Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 39:
Lệnh Vụ
19/07/2024
Ôn Thiều Ngọc nài nỉ: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi ạ! Mẹ không ăn thì bọn con sao ăn được ạ?”
“Bà ơi, bà ăn đi!”
Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua. Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội. Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.
Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”
Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.
Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp. Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.
“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa. Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học. Sau này ba sẽ tự đưa đón con. Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.
Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức. Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng. Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”
“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.
“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”
Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.
“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm. Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.
Ngon quá!
Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”
“Con rửa bát á?”
“Bà ơi, bà ăn đi!”
Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua. Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội. Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.
Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”
Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.
Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp. Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.
“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa. Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học. Sau này ba sẽ tự đưa đón con. Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.
Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức. Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng. Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”
“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.
“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”
Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.
“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm. Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.
Ngon quá!
Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”
“Con rửa bát á?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.