Chương 25: Sao Bây Giờ Anh Mới Đến
Thư Ca
10/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
“Không sao đâu.” Diệp Uyển Thanh lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương luống cuống của Diệp Minh Châu, muốn khóc cũng không được nên cô lại thở dài.
Chắc chắn số tiền kia không dùng để mua tài liệu nhưng cho rằng Diệp Minh Châu có ý xấu thì cũng không đúng lắm.
Diệp Uyển Thanh nhìn xung quanh thấy cũng không có thứ gì tốt nên chỉ có thể cầm một chiếc bánh bao thịt nhét vào trong tay Diệp Minh Châu rồi an ủi cô ta: “Được rồi, đừng khóc nữa, chị biết em không cố ý.”
Diệp Minh Châu khẽ giật mình nhưng cô ta nhanh chóng cầm lấy bánh bao cười vui vẻ.
“Vâng.” Cô ta nói xong thì dùng sức kéo Lưu Lệ Trân: “Mẹ à, chúng ta trở về đi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng chuyện buôn bán của chị.”
Diệp Minh Châu lôi kéo Lưu Lệ Trân ra khỏi đại sảnh đợi xe, lúc ra cửa còn quay người lại vẫy vẫy tay với Diệp Uyển Thanh. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, một tay khác vẫn đang cầm chặt chiếc bánh bao.
Diệp Uyển Thanh: “…”
Sau khi đuổi được hai người kia đi, cô quay lại cảm ơn tài xế Tiểu Tề và chủ nhiệm Lý đã giúp đỡ.
“Chủ nhiệm Lý, dì cứ cầm lấy mười đồng này đi.” Nụ cười của Diệp Uyển Thanh trong veo, lại nói to thêm một chút: “Con biết dì tốt với con, là trưởng bối nên dì không đành lòng nhìn con phải bận tâm về tiền vốn. Dì cho con mượn mười đồng mà còn không cho con trả, bây giờ con kiếm tiền đã có chút lãi rồi, dì không để ý lắm nhưng con cũng phải gửi lại cho dì. Dì thương con như vậy, con phải biết nhớ ơn.”
Trong ánh mắt có chút trách móc của chủ nhiệm Lý mang theo ý cười: “Con làm ăn thực sự tốt sao?”
“Tất nhiên rồi ạ! Được mọi người động viên, bến xe cũng giúp đỡ con, con bán hàng ở đây vô cùng lý tưởng.”
“Vậy là tốt rồi!”
Chủ nhiệm Lý tươi cười vỗ vỗ bả vai Diệp Uyển Thanh. Ừm… được “Tuyên truyền” như thế này thì chắc cũng không cần lo lắng quầy hàng không cho thuê được rồi! Đứa nhỏ Uyển Thanh này quả là không tệ, đầu óc rất linh hoạt!
Chờ sau khi chủ nhiệm Lý rời đi, Diệp Uyển Thanh mới phát hiện tài xế Tiểu Tề vẫn còn ở lại.
Cô khó hiểu nhìn anh ta: “Đồng chí Tiểu Tề, anh còn có việc gì sao?”
“Hả? À… cũng không có việc gì.” Khuôn mặt Tiểu Tề đột nhiên đỏ lên, lắp bắp chỉ vào sạp trà của Diệp Uyển Thanh: “Tôi, tôi muốn mua một chén trà vừng.”
“Mua cái gì chứ, đều là người quen cũ nên tôi mời anh một chén.” Diệp Uyển Thanh thuần thục châm một chén trà rồi đưa cho tài xế Tiểu Tề.
Tài xế Tiểu Tề muốn đưa cô tiền nhưng tiền này cũng không thể nào đưa như vậy được, ánh mắt anh ta có chút ảo não.
***
Dù kết quả ra sao, trò cười hồi trưa cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Mãi cho đến chạng vạng tối lúc Qua Uyên xuất hiện, uất ức đè nén trong lòng Diệp Uyển Thanh mới dần dần tiêu tán.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô biết cô không chỉ có một mình.
“Sao bây giờ anh mới đến?” Diệp Uyển Thanh liếc anh một chút.
“Chờ lâu rồi à?” Qua Uyên nhìn đồng hồ thấy cũng đâu khác lắm so với trước đây, nhưng anh vẫn nhận sai như đó giờ vẫn vậy: “Hôm nay tới trễ nên mai tôi sẽ đến sớm hơn một chút.”
Diệp Uyển Thanh: “… Không cần.”
Qua Uyên thấy khó hiểu nhìn về phía cô, không rõ rốt cuộc cô có ý gì.
“Đầu gỗ chết tiệt, anh đến sớm như vậy làm gì? Ngày nào tầm này tôi cũng mới nghỉ. Tôi định… Tôi muốn nói là nhìn thấy anh tôi rất vui, có anh ở đây thật tốt.”
Qua Uyên: “…”
Qua Uyên: “!!!”
“Không sao đâu.” Diệp Uyển Thanh lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương luống cuống của Diệp Minh Châu, muốn khóc cũng không được nên cô lại thở dài.
Chắc chắn số tiền kia không dùng để mua tài liệu nhưng cho rằng Diệp Minh Châu có ý xấu thì cũng không đúng lắm.
Diệp Uyển Thanh nhìn xung quanh thấy cũng không có thứ gì tốt nên chỉ có thể cầm một chiếc bánh bao thịt nhét vào trong tay Diệp Minh Châu rồi an ủi cô ta: “Được rồi, đừng khóc nữa, chị biết em không cố ý.”
Diệp Minh Châu khẽ giật mình nhưng cô ta nhanh chóng cầm lấy bánh bao cười vui vẻ.
“Vâng.” Cô ta nói xong thì dùng sức kéo Lưu Lệ Trân: “Mẹ à, chúng ta trở về đi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng chuyện buôn bán của chị.”
Diệp Minh Châu lôi kéo Lưu Lệ Trân ra khỏi đại sảnh đợi xe, lúc ra cửa còn quay người lại vẫy vẫy tay với Diệp Uyển Thanh. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, một tay khác vẫn đang cầm chặt chiếc bánh bao.
Diệp Uyển Thanh: “…”
Sau khi đuổi được hai người kia đi, cô quay lại cảm ơn tài xế Tiểu Tề và chủ nhiệm Lý đã giúp đỡ.
“Chủ nhiệm Lý, dì cứ cầm lấy mười đồng này đi.” Nụ cười của Diệp Uyển Thanh trong veo, lại nói to thêm một chút: “Con biết dì tốt với con, là trưởng bối nên dì không đành lòng nhìn con phải bận tâm về tiền vốn. Dì cho con mượn mười đồng mà còn không cho con trả, bây giờ con kiếm tiền đã có chút lãi rồi, dì không để ý lắm nhưng con cũng phải gửi lại cho dì. Dì thương con như vậy, con phải biết nhớ ơn.”
Trong ánh mắt có chút trách móc của chủ nhiệm Lý mang theo ý cười: “Con làm ăn thực sự tốt sao?”
“Tất nhiên rồi ạ! Được mọi người động viên, bến xe cũng giúp đỡ con, con bán hàng ở đây vô cùng lý tưởng.”
“Vậy là tốt rồi!”
Chủ nhiệm Lý tươi cười vỗ vỗ bả vai Diệp Uyển Thanh. Ừm… được “Tuyên truyền” như thế này thì chắc cũng không cần lo lắng quầy hàng không cho thuê được rồi! Đứa nhỏ Uyển Thanh này quả là không tệ, đầu óc rất linh hoạt!
Chờ sau khi chủ nhiệm Lý rời đi, Diệp Uyển Thanh mới phát hiện tài xế Tiểu Tề vẫn còn ở lại.
Cô khó hiểu nhìn anh ta: “Đồng chí Tiểu Tề, anh còn có việc gì sao?”
“Hả? À… cũng không có việc gì.” Khuôn mặt Tiểu Tề đột nhiên đỏ lên, lắp bắp chỉ vào sạp trà của Diệp Uyển Thanh: “Tôi, tôi muốn mua một chén trà vừng.”
“Mua cái gì chứ, đều là người quen cũ nên tôi mời anh một chén.” Diệp Uyển Thanh thuần thục châm một chén trà rồi đưa cho tài xế Tiểu Tề.
Tài xế Tiểu Tề muốn đưa cô tiền nhưng tiền này cũng không thể nào đưa như vậy được, ánh mắt anh ta có chút ảo não.
***
Dù kết quả ra sao, trò cười hồi trưa cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Mãi cho đến chạng vạng tối lúc Qua Uyên xuất hiện, uất ức đè nén trong lòng Diệp Uyển Thanh mới dần dần tiêu tán.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô biết cô không chỉ có một mình.
“Sao bây giờ anh mới đến?” Diệp Uyển Thanh liếc anh một chút.
“Chờ lâu rồi à?” Qua Uyên nhìn đồng hồ thấy cũng đâu khác lắm so với trước đây, nhưng anh vẫn nhận sai như đó giờ vẫn vậy: “Hôm nay tới trễ nên mai tôi sẽ đến sớm hơn một chút.”
Diệp Uyển Thanh: “… Không cần.”
Qua Uyên thấy khó hiểu nhìn về phía cô, không rõ rốt cuộc cô có ý gì.
“Đầu gỗ chết tiệt, anh đến sớm như vậy làm gì? Ngày nào tầm này tôi cũng mới nghỉ. Tôi định… Tôi muốn nói là nhìn thấy anh tôi rất vui, có anh ở đây thật tốt.”
Qua Uyên: “…”
Qua Uyên: “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.