Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 99: Vạch Trần 1
Lão Hồ Thập Bát
25/04/2023
Chỉ là đứa trẻ 4 tuổi, thử lỏa mắt tìm toàn bộ khu túp lều này xem cũng không có đứa nhỏ nào mặc quần lót, ngay cả con cháu ở mỏ than có cha mẹ là công nhân viên chức cũng chỉ mặc quần hở đũng thôi, chứ có nào mặc quần lót, chính là lãng phí!
Nhưng Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ rằng như vậy là lãng phí, cô phát hiện kể từ khi bọn nhỏ bắt đầu mặc quần lót, Vệ Đông Căn Bảo đều thích đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng của mỏ than, một ngày chạy đến đó hơn mười lần vì muốn khoe bọn nó có quần lót mặc.
Đây là vì quyền riêng tư và bảo hộ thân thể cho bọn nó, đặc biệt là hai đứa con gái. Nếu người lớn không dạy bọn nhỏ rằng những nơi tư mật trên cơ thể cần phải giấu đi, không được cho người lạ xem thì làm sao đứa nhỏ có thể nhận thức được vấn đề này? Vệ Mạnh Hỉ đã nói với Lưu Quế Hoa chuyện này rất nhiều lần, nhưng Lưu Quế Hoa vẫn khăng khăng quan niệm, nuôi đứa nhỏ cho nó đủ ăn là được rồi không cần quá “tinh tế” như vậy, nghe xong Vệ Mạnh Hỉ không khuyên gì thêm.
Dù bạn bè thân thiết cỡ nào cũng không thể đem suy nghĩ của mình áp đặt lên trên đầu người khác phải không?
“Đúng là đồ không biết xấu hổ, giữa ban ngày thanh thiên bạch nhật mà nói những chuyện vô liêm sĩ như vậy, đúng là đồ quê mùa, không học thức, phi!”. Vệ Mạnh Hỉ chậm rãi tháo miếng dưa leo trên mặt xuống, quay đầu lại nhìn: “Vậy sao? Không biết xấu hổ sao cô còn mặc áo lót? Mau cởi nó ra đi, để mặt trời ngoài kia sớm soi rọi vào tâm tư u tối kia của cô”.
Khang Mẫn bị Vệ Mạnh Hỉ nói đến đỏ mặt, dặm chân nói: “Mạc Lỵ cậu xem, mình nói có sai đâu, miệng mồm cô ta không đứng đắn”.
Lý Mạc Lỵ cau mày gật gật đầu theo, nhưng cũng không bao che bạn tốt: “Cậu cũng không thể nói người khác không biết xấu hổ, lời này không nên tùy tiện nói”.
Vệ Mạnh Hỉ bị châm thêm lửa giận: “Thế nào, chỉ cho phép bản thân mình mặc, còn người khác mặc thì không được?”
Lý Mạc Lỵ theo bản năng nhìn trên người Vệ Mạnh Hỉ, cô và Khang Mẫn đang đứng với nhau, không biết Vệ Mạnh Hỉ là đang nói ai? Vốn dĩ là vùng đất bằng phẳng, nếu không phải mặc thứ đồ kia, làm sao có thể đĩnh bạt như vậy?
“Về sau đừng nói những lời này nữa”.
Vệ Mạnh Hỉ nghe những lời này, có vẻ như Lý Mạc Lý khá giống cha cô ta, đôi khi cũng khá đàng hoàng, biết nói lý lẽ nhỉ!
Trước khi Khang Mẫn làm tinh, cô nhắc lại chuyện cô ta lần nữa: “Chắc là cô ta lại đến chỗ của cô châm ngòi đúng không? Cô không thừa nhận tôi cũng biết được, chắc chắn cô ta nói tôi vu khống cô ta ăn trộm tiền, làm hại cô ta bị ba cô cắt công tác, tiền cô ta tính không sai, tại nam công nhân kia tự mình giấu đi…. Có phải như vậy không?”
Lý Mạc Lỵ nhăn mày ngày càng sâu, tìm được người chống lưng Khang Mẫn giống như con gà trống ưỡn bộ ngực teo tóp của mình.
“Cô không phủ nhận, thì đúng là vậy rồi” Vệ Mạnh Hỉ thở dài, “Lý Mạc Lỵ, nói cô bị ngốc thì cô không tin, sao cô có thể đi tin con người lưu manh độc ác này như vậy?”
“Này, cô mắng ai lưu manh độc ác?”
“Ai lên tiếng thì là người đó!”
Khang Mẫn tức muốn chết, Vệ Mạnh Hỉ không phải là đèn cạn dầu, liên tiếp hai lần cô đều bị đánh bại trong tay Vệ Mạnh Hỉ, bộ đời trước cô đào mộ tổ tiên nhà cô ta sao?
Lý Mạc Lỵ không giống như những cô gái khác, từ nhỏ cô đã không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, xung quanh cô luôn có những ngôi sao đeo đuổi và nhiều bạn tốt, trong số đó thậm chí có cả bạn nam. Cũng chính bởi vì từ nhỏ lớn lên dưới đôi cánh của ba cô, tiếp thu nền giáo dục đàng hoàng, nếu không nói xấu sau lưng người khác thì họ sẽ không có lý do đi cáo trạng cô.
Tính cách cô như vậy là vì có cha che chở, cơ bản không có từng chịu thiệt thòi gì nên dẫn đến dễ tin vào lời nói từ một phía, khi đã tín nhiệm người nào đó thì sẽ vĩnh viễn tin tưởng, cứ thành thật như vậy bị người ta che tai bịt mặt hồi nào không biết.
Vệ Mạnh Hỉ thật sự muốn đem đầu cô ta xuống lắc lắc xem trong đó chứa thứ gì “Bạn tốt của cô thay đổi khái niệm hay thật đấy, tôi chỉ nói cô ta phát thiếu hai đồng tiền, vậy mà cô ta đi nói với cô tôi vu oan cô ta ăn trộm tiền. Nó chỉ khác một chữ mà một biên tập viên như cô nghe mấy lời này có phải cảm thấy sôi máu không?”
Lý Mạc Lỵ sửng sốt một chút, kỳ thật lúc đó cô chỉ quan tâm đến sự phẫn nộ, nhưng hiện tại nghe được một chữ khác biệt này có hai ý. “Phát thiếu” có thể là hành vi không cố ý, nhưng “trộm” thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Dù sao Vệ Mạnh Hỉ cũng không có việc gì, cũng không sợ phiền toái “Tới tới tới đây, mọi người tới đây nghe lại sự tình ngày đó Lý quặng trưởng xử án, hiện tại Khang Mẫn cảm thấy mình bị oan uổng, muốn chúng ta bỏ qua cho cô ấy a”.
Nhưng Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ rằng như vậy là lãng phí, cô phát hiện kể từ khi bọn nhỏ bắt đầu mặc quần lót, Vệ Đông Căn Bảo đều thích đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng của mỏ than, một ngày chạy đến đó hơn mười lần vì muốn khoe bọn nó có quần lót mặc.
Đây là vì quyền riêng tư và bảo hộ thân thể cho bọn nó, đặc biệt là hai đứa con gái. Nếu người lớn không dạy bọn nhỏ rằng những nơi tư mật trên cơ thể cần phải giấu đi, không được cho người lạ xem thì làm sao đứa nhỏ có thể nhận thức được vấn đề này? Vệ Mạnh Hỉ đã nói với Lưu Quế Hoa chuyện này rất nhiều lần, nhưng Lưu Quế Hoa vẫn khăng khăng quan niệm, nuôi đứa nhỏ cho nó đủ ăn là được rồi không cần quá “tinh tế” như vậy, nghe xong Vệ Mạnh Hỉ không khuyên gì thêm.
Dù bạn bè thân thiết cỡ nào cũng không thể đem suy nghĩ của mình áp đặt lên trên đầu người khác phải không?
“Đúng là đồ không biết xấu hổ, giữa ban ngày thanh thiên bạch nhật mà nói những chuyện vô liêm sĩ như vậy, đúng là đồ quê mùa, không học thức, phi!”. Vệ Mạnh Hỉ chậm rãi tháo miếng dưa leo trên mặt xuống, quay đầu lại nhìn: “Vậy sao? Không biết xấu hổ sao cô còn mặc áo lót? Mau cởi nó ra đi, để mặt trời ngoài kia sớm soi rọi vào tâm tư u tối kia của cô”.
Khang Mẫn bị Vệ Mạnh Hỉ nói đến đỏ mặt, dặm chân nói: “Mạc Lỵ cậu xem, mình nói có sai đâu, miệng mồm cô ta không đứng đắn”.
Lý Mạc Lỵ cau mày gật gật đầu theo, nhưng cũng không bao che bạn tốt: “Cậu cũng không thể nói người khác không biết xấu hổ, lời này không nên tùy tiện nói”.
Vệ Mạnh Hỉ bị châm thêm lửa giận: “Thế nào, chỉ cho phép bản thân mình mặc, còn người khác mặc thì không được?”
Lý Mạc Lỵ theo bản năng nhìn trên người Vệ Mạnh Hỉ, cô và Khang Mẫn đang đứng với nhau, không biết Vệ Mạnh Hỉ là đang nói ai? Vốn dĩ là vùng đất bằng phẳng, nếu không phải mặc thứ đồ kia, làm sao có thể đĩnh bạt như vậy?
“Về sau đừng nói những lời này nữa”.
Vệ Mạnh Hỉ nghe những lời này, có vẻ như Lý Mạc Lý khá giống cha cô ta, đôi khi cũng khá đàng hoàng, biết nói lý lẽ nhỉ!
Trước khi Khang Mẫn làm tinh, cô nhắc lại chuyện cô ta lần nữa: “Chắc là cô ta lại đến chỗ của cô châm ngòi đúng không? Cô không thừa nhận tôi cũng biết được, chắc chắn cô ta nói tôi vu khống cô ta ăn trộm tiền, làm hại cô ta bị ba cô cắt công tác, tiền cô ta tính không sai, tại nam công nhân kia tự mình giấu đi…. Có phải như vậy không?”
Lý Mạc Lỵ nhăn mày ngày càng sâu, tìm được người chống lưng Khang Mẫn giống như con gà trống ưỡn bộ ngực teo tóp của mình.
“Cô không phủ nhận, thì đúng là vậy rồi” Vệ Mạnh Hỉ thở dài, “Lý Mạc Lỵ, nói cô bị ngốc thì cô không tin, sao cô có thể đi tin con người lưu manh độc ác này như vậy?”
“Này, cô mắng ai lưu manh độc ác?”
“Ai lên tiếng thì là người đó!”
Khang Mẫn tức muốn chết, Vệ Mạnh Hỉ không phải là đèn cạn dầu, liên tiếp hai lần cô đều bị đánh bại trong tay Vệ Mạnh Hỉ, bộ đời trước cô đào mộ tổ tiên nhà cô ta sao?
Lý Mạc Lỵ không giống như những cô gái khác, từ nhỏ cô đã không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, xung quanh cô luôn có những ngôi sao đeo đuổi và nhiều bạn tốt, trong số đó thậm chí có cả bạn nam. Cũng chính bởi vì từ nhỏ lớn lên dưới đôi cánh của ba cô, tiếp thu nền giáo dục đàng hoàng, nếu không nói xấu sau lưng người khác thì họ sẽ không có lý do đi cáo trạng cô.
Tính cách cô như vậy là vì có cha che chở, cơ bản không có từng chịu thiệt thòi gì nên dẫn đến dễ tin vào lời nói từ một phía, khi đã tín nhiệm người nào đó thì sẽ vĩnh viễn tin tưởng, cứ thành thật như vậy bị người ta che tai bịt mặt hồi nào không biết.
Vệ Mạnh Hỉ thật sự muốn đem đầu cô ta xuống lắc lắc xem trong đó chứa thứ gì “Bạn tốt của cô thay đổi khái niệm hay thật đấy, tôi chỉ nói cô ta phát thiếu hai đồng tiền, vậy mà cô ta đi nói với cô tôi vu oan cô ta ăn trộm tiền. Nó chỉ khác một chữ mà một biên tập viên như cô nghe mấy lời này có phải cảm thấy sôi máu không?”
Lý Mạc Lỵ sửng sốt một chút, kỳ thật lúc đó cô chỉ quan tâm đến sự phẫn nộ, nhưng hiện tại nghe được một chữ khác biệt này có hai ý. “Phát thiếu” có thể là hành vi không cố ý, nhưng “trộm” thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Dù sao Vệ Mạnh Hỉ cũng không có việc gì, cũng không sợ phiền toái “Tới tới tới đây, mọi người tới đây nghe lại sự tình ngày đó Lý quặng trưởng xử án, hiện tại Khang Mẫn cảm thấy mình bị oan uổng, muốn chúng ta bỏ qua cho cô ấy a”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.