Chương 28: Mau Tới Ăn Cơm Đi
Thư Ca
11/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Chưa có khi nào lại giống như hôm nay, chưa bao giờ Diệp Uyển Thanh trở thành tiêu điểm quan tâm của nhà họ Diệp, trở thành đối tượng được bọn họ dỗ dành.
Chẳng lẽ thật sự là kẻ biết khóc mới có lợi?
Diệp Uyển Thanh đứng lên: "Cứ như vậy đi. ”
Cô đi vào nhà bếp, không nhìn chiếc chìa khóa trên bàn trà.
Một lát sau, từ phòng bếp vọng ra tiếng nước "ào ào" cùng tiếng chổi quét đất, ba người nhà họ Diệp nhìn nhau, Lưu Lệ Trân sầm mặt "hừ" một tiếng, Diệp Hướng Đảng thì thở dài não nề.
***
Diệp Uyển Thanh làm xong việc nhà liền trở về phòng, nhưng cô từ chối việc phải tâm sự với Diệp Minh Châu, chỉ nằm trên giường suy tư trong lòng.
Cô không ngờ hôm nay lại có cơ hội nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Diệp như vậy, cũng không ngờ Diệp Hướng Đảng lại cho cô chìa khóa. Cô bất giác nhớ tới kiếp trước, những chuyện xưa cũ giống như những tấm ảnh không ngừng hiện lên trong đầu cô, làm cô mềm lòng, cũng mài mòn trái tim cô.
Cô kiên định với lựa chọn trong tương lai.
Diệp Uyển Thanh vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Cô đứng dậy khỏi giường, phát hiện Diệp Minh Châu vẫn còn đang cuộn tròn trên giường, đáng thương nắm lấy một góc chăn bông, phần lớn chăn bông đã trượt xuống dưới giường, nhìn qua có vẻ rất lạnh.
Cô lắc đầu, cầm chăn bông lên đắp cho Diệp Minh Châu.
Không ngờ Diệp Minh Châu lại đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không có chút nào là buồn ngủ, thay vào đó là sự vui vẻ vì đã đạt được mục đích, cô ta ôm lấy cô làm nũng: “Chị, chị thật tốt với em!”
Diệp Uyển Thanh: “... Vui lắm à?”
Cô đứng thẳng người, im lặng nhìn Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu ngồi dậy ôm lấy chăn bông, che miệng ngáp một cái: “Em không quan tâm, sau này chị cũng phải tốt với em như vậy đó.”
“Để xem biểu hiện của em đã.” Diệp Uyển Thanh rũ mắt nói.
“Hì hì.” Diệp Minh Châu cười vô lại, lăn một vòng trên giường: “Em sẽ ngủ thêm một lát.”
…
Diệp Uyển Thanh đi ra khỏi phòng, thì thấy Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân đang dùng bữa sáng.
Ngoài những món mà họ đang ăn, trên bàn còn có một bát cháo loãng còn chưa động vào, trên đĩa có hai chiếc bánh bao bốc khói, nhìn qua là khẩu phần cho một người ăn.
Diệp Uyển Thanh có chút khó hiểu, đây là ý gì.
Cho cô sao?
Hay là cho Diệp Minh Châu?
Lúc cô đang chuẩn bị đi tắm, Diệp Hướng Đảng đột nhiên lên tiếng gọi: “Mau tới ăn cơm đi, bánh bao sắp nguội rồi.”
“... Không cần đâu, con phải ra ngoài ngay.” Diệp Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Từ lúc cô tắm xong cho đến khi ra khỏi cửa, hai người không nói gì với cô nữa.
Chỉ là lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy rõ tiếng đũa đập xuống bàn thì không khỏi lắc đầu.
Đúng là không nên dây dưa với nhà họ Diệp.
Diệp Uyển Thanh vừa đi, Lưu Lệ Trân đã không nhịn được nữa.
“Nó làm vậy là có ý gì! Dù chúng ta có làm gì sai đi nữa, chúng ta cũng là người nuôi nấng nó lớn lên! Ngoại trừ việc thay chức và hôn sự với nhà họ Vương, chúng ta đã bao giờ bạc đãi nó đâu? Tôi thấy nó xem chúng ta như kẻ thù vậy!”
“Trong lòng nó oán giận cũng là chuyện bình thường. Bà nghĩ lại chuyện em trai bà làm xem, đó có phải chuyện mà con người nên làm không?”
Vẻ mặt Lưu Lệ Trân thoáng lúng túng: “Chẳng phải chỉ doạ nó một chút thôi sao? Cũng đâu phải ức hiếp nó thật.”
“Thôi bỏ đi.”
Chưa có khi nào lại giống như hôm nay, chưa bao giờ Diệp Uyển Thanh trở thành tiêu điểm quan tâm của nhà họ Diệp, trở thành đối tượng được bọn họ dỗ dành.
Chẳng lẽ thật sự là kẻ biết khóc mới có lợi?
Diệp Uyển Thanh đứng lên: "Cứ như vậy đi. ”
Cô đi vào nhà bếp, không nhìn chiếc chìa khóa trên bàn trà.
Một lát sau, từ phòng bếp vọng ra tiếng nước "ào ào" cùng tiếng chổi quét đất, ba người nhà họ Diệp nhìn nhau, Lưu Lệ Trân sầm mặt "hừ" một tiếng, Diệp Hướng Đảng thì thở dài não nề.
***
Diệp Uyển Thanh làm xong việc nhà liền trở về phòng, nhưng cô từ chối việc phải tâm sự với Diệp Minh Châu, chỉ nằm trên giường suy tư trong lòng.
Cô không ngờ hôm nay lại có cơ hội nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Diệp như vậy, cũng không ngờ Diệp Hướng Đảng lại cho cô chìa khóa. Cô bất giác nhớ tới kiếp trước, những chuyện xưa cũ giống như những tấm ảnh không ngừng hiện lên trong đầu cô, làm cô mềm lòng, cũng mài mòn trái tim cô.
Cô kiên định với lựa chọn trong tương lai.
Diệp Uyển Thanh vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Cô đứng dậy khỏi giường, phát hiện Diệp Minh Châu vẫn còn đang cuộn tròn trên giường, đáng thương nắm lấy một góc chăn bông, phần lớn chăn bông đã trượt xuống dưới giường, nhìn qua có vẻ rất lạnh.
Cô lắc đầu, cầm chăn bông lên đắp cho Diệp Minh Châu.
Không ngờ Diệp Minh Châu lại đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không có chút nào là buồn ngủ, thay vào đó là sự vui vẻ vì đã đạt được mục đích, cô ta ôm lấy cô làm nũng: “Chị, chị thật tốt với em!”
Diệp Uyển Thanh: “... Vui lắm à?”
Cô đứng thẳng người, im lặng nhìn Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu ngồi dậy ôm lấy chăn bông, che miệng ngáp một cái: “Em không quan tâm, sau này chị cũng phải tốt với em như vậy đó.”
“Để xem biểu hiện của em đã.” Diệp Uyển Thanh rũ mắt nói.
“Hì hì.” Diệp Minh Châu cười vô lại, lăn một vòng trên giường: “Em sẽ ngủ thêm một lát.”
…
Diệp Uyển Thanh đi ra khỏi phòng, thì thấy Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân đang dùng bữa sáng.
Ngoài những món mà họ đang ăn, trên bàn còn có một bát cháo loãng còn chưa động vào, trên đĩa có hai chiếc bánh bao bốc khói, nhìn qua là khẩu phần cho một người ăn.
Diệp Uyển Thanh có chút khó hiểu, đây là ý gì.
Cho cô sao?
Hay là cho Diệp Minh Châu?
Lúc cô đang chuẩn bị đi tắm, Diệp Hướng Đảng đột nhiên lên tiếng gọi: “Mau tới ăn cơm đi, bánh bao sắp nguội rồi.”
“... Không cần đâu, con phải ra ngoài ngay.” Diệp Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Từ lúc cô tắm xong cho đến khi ra khỏi cửa, hai người không nói gì với cô nữa.
Chỉ là lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy rõ tiếng đũa đập xuống bàn thì không khỏi lắc đầu.
Đúng là không nên dây dưa với nhà họ Diệp.
Diệp Uyển Thanh vừa đi, Lưu Lệ Trân đã không nhịn được nữa.
“Nó làm vậy là có ý gì! Dù chúng ta có làm gì sai đi nữa, chúng ta cũng là người nuôi nấng nó lớn lên! Ngoại trừ việc thay chức và hôn sự với nhà họ Vương, chúng ta đã bao giờ bạc đãi nó đâu? Tôi thấy nó xem chúng ta như kẻ thù vậy!”
“Trong lòng nó oán giận cũng là chuyện bình thường. Bà nghĩ lại chuyện em trai bà làm xem, đó có phải chuyện mà con người nên làm không?”
Vẻ mặt Lưu Lệ Trân thoáng lúng túng: “Chẳng phải chỉ doạ nó một chút thôi sao? Cũng đâu phải ức hiếp nó thật.”
“Thôi bỏ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.