Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 20:
Lệnh Vụ
19/07/2024
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, tuấn tú, toát lên khí chất mạnh mẽ.
“Hoài An, nếu người đó không phải Cảnh Chi thì phải sao?” Thẩm Thanh Đường nói xong, nước mắt lăn dài trên má như những hạt trân châu đứt dây.
Luật Hoài An nắm lấy tay vợ, an ủi: “Quần áo trên người đứa bé đó giống hệt Cảnh Chi mặc lúc mất tích. Hơn nữa, người ta còn nói trông đứa bé đó rất đẹp, giống hệt trong ảnh mà?”
Luật Hoài An mở cửa xe, để vợ vào trước. Sau đó anh ta cũng lên xe rồi bảo tài xế lái xe đi. Khi xe đã lăn bánh, anh ta mới phát hiện con trai lớn đang ngồi ở ghế lái lúc nào không hay.
“Hạo Chi, sao con không đợi ở khách sạn?” Luật Hoài An không muốn con trai lớn đi theo.
“Con sợ nếu không đi theo, ba mẹ lại làm lạc mất em trai nữa.” Khí thế của Luật Hạo Chi mạnh mẽ hơn nhiều so với ba cậu ấy, thậm chí không hề nể nang ba mẹ.
Lúc trước khi hai anh em ở bên nhau, mọi thứ đều ổn.
Chỉ sau nửa ngày được ba mẹ đưa đi chơi, em trai đã bị mất tích.
Luật Hạo Chi luôn ức chế trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Ngay từ nhỏ, cậu ấy đã được đào tạo để trở thành người kế thừa gia nghiệp, xuất sắc đến mức khiến con cái của hai bên nội ngoại đều bị lu mờ.
Cơ nghiệp của nhà họ Luật đều nằm trên biển, ông Luật rất yêu quý đứa cháu trai này, từ nhỏ cậu ấy đã được ông ta dẫn theo bên người.
Tính cách của Luật Hạo Chi cũng giống như ông nội, khá mạnh mẽ.
Lần này bọn họ tới đầu tư trên đất liền, bên cạnh còn có rất nhiều người đi theo, chỉ lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai ngờ bố mẹ lại bất cẩn như vậy, để lạc mất em trai.
Luật Hạo Chi im lặng suốt dọc đường đi, không nói một lời, thậm chí Thẩm Thanh Đường cũng chỉ dám len lén gạt nước mắt.
Khi xe đi được nửa đường, Luật Hạo Chi nhìn thấy một cậu bé đang ra sức đạp xe ở phía đối diện đuổi theo hai cảnh sát, cậu ấy không khỏi nhìn người đó thêm vài lần.
Tài xế lái xe rất nhanh.
Chỉ mất mười lăm phút để họ đi từ thị trấn đến trạm y tế nông trại Hồng Tinh.
Vừa đến cổng trạm y tế, Luật Hạo Chi bước xuống xe, nhanh chóng đi vào bên trong, tìm đến bác sĩ và hỏi một cách lịch sự: “Bác sĩ, xin hỏi có phải có một cậu bé được đưa đến đây không ạ?”
Nhìn vào đứa trẻ đang đứng trước cửa, bác sĩ thầm nghĩ: Sao hôm nay toàn là trẻ con đến thế nhỉ?
Những người làm phụ huynh này đúng là chẳng ra gì cả.
“Cậu bé đó đi rồi.”
Thẩm Thanh Đường vừa vặn đuổi theo từ phía sau, nghe thấy tiếng con đã đi, hai chân mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Hai mắt trợn lên, cô ta đã ngất xỉu.
Luật Hoài An chậm hai bước, thấy vợ ngất xỉu, hốt hoảng lao đến: “Thanh Đường!”
Bầu không khí bỗng chốc hỗn loạn.
Luật Hạo Chi nhức đầu xoa bóp mi tâm, khom người đẩy ba ra, véo mạnh vào huyệt nhân trung của mẹ.
Ba cậu ấy kích động hét lên: “Con làm gì vậy? Véo mẹ con mạnh như vậy làm gì?”
“Hoài An, nếu người đó không phải Cảnh Chi thì phải sao?” Thẩm Thanh Đường nói xong, nước mắt lăn dài trên má như những hạt trân châu đứt dây.
Luật Hoài An nắm lấy tay vợ, an ủi: “Quần áo trên người đứa bé đó giống hệt Cảnh Chi mặc lúc mất tích. Hơn nữa, người ta còn nói trông đứa bé đó rất đẹp, giống hệt trong ảnh mà?”
Luật Hoài An mở cửa xe, để vợ vào trước. Sau đó anh ta cũng lên xe rồi bảo tài xế lái xe đi. Khi xe đã lăn bánh, anh ta mới phát hiện con trai lớn đang ngồi ở ghế lái lúc nào không hay.
“Hạo Chi, sao con không đợi ở khách sạn?” Luật Hoài An không muốn con trai lớn đi theo.
“Con sợ nếu không đi theo, ba mẹ lại làm lạc mất em trai nữa.” Khí thế của Luật Hạo Chi mạnh mẽ hơn nhiều so với ba cậu ấy, thậm chí không hề nể nang ba mẹ.
Lúc trước khi hai anh em ở bên nhau, mọi thứ đều ổn.
Chỉ sau nửa ngày được ba mẹ đưa đi chơi, em trai đã bị mất tích.
Luật Hạo Chi luôn ức chế trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Ngay từ nhỏ, cậu ấy đã được đào tạo để trở thành người kế thừa gia nghiệp, xuất sắc đến mức khiến con cái của hai bên nội ngoại đều bị lu mờ.
Cơ nghiệp của nhà họ Luật đều nằm trên biển, ông Luật rất yêu quý đứa cháu trai này, từ nhỏ cậu ấy đã được ông ta dẫn theo bên người.
Tính cách của Luật Hạo Chi cũng giống như ông nội, khá mạnh mẽ.
Lần này bọn họ tới đầu tư trên đất liền, bên cạnh còn có rất nhiều người đi theo, chỉ lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai ngờ bố mẹ lại bất cẩn như vậy, để lạc mất em trai.
Luật Hạo Chi im lặng suốt dọc đường đi, không nói một lời, thậm chí Thẩm Thanh Đường cũng chỉ dám len lén gạt nước mắt.
Khi xe đi được nửa đường, Luật Hạo Chi nhìn thấy một cậu bé đang ra sức đạp xe ở phía đối diện đuổi theo hai cảnh sát, cậu ấy không khỏi nhìn người đó thêm vài lần.
Tài xế lái xe rất nhanh.
Chỉ mất mười lăm phút để họ đi từ thị trấn đến trạm y tế nông trại Hồng Tinh.
Vừa đến cổng trạm y tế, Luật Hạo Chi bước xuống xe, nhanh chóng đi vào bên trong, tìm đến bác sĩ và hỏi một cách lịch sự: “Bác sĩ, xin hỏi có phải có một cậu bé được đưa đến đây không ạ?”
Nhìn vào đứa trẻ đang đứng trước cửa, bác sĩ thầm nghĩ: Sao hôm nay toàn là trẻ con đến thế nhỉ?
Những người làm phụ huynh này đúng là chẳng ra gì cả.
“Cậu bé đó đi rồi.”
Thẩm Thanh Đường vừa vặn đuổi theo từ phía sau, nghe thấy tiếng con đã đi, hai chân mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Hai mắt trợn lên, cô ta đã ngất xỉu.
Luật Hoài An chậm hai bước, thấy vợ ngất xỉu, hốt hoảng lao đến: “Thanh Đường!”
Bầu không khí bỗng chốc hỗn loạn.
Luật Hạo Chi nhức đầu xoa bóp mi tâm, khom người đẩy ba ra, véo mạnh vào huyệt nhân trung của mẹ.
Ba cậu ấy kích động hét lên: “Con làm gì vậy? Véo mẹ con mạnh như vậy làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.