[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 8:
Nhĩ Tri Nhã Ý
07/09/2024
Năm 6 tuổi, cô trốn sau cửa sổ trường tiểu học, nghe lén lời khuyên tận tình của thầy hiệu trưởng: “Các con, nhất định phải nhớ kỹ điều này — con đường tốt nhất để thay đổi vận mệnh chính là học hành! Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, nếu các con không muốn giống ông bà, cha mẹ các con bị mắc kẹt ở Lạc Tịch Trấn này cả đời, thì phải nỗ lực học. Rời khỏi Lạc Tịch Trấn, đến thành phố lớn, cuộc sống của các con sẽ khác đi.”
Ngày thầy hiệu trưởng rời đi, cô bé Bùi Tú chặn ông lại, hỏi: “Hiệu trưởng ơi, nếu con học hành, sau này thật sự có thể tự nuôi sống mình mà không cần dựa vào bà nội không?”
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé, xoa đầu và ôn tồn nói: “Có chứ! Con thông minh thế này, nếu con nỗ lực học hành. Không chỉ tự nuôi sống mình, mà còn có thể đóng góp cho xã hội.”
Từ đó Bùi Tú tin chắc rằng lời thầy hiệu trưởng nói là đúng, còn lời bà nội thì sai hết.
Bằng mọi cách mà mình nghĩ ra, cuối cùng cô cũng làm cho bà nội đồng ý cho mình đi học. Mỗi lần thi xếp hạng nhất, bà nội đều châm chọc, nhưng Bùi Tú cũng học được cách bỏ ngoài tai.
Vậy người thân khác của Bùi Tú thì sao?
Theo lời bà nội, năm 18 tuổi, bà rời quê hương đi kiếm sống. Sau khi giải phóng, bà đạt được chút thành tựu và ở lại thành phố lớn. Nhưng rồi số phận xui xẻo khiến bà phải trở về quê.
Và "số phận xui xẻo" đó chính là Bùi Tú.
Bà nội và Bùi Tú thật sự có quan hệ huyết thống không? Bà chưa bao giờ xác nhận hay phủ nhận. Hàng xóm trong trấn đều nói không phải, vì nét mặt của Bùi Tú không giống chút nào với khuôn mặt khắc khổ của bà.
Bà nội còn để lại một câu hỏi chưa được giải đáp — tiền sinh hoạt của bà từ đâu ra?
Có người nói, con trai bà là liệt sĩ, nên bà được trợ cấp hàng tháng từ nhà nước.
Có người khác lại bảo, trước đây bà từng là bảo mẫu cho một gia đình quyền quý ở thành phố, sau khi về quê, chủ nhà vẫn gửi tiền nuôi bà hàng tháng.
Cũng có người cho rằng, tiền là do bố mẹ ruột của Bùi Tú gửi. Vì lý do nào đó, họ không thể tự nuôi dưỡng cô nên mới phó thác cho bà.
Dù lý do gì, sự thật là bà nội không thiếu tiền và luôn có các loại phiếu mua hàng.
Mọi người đều ghen tị với cuộc sống dư dả của bà, nhưng ít ai ghen tị với Bùi Tú. Vì từ nhỏ, Bùi Tú đã phải giặt giũ, nấu ăn và làm việc nhà. Trong nhà, những món ăn ngon thường chỉ đến lượt cô sau khi bà nội ăn xong.
Thầy giáo trung học nói rằng Bùi Tú có hy vọng thi đậu đại học trọng điểm, nhưng sau khi bà nội đổ bệnh trong học kỳ đầu cấp ba, cô phải ở cạnh giường bệnh lo việc chăm sóc. Sau khi bà qua đời, Bùi Tú không có chỗ nào để ở, buộc phải bỏ học kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Hồi tưởng đến đây, Bùi Tú không khỏi cảm thấy bi ai cho nguyên chủ.
Ngày thầy hiệu trưởng rời đi, cô bé Bùi Tú chặn ông lại, hỏi: “Hiệu trưởng ơi, nếu con học hành, sau này thật sự có thể tự nuôi sống mình mà không cần dựa vào bà nội không?”
Thầy hiệu trưởng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé, xoa đầu và ôn tồn nói: “Có chứ! Con thông minh thế này, nếu con nỗ lực học hành. Không chỉ tự nuôi sống mình, mà còn có thể đóng góp cho xã hội.”
Từ đó Bùi Tú tin chắc rằng lời thầy hiệu trưởng nói là đúng, còn lời bà nội thì sai hết.
Bằng mọi cách mà mình nghĩ ra, cuối cùng cô cũng làm cho bà nội đồng ý cho mình đi học. Mỗi lần thi xếp hạng nhất, bà nội đều châm chọc, nhưng Bùi Tú cũng học được cách bỏ ngoài tai.
Vậy người thân khác của Bùi Tú thì sao?
Theo lời bà nội, năm 18 tuổi, bà rời quê hương đi kiếm sống. Sau khi giải phóng, bà đạt được chút thành tựu và ở lại thành phố lớn. Nhưng rồi số phận xui xẻo khiến bà phải trở về quê.
Và "số phận xui xẻo" đó chính là Bùi Tú.
Bà nội và Bùi Tú thật sự có quan hệ huyết thống không? Bà chưa bao giờ xác nhận hay phủ nhận. Hàng xóm trong trấn đều nói không phải, vì nét mặt của Bùi Tú không giống chút nào với khuôn mặt khắc khổ của bà.
Bà nội còn để lại một câu hỏi chưa được giải đáp — tiền sinh hoạt của bà từ đâu ra?
Có người nói, con trai bà là liệt sĩ, nên bà được trợ cấp hàng tháng từ nhà nước.
Có người khác lại bảo, trước đây bà từng là bảo mẫu cho một gia đình quyền quý ở thành phố, sau khi về quê, chủ nhà vẫn gửi tiền nuôi bà hàng tháng.
Cũng có người cho rằng, tiền là do bố mẹ ruột của Bùi Tú gửi. Vì lý do nào đó, họ không thể tự nuôi dưỡng cô nên mới phó thác cho bà.
Dù lý do gì, sự thật là bà nội không thiếu tiền và luôn có các loại phiếu mua hàng.
Mọi người đều ghen tị với cuộc sống dư dả của bà, nhưng ít ai ghen tị với Bùi Tú. Vì từ nhỏ, Bùi Tú đã phải giặt giũ, nấu ăn và làm việc nhà. Trong nhà, những món ăn ngon thường chỉ đến lượt cô sau khi bà nội ăn xong.
Thầy giáo trung học nói rằng Bùi Tú có hy vọng thi đậu đại học trọng điểm, nhưng sau khi bà nội đổ bệnh trong học kỳ đầu cấp ba, cô phải ở cạnh giường bệnh lo việc chăm sóc. Sau khi bà qua đời, Bùi Tú không có chỗ nào để ở, buộc phải bỏ học kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Hồi tưởng đến đây, Bùi Tú không khỏi cảm thấy bi ai cho nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.