[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 25:
Nhĩ Tri Nhã Ý
09/09/2024
Tắt máy, Cao Lượng trở lại căn hộ thuê, Trần Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi: “Cao Lượng, có chuyện gì vậy? Em thấy anh cả ngày trông mất hồn.”
Sáng nay, Cao Lượng ra ngoài nói sẽ mua bánh bao nhân nước, đóng cửa mạnh đến nỗi làm cô ta giật mình. Thường chỉ đi mua 20 phút là cùng, vậy mà hôm nay mất cả tiếng đồng hồ, về chỉ mang về vài cái bánh bao khô.
Tối nay, anh ta định dẫn cô đi ăn ở nhà hàng sang trọng mà người ta nói ai có thân phận ở Lăng Thành đều đến đó. Nhưng nhìn anh ta thế này, có vẻ không muốn đi nữa.
Cao Lượng vội điều chỉnh cảm xúc, nói: “Ừ, trong nhà có chuyện.”
“A? Chuyện gì vậy?” Trần Hiểu Nguyệt không thích nhà quê, cô ta không hài lòng nhất là điểm này, dân quê chuyện lôi thôi.
Không biết chừng em trai anh ta còn phải nhờ anh ta sau này...
Trần Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.
Cao Lượng nói: “Mẹ anh bị gãy chân, phải vào viện. Mai anh phải về nhà một chuyến.”
Trong tháng vừa qua, Cao Lượng tập trung tìm cách để gia nhập tầng lớp cao hơn. Luôn tìm cơ hội kết giao với những người có địa vị cao hơn mình. Trong quá trình này, anh ta cũng dần học được cách nhìn mặt mà đoán ý người khác.
Ví dụ như sáng nay, khi gặp Bùi Tú nếu không biết rõ tình cảnh của cô, anh ta sẽ nghĩ cô là con cháu của cán bộ cao cấp. Chẳng lẽ, gen di truyền lại có thể kỳ diệu như vậy sao? Nếu thật sự là vậy, thì anh ta có bố mẹ như thế, liệu cả đời này có phải không thể thay đổi số phận?
Ngay cả nữ thần của anh ta - Trần Hiểu Nguyệt, cũng rõ ràng không ưa gia đình anh ta. Mỗi lần nhắc đến bố mẹ, em trai hay em gái của anh ta, dù miệng vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt không giấu được sự khinh bỉ.
Lúc này, vấn đề quan trọng nhất không phải là giải quyết chuyện mẹ nằm viện hay trả lại tiền cho chú hai, mà chính là Bùi Tú!
Một cô thôn nữ chưa học xong cấp ba, sao có thể biết các cơ cấu của đại học? Thậm chí còn biết rõ phải tìm ai, phải làm gì để gây khó dễ cho anh ta.
Không thể nào! Anh ta vất vả thi đại học, vượt qua bao khó khăn để có được cơ hội này, tuyệt đối không thể để mọi thứ đổ bể như vậy.
Trần Hiểu Nguyệt thấy sắc mặt của Cao Lượng ngày càng khó coi, cô ta bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Cao Lượng đã phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng cô ta?
Một năm học đại học qua đi, cô ta ngày càng hiểu rõ bản thân hơn. Cô ta muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn, nhưng người khác chưa chắc đã chọn cô ta. Ít nhất, trong tình hình hiện tại, Cao Lượng là người có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể dựa vào.
Cô ta không thể để mất Cao Lượng!
“À, sao bác gái lại bị ngã gãy chân? Anh mau về nhà xem sao đi. Lúc ốm đau, cần có người chăm sóc. Hơn nữa, anh là niềm tự hào lớn nhất của bác mà! Tối nay có chuyến xe lửa về Tùng Bắc, để em giúp anh thu dọn hành lý. Anh mau ra ga mua vé đi.”
Nhìn cô gái biết thấu hiểu lòng người, sự bực bội trong lòng Cao Lượng giảm đi không ít.
“Được rồi, anh đi ra ga mua vé. Sẽ về ngay thôi.”
Sáng nay, Cao Lượng ra ngoài nói sẽ mua bánh bao nhân nước, đóng cửa mạnh đến nỗi làm cô ta giật mình. Thường chỉ đi mua 20 phút là cùng, vậy mà hôm nay mất cả tiếng đồng hồ, về chỉ mang về vài cái bánh bao khô.
Tối nay, anh ta định dẫn cô đi ăn ở nhà hàng sang trọng mà người ta nói ai có thân phận ở Lăng Thành đều đến đó. Nhưng nhìn anh ta thế này, có vẻ không muốn đi nữa.
Cao Lượng vội điều chỉnh cảm xúc, nói: “Ừ, trong nhà có chuyện.”
“A? Chuyện gì vậy?” Trần Hiểu Nguyệt không thích nhà quê, cô ta không hài lòng nhất là điểm này, dân quê chuyện lôi thôi.
Không biết chừng em trai anh ta còn phải nhờ anh ta sau này...
Trần Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.
Cao Lượng nói: “Mẹ anh bị gãy chân, phải vào viện. Mai anh phải về nhà một chuyến.”
Trong tháng vừa qua, Cao Lượng tập trung tìm cách để gia nhập tầng lớp cao hơn. Luôn tìm cơ hội kết giao với những người có địa vị cao hơn mình. Trong quá trình này, anh ta cũng dần học được cách nhìn mặt mà đoán ý người khác.
Ví dụ như sáng nay, khi gặp Bùi Tú nếu không biết rõ tình cảnh của cô, anh ta sẽ nghĩ cô là con cháu của cán bộ cao cấp. Chẳng lẽ, gen di truyền lại có thể kỳ diệu như vậy sao? Nếu thật sự là vậy, thì anh ta có bố mẹ như thế, liệu cả đời này có phải không thể thay đổi số phận?
Ngay cả nữ thần của anh ta - Trần Hiểu Nguyệt, cũng rõ ràng không ưa gia đình anh ta. Mỗi lần nhắc đến bố mẹ, em trai hay em gái của anh ta, dù miệng vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt không giấu được sự khinh bỉ.
Lúc này, vấn đề quan trọng nhất không phải là giải quyết chuyện mẹ nằm viện hay trả lại tiền cho chú hai, mà chính là Bùi Tú!
Một cô thôn nữ chưa học xong cấp ba, sao có thể biết các cơ cấu của đại học? Thậm chí còn biết rõ phải tìm ai, phải làm gì để gây khó dễ cho anh ta.
Không thể nào! Anh ta vất vả thi đại học, vượt qua bao khó khăn để có được cơ hội này, tuyệt đối không thể để mọi thứ đổ bể như vậy.
Trần Hiểu Nguyệt thấy sắc mặt của Cao Lượng ngày càng khó coi, cô ta bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Cao Lượng đã phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng cô ta?
Một năm học đại học qua đi, cô ta ngày càng hiểu rõ bản thân hơn. Cô ta muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn, nhưng người khác chưa chắc đã chọn cô ta. Ít nhất, trong tình hình hiện tại, Cao Lượng là người có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể dựa vào.
Cô ta không thể để mất Cao Lượng!
“À, sao bác gái lại bị ngã gãy chân? Anh mau về nhà xem sao đi. Lúc ốm đau, cần có người chăm sóc. Hơn nữa, anh là niềm tự hào lớn nhất của bác mà! Tối nay có chuyến xe lửa về Tùng Bắc, để em giúp anh thu dọn hành lý. Anh mau ra ga mua vé đi.”
Nhìn cô gái biết thấu hiểu lòng người, sự bực bội trong lòng Cao Lượng giảm đi không ít.
“Được rồi, anh đi ra ga mua vé. Sẽ về ngay thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.