Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 17:
Lệnh Vụ
19/07/2024
“Vì cậu bé bị bắt cóc cùng em gái cháu có lai lịch không nhỏ. Nhà của cậu bé đó đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ huyện của chúng ta. Hai ngày nay, tất cả cảnh sát đều được huy động, điều tra từng nhà, không bỏ sót khe núi nào.”
“Nhiều hộ gia đình sống trên núi, lực lượng cảnh sát hạn chế, không thể kiểm tra hết trong vòng một tuần được. Bọn buôn người đưa hai đứa nhỏ vào núi, việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn.”
Triệu Đại Hà cũng không ngờ rằng cô bé nhà họ Ôn lại lanh lợi như vậy, lại có thể thoát ra được, còn có thể dẫn theo một đứa nhỏ khác cùng trốn thoát.
Chẳng phải ai cũng nói cô bé đó ngốc à?
Ông ấy thấy cô bé, không hề ngốc chút nào, người ta gọi là đại trí giả ngu*.
*Đại trí giả ngu (raw gốc大智若愚): nghĩa là người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ ngốc nghếch.
Ôn Độ im lặng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao kiếp trước không có tin tức gì.
Mấy hôm nay bỗng dưng trời trở lạnh, hai đứa nhỏ sợ hãi, cộng thêm sinh bệnh. Bên ngoài lại kiểm soát chặt chẽ, bọn buôn người không mang bọn trẻ đi được, lại không dám đưa cậu bé đi khám bệnh, lơ là một chút có thể khiến hai đứa bé mất mạng.
Không có bọn nhỏ, bọn buôn người sẽ thoát khỏi pháp luật.
Nếu không phải chó không thay đổi được thói quen ăn phân và bọn bắt cóc không bắt thêm trẻ con. Thì có lẽ đến chết cậu cũng không biết được em gái mình ở đâu, và cũng không biết cô bé đã chết từ lâu.
Ôn Độ dùng hết sức đạp xe, cùng Triệu Đại Hà đến trạm y tế.
“Cậu bé đó ở ngay bên trong.”
Ôn Độ chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi nói, Triệu Đại Hà sải đôi chân dài bước vào.
Ông ấy nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh, quay lại nói với Ôn Độ vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu ở đây trông chừng cậu bé. Tuyệt đối không được để cậu bé gặp bất kỳ sự cố nào nữa. Bây giờ chú sẽ về đồn gọi điện thoại, thông báo cho đồng nghiệp ở huyện, yêu cầu bọn họ tăng cường lực lượng cảnh sát, cố gắng bắt hai kẻ buôn người sớm nhất có thể. Việc có thể bắt được kẻ buôn người hay không phụ thuộc vào cậu bé này.”
Ôn Độ còn chưa kịp mở miệng, Triệu Đại Hà đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cậu muốn tự tay bắt kẻ buôn người để trả thù cho em gái kiếp trước.
Có những chuyện, bây giờ cậu nói ra cũng không ai tin, nhất định phải đích thân có mặt mới được.
Ôn Độ từ bên trong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy ba cậu đứng trước cửa bệnh viện.
“Nhiều hộ gia đình sống trên núi, lực lượng cảnh sát hạn chế, không thể kiểm tra hết trong vòng một tuần được. Bọn buôn người đưa hai đứa nhỏ vào núi, việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn.”
Triệu Đại Hà cũng không ngờ rằng cô bé nhà họ Ôn lại lanh lợi như vậy, lại có thể thoát ra được, còn có thể dẫn theo một đứa nhỏ khác cùng trốn thoát.
Chẳng phải ai cũng nói cô bé đó ngốc à?
Ông ấy thấy cô bé, không hề ngốc chút nào, người ta gọi là đại trí giả ngu*.
*Đại trí giả ngu (raw gốc大智若愚): nghĩa là người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ ngốc nghếch.
Ôn Độ im lặng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao kiếp trước không có tin tức gì.
Mấy hôm nay bỗng dưng trời trở lạnh, hai đứa nhỏ sợ hãi, cộng thêm sinh bệnh. Bên ngoài lại kiểm soát chặt chẽ, bọn buôn người không mang bọn trẻ đi được, lại không dám đưa cậu bé đi khám bệnh, lơ là một chút có thể khiến hai đứa bé mất mạng.
Không có bọn nhỏ, bọn buôn người sẽ thoát khỏi pháp luật.
Nếu không phải chó không thay đổi được thói quen ăn phân và bọn bắt cóc không bắt thêm trẻ con. Thì có lẽ đến chết cậu cũng không biết được em gái mình ở đâu, và cũng không biết cô bé đã chết từ lâu.
Ôn Độ dùng hết sức đạp xe, cùng Triệu Đại Hà đến trạm y tế.
“Cậu bé đó ở ngay bên trong.”
Ôn Độ chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi nói, Triệu Đại Hà sải đôi chân dài bước vào.
Ông ấy nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh, quay lại nói với Ôn Độ vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu ở đây trông chừng cậu bé. Tuyệt đối không được để cậu bé gặp bất kỳ sự cố nào nữa. Bây giờ chú sẽ về đồn gọi điện thoại, thông báo cho đồng nghiệp ở huyện, yêu cầu bọn họ tăng cường lực lượng cảnh sát, cố gắng bắt hai kẻ buôn người sớm nhất có thể. Việc có thể bắt được kẻ buôn người hay không phụ thuộc vào cậu bé này.”
Ôn Độ còn chưa kịp mở miệng, Triệu Đại Hà đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cậu muốn tự tay bắt kẻ buôn người để trả thù cho em gái kiếp trước.
Có những chuyện, bây giờ cậu nói ra cũng không ai tin, nhất định phải đích thân có mặt mới được.
Ôn Độ từ bên trong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy ba cậu đứng trước cửa bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.