Chương 36: Đó Không Phải Tôi
Thư Ca
11/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Đêm tối giống như một tấm khiên bảo vệ tốt nhất, ỷ vào xung quanh không có ai anh liền ngâm nga một giai điệu vu vơ rồi nhảy chân sáo về nhà.
Anh không biết khiêu vũ giống mấy tên con trai trắng trắng gầy gầy kia, nhưng anh muốn hò hét cho thỏa hết sự hưng phấn đang sôi sục trong huyết quản. Thế là anh đứng tại chỗ rồi đánh hết một bộ quyền kiểu nhà binh, vô cùng uy vũ khí phách.
Đánh xong, mồ hôi cũng chảy ra. Thế nhưng sự vui sướng trong đầu vẫn không nguôi đi mà ngược lại, đầu óc anh càng lúc càng hứng trí.
Cuối cùng, anh phải nhảy lên thật cao, tay huơ huơ trong không khí rồi hét lớn với không trung.
Tiếng hô đầu tiên vang vọng, rồi tiếng thứ hai, đến tiếng thứ ba thì thuận miệng hơn rồi.
“A!”
Hạnh phúc quá!
“Da, da, da!”
Anh thật sự rất rất vui!
Nhưng mà hậu quả quấy nhiễu dân chúng cũng rất đáng sợ. Khi Qua Uyên hô đến lần thứ ba, một, hai, ba cánh cửa sổ lần lượt mở ra, không ít chị gái có cái giọng ngang với loa phát thanh thò đầu ra mắng.
Còn có nước rửa chân đổ ào ào xuống chỗ anh.
“Tên thần kinh nào nửa đêm nửa hôm rồi còn làm ầm lên thế?”
“Kêu còn kinh hơn cả mèo đến mùa động dục mà còn kêu kêu cái nỗi gì, muốn ăn dép vào giữa mồm không!”
“Bị đánh đến nỗi não văng ra bãi rác rồi à?”
"Thất đức quá nha mậy.”
"..."
Qua Uyên: "..."
Đầu óc đang nóng như lửa của anh lập tức được dội tỉnh, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh và thong dong. Phải, anh điên rồi, sao anh lại ở đây... sao lại nhảy dựng lên thế kia? Việc này đúng là không nên chút nào!
Cũng may không bị người ta nhìn thấy, hiện tại rút đi còn kịp...
Tuy nhiên, khi Qua Uyên chuẩn bị im lặng và kín kẽ chuồn đi như một gã điệp viên siêu hạng thì... anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng dáng mảnh khảnh và thon thả đứng cách mình hơn hai mét, cơ thể anh lại biến thành tảng đá như lúc nãy.
Xong, hỏng rồi, thật sự hỏng rồi...
Lúc đầu óc thoát khỏi trạng thái chết máy tức thời, anh sợ tới mức lui về phía sau một bước dài.
Diệp Uyển Thanh nhịn cười đi lên phía trước: "À... Tôi chỉ muốn nói với anh là ngày mai khoảng ba bốn giờ tôi sẽ đến nhà anh làm nước ô mai, anh nhớ mở cửa cho tôi, tiện thể giúp tôi đun ít nước sôi nhé. Với vả muốn ăn sáng thì anh nhớ chuẩn bị nguyên liệu, tôi sẽ đến nấu cho hai người.”
"Được, được..."
"Vậy... Anh tiếp tục màn trình diễn của mình đi. Tôi không làm phiền anh nữa.”
"Tôi, tôi..."
"Đúng rồi, ánh đánh quyền trông đẹp lắm, rất có khí thế. Cảm xúc dạt dào, biểu cảm cũng rất hợp lý nữa, nhất định phải duy trì đó nha, cố lên!" Diệp Uyển Thanh khẽ ngâm một giai điệu nhỏ rồi xoay người. Đúng vậy, đó chính xác là giai điệu mà Qua Uyên vừa hát xong, phải nói là giống nhau như đúc.
"..."
Tôi không có, tôi không như thế, đó không phải tôi...
Qua Uyên đứng đực tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Uyển Thanh đi xa, bước chân nhẹ nhàng kia như đang giẫm lên đáy lòng anh, từng bước, từng bước một. Anh ảo não ôm đầu, khóc không ra nước mắt.
Bây giờ anh chỉ muốn quay ngược thời gian để tự tay tát cho cái tên đang đắc ý đến quên cả hoàn cảnh vừa rồi mấy cái bạt tai.
Đêm tối giống như một tấm khiên bảo vệ tốt nhất, ỷ vào xung quanh không có ai anh liền ngâm nga một giai điệu vu vơ rồi nhảy chân sáo về nhà.
Anh không biết khiêu vũ giống mấy tên con trai trắng trắng gầy gầy kia, nhưng anh muốn hò hét cho thỏa hết sự hưng phấn đang sôi sục trong huyết quản. Thế là anh đứng tại chỗ rồi đánh hết một bộ quyền kiểu nhà binh, vô cùng uy vũ khí phách.
Đánh xong, mồ hôi cũng chảy ra. Thế nhưng sự vui sướng trong đầu vẫn không nguôi đi mà ngược lại, đầu óc anh càng lúc càng hứng trí.
Cuối cùng, anh phải nhảy lên thật cao, tay huơ huơ trong không khí rồi hét lớn với không trung.
Tiếng hô đầu tiên vang vọng, rồi tiếng thứ hai, đến tiếng thứ ba thì thuận miệng hơn rồi.
“A!”
Hạnh phúc quá!
“Da, da, da!”
Anh thật sự rất rất vui!
Nhưng mà hậu quả quấy nhiễu dân chúng cũng rất đáng sợ. Khi Qua Uyên hô đến lần thứ ba, một, hai, ba cánh cửa sổ lần lượt mở ra, không ít chị gái có cái giọng ngang với loa phát thanh thò đầu ra mắng.
Còn có nước rửa chân đổ ào ào xuống chỗ anh.
“Tên thần kinh nào nửa đêm nửa hôm rồi còn làm ầm lên thế?”
“Kêu còn kinh hơn cả mèo đến mùa động dục mà còn kêu kêu cái nỗi gì, muốn ăn dép vào giữa mồm không!”
“Bị đánh đến nỗi não văng ra bãi rác rồi à?”
"Thất đức quá nha mậy.”
"..."
Qua Uyên: "..."
Đầu óc đang nóng như lửa của anh lập tức được dội tỉnh, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh và thong dong. Phải, anh điên rồi, sao anh lại ở đây... sao lại nhảy dựng lên thế kia? Việc này đúng là không nên chút nào!
Cũng may không bị người ta nhìn thấy, hiện tại rút đi còn kịp...
Tuy nhiên, khi Qua Uyên chuẩn bị im lặng và kín kẽ chuồn đi như một gã điệp viên siêu hạng thì... anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng dáng mảnh khảnh và thon thả đứng cách mình hơn hai mét, cơ thể anh lại biến thành tảng đá như lúc nãy.
Xong, hỏng rồi, thật sự hỏng rồi...
Lúc đầu óc thoát khỏi trạng thái chết máy tức thời, anh sợ tới mức lui về phía sau một bước dài.
Diệp Uyển Thanh nhịn cười đi lên phía trước: "À... Tôi chỉ muốn nói với anh là ngày mai khoảng ba bốn giờ tôi sẽ đến nhà anh làm nước ô mai, anh nhớ mở cửa cho tôi, tiện thể giúp tôi đun ít nước sôi nhé. Với vả muốn ăn sáng thì anh nhớ chuẩn bị nguyên liệu, tôi sẽ đến nấu cho hai người.”
"Được, được..."
"Vậy... Anh tiếp tục màn trình diễn của mình đi. Tôi không làm phiền anh nữa.”
"Tôi, tôi..."
"Đúng rồi, ánh đánh quyền trông đẹp lắm, rất có khí thế. Cảm xúc dạt dào, biểu cảm cũng rất hợp lý nữa, nhất định phải duy trì đó nha, cố lên!" Diệp Uyển Thanh khẽ ngâm một giai điệu nhỏ rồi xoay người. Đúng vậy, đó chính xác là giai điệu mà Qua Uyên vừa hát xong, phải nói là giống nhau như đúc.
"..."
Tôi không có, tôi không như thế, đó không phải tôi...
Qua Uyên đứng đực tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Uyển Thanh đi xa, bước chân nhẹ nhàng kia như đang giẫm lên đáy lòng anh, từng bước, từng bước một. Anh ảo não ôm đầu, khóc không ra nước mắt.
Bây giờ anh chỉ muốn quay ngược thời gian để tự tay tát cho cái tên đang đắc ý đến quên cả hoàn cảnh vừa rồi mấy cái bạt tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.