bị Lục Tiểu Ngọc xô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.