Chương 5: Con Gái Nuôi
Thư Ca
06/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Diệp Uyển Thanh thong thả ăn cơm xong, buông chén đũa xuống.
"Con sẽ không thay chức, nhưng con cũng không gả đến trấn Ngưu Giác." Cô nói thẳng: "Người có hôn ước với nhà họ Vương ở trấn Ngưu Giác là Diệp Minh Châu, người con trai nhà đó thích cũng là Diệp Minh Châu, mẹ muốn gả con qua đó không phải mong con được sống tốt, mà mẹ chỉ sợ sau này con không đủ khổ mà thôi. Nếu thật sự muốn tốt cho con thì đừng nói đến chuyện này nữa."
"Chuyện…" Lưu Lệ Trân không ngờ Diệp Uyển Thanh lại biết nội tình bên trong, sắc mặt nhất thời trở nên phức tạp, không nhịn được nhìn về phía Diệp Hướng Đảng.
Diệp Hướng Đảng bưng ly nước lên, thản nhiên nói: "Con không muốn lập gia đình cũng được, vậy thì đến trấn Ngưu Giác học may đi. Học nghề xong tương lai cũng không sợ không nuôi nổi bản thân."
"Con không muốn học may, con muốn ở lại thị trấn làm chuyện con muốn làm." Diệp Uyển Thanh đứng lên: "Không còn chuyện gì nữa thì con xin phép về phòng.
"Chờ chút đã!" Lưu Lệ Trân sốt ruột kéo tay cô: "Mày làm cái gì cũng được, nhưng đừng ở lại thị trấn!"
Diệp Uyển Thanh rút tay về: "Con không thay chức còn chưa được sao?"
Lưu Lệ Trân định nói thêm cái gì đó, Diệp Hướng Đảng đã ngăn cản bà ta, mặt âm trầm nghiêm nghị hỏi: "Đại nha đầu, có phải con nghe ai nói lung tung rồi không?"
Nếu không thì sao cách hành xử của cô lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?
Diệp Uyển Thanh cong môi hỏi: "Nói lung tung cái gì?"
Đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Diệp Hướng Đảng, cô dứt khoát nói thẳng: "Nói con không phải con gái ruột của hai người sao?"
"Mày nói cái gì?!" Sắc mặt Lưu Lệ Trân thay đổi trong chớp mắt, tức giận đến bàn tay phát run: "Có phải dì cả nói gì đó với mày rồi nên mày mới nói ra những lời mê sảng này không? Mày là do mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao lại không phải con gái ruột của mẹ được? Mẹ nuôi mày nhiều năm như vậy còn gì!"
Diệp Uyển Thanh: "Nếu con là con gái ruột, hai người có tình nguyện để cho con thay chức không? Con có một công việc tốt thì sau này nhất định sẽ hiếu thảo với hai người."
Cả căn phòng lập tức chìm yên tĩnh.
Một lát sau, Diệp Hướng Đảng thở dài nói: "Nếu con đã biết chuyện này, ba mẹ cũng không gạt con nữa… Đúng là con không phải con của ba mẹ, năm đó dì cả không nuôi nổi con nên đã đưa cho ba mẹ nuôi dưỡng."
"Ông Diệp!" Lưu Lệ Trân sốt ruột đến mức giậm chân, bà ta không muốn Diệp Hướng Đảng nói ra sự thật.
Nhưng Diệp Hướng Đảng lại giơ tay ngăn cản bà ta, tiếp tục nói: "Ba cũng thừa nhận, giữa con và Minh Châu ba mẹ đã cố hết sức đối xử bình đẳng rồi, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được trọn vẹn, đây là lỗi của ba mẹ. Có điều, dẫu sao ba mẹ cũng đã nuôi con lớn đến nhường này, để con sống một cuộc sống tốt đẹp ở thị trấn, cho con đi học bồi dưỡng con thành tài, ba mẹ không cần con cảm kích cũng không cần con báo đáp gì cả, chỉ cần con có thể hiểu cho tấm lòng của ba mẹ."
"Con hiểu." Diệp Uyển Thanh gật đầu.
"Ngày mai ba đưa con đi học may." Diệp Hướng Đảng đứng lên.
"Con không đi."
Diệp Hướng Đảng suýt chút nữa đã tự làm mình cảm động, trong lúc nhất thời ông ta đờ người ra.
Diệp Uyển Thanh đóng cửa phòng, lấy một ngọn nến ở trong ngăn kéo ra châm lên.
Diệp Uyển Thanh thong thả ăn cơm xong, buông chén đũa xuống.
"Con sẽ không thay chức, nhưng con cũng không gả đến trấn Ngưu Giác." Cô nói thẳng: "Người có hôn ước với nhà họ Vương ở trấn Ngưu Giác là Diệp Minh Châu, người con trai nhà đó thích cũng là Diệp Minh Châu, mẹ muốn gả con qua đó không phải mong con được sống tốt, mà mẹ chỉ sợ sau này con không đủ khổ mà thôi. Nếu thật sự muốn tốt cho con thì đừng nói đến chuyện này nữa."
"Chuyện…" Lưu Lệ Trân không ngờ Diệp Uyển Thanh lại biết nội tình bên trong, sắc mặt nhất thời trở nên phức tạp, không nhịn được nhìn về phía Diệp Hướng Đảng.
Diệp Hướng Đảng bưng ly nước lên, thản nhiên nói: "Con không muốn lập gia đình cũng được, vậy thì đến trấn Ngưu Giác học may đi. Học nghề xong tương lai cũng không sợ không nuôi nổi bản thân."
"Con không muốn học may, con muốn ở lại thị trấn làm chuyện con muốn làm." Diệp Uyển Thanh đứng lên: "Không còn chuyện gì nữa thì con xin phép về phòng.
"Chờ chút đã!" Lưu Lệ Trân sốt ruột kéo tay cô: "Mày làm cái gì cũng được, nhưng đừng ở lại thị trấn!"
Diệp Uyển Thanh rút tay về: "Con không thay chức còn chưa được sao?"
Lưu Lệ Trân định nói thêm cái gì đó, Diệp Hướng Đảng đã ngăn cản bà ta, mặt âm trầm nghiêm nghị hỏi: "Đại nha đầu, có phải con nghe ai nói lung tung rồi không?"
Nếu không thì sao cách hành xử của cô lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?
Diệp Uyển Thanh cong môi hỏi: "Nói lung tung cái gì?"
Đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Diệp Hướng Đảng, cô dứt khoát nói thẳng: "Nói con không phải con gái ruột của hai người sao?"
"Mày nói cái gì?!" Sắc mặt Lưu Lệ Trân thay đổi trong chớp mắt, tức giận đến bàn tay phát run: "Có phải dì cả nói gì đó với mày rồi nên mày mới nói ra những lời mê sảng này không? Mày là do mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao lại không phải con gái ruột của mẹ được? Mẹ nuôi mày nhiều năm như vậy còn gì!"
Diệp Uyển Thanh: "Nếu con là con gái ruột, hai người có tình nguyện để cho con thay chức không? Con có một công việc tốt thì sau này nhất định sẽ hiếu thảo với hai người."
Cả căn phòng lập tức chìm yên tĩnh.
Một lát sau, Diệp Hướng Đảng thở dài nói: "Nếu con đã biết chuyện này, ba mẹ cũng không gạt con nữa… Đúng là con không phải con của ba mẹ, năm đó dì cả không nuôi nổi con nên đã đưa cho ba mẹ nuôi dưỡng."
"Ông Diệp!" Lưu Lệ Trân sốt ruột đến mức giậm chân, bà ta không muốn Diệp Hướng Đảng nói ra sự thật.
Nhưng Diệp Hướng Đảng lại giơ tay ngăn cản bà ta, tiếp tục nói: "Ba cũng thừa nhận, giữa con và Minh Châu ba mẹ đã cố hết sức đối xử bình đẳng rồi, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được trọn vẹn, đây là lỗi của ba mẹ. Có điều, dẫu sao ba mẹ cũng đã nuôi con lớn đến nhường này, để con sống một cuộc sống tốt đẹp ở thị trấn, cho con đi học bồi dưỡng con thành tài, ba mẹ không cần con cảm kích cũng không cần con báo đáp gì cả, chỉ cần con có thể hiểu cho tấm lòng của ba mẹ."
"Con hiểu." Diệp Uyển Thanh gật đầu.
"Ngày mai ba đưa con đi học may." Diệp Hướng Đảng đứng lên.
"Con không đi."
Diệp Hướng Đảng suýt chút nữa đã tự làm mình cảm động, trong lúc nhất thời ông ta đờ người ra.
Diệp Uyển Thanh đóng cửa phòng, lấy một ngọn nến ở trong ngăn kéo ra châm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.