Chương 2: Tôi Muốn Thế Nào, Anh Không Biết Sao
Thư Ca
06/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
"Qua Uyên?"
Sau khi đám người không liên quan đi rồi, Diệp Uyển Thanh lập tức thu hồi cái biểu cảm tủi thân, xấu hổ cùng giận dữ kia lại. Khóe môi cô khẽ nhếch, mắt hạnh cười như không cười nhìn người đàn ông trước mặt.
Chứng kiến một màn “lật mặt nhanh như lật sách” của cô, Qua Uyên sửng sốt chốc lát, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Với lại hình như tiếng xấu của anh đồn xa thật, vốn tưởng rằng người ta không biết mình họ gì tên gì, ai dè cô lại nhận ra anh.
Nhưng nghe thấy tên của mình được thốt lên từ bờ môi đỏ mọng do chính anh làm cho hơi sưng, rõ ràng là giọng cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng Qua Uyên lại không cảm thấy dịu dàng đa tình, hoàn toàn ngược lại, cả người anh nổi hết da gà.
Diệp Uyển Thanh: "Hôn thích không?"
Qua Uyên: "…"
"Tôi thấy anh hôn vui vẻ lắm mà, rất đã nghiền đúng không?"
Sao cô có thể nói thẳng như vậy được chứ? Qua Uyên bất giác thở chậm, ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu lại nhớ đến hương vị vừa rồi, anh miệng đắng lưỡi khô cất lời: "Cô, cô muốn thế nào?"
Muốn thế nào ấy à?
Diệp Uyển Thanh cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước cô và Qua Uyên lãng phí không ít thời gian, hai bên luôn lạnh nhạt im lặng, cho tới trước khi chết cô mới biết được tấm lòng anh dành cho cô, đời này sống lại cần gì phải đi đường vòng nữa đây?
Cô vươn tay kéo áo anh, đẩy một cái ép ngược người đàn ông cao lớn rắn rỏi lên tường. Vì anh rất cao nên cô phải nhón chân, dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp loáng ánh nước nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Tôi muốn thế nào, anh không biết sao?"
"Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chừng nào thì cưới tôi?"
"Cái gì??? Cưới, cưới cô? Tôi, tôi…" Qua Uyên bỗng trợn to hai mắt, gương mặt râu ria xồm xoàm ửng đỏ. Mới vừa nãy anh còn cả gan làm bậy, bây giờ lại như tên lính bị đánh không còn manh giáp, con ma men trong người cũng tỉnh rụi.
Muốn đánh muốn lóc thịt gì đó anh đều nhận cả, nhưng mà cưới… Chẳng, chẳng lẽ cô nhóc này bị anh hôn đến mức mê sảng luôn rồi?
Anh chỉ là một tên côn đồ, người nào thèm để ý đến anh chứ?
Anh, anh…
Diệp Uyển Thanh cười như không cười nhìn anh chằm chặp. Cái vẻ kiêu ngạo tùy tiện của Qua Uyên đã bị thu hồi gần như không còn lại gì, anh trở nên hoảng loạn luống cuống. Sau khi trợn mắt há mồm mấy giây, anh đột nhiên dựa sát vào bức tường sau lưng một chút, gạt bàn tay nhỏ nhắn đang nắm cổ áo mình ra, nhanh chân… bỏ chạy!
Sức bật rất tốt, chốc lát đã cách xa mấy mét, nhưng mà cái bóng lưng chạy trối chết kia, nhìn kiểu gì cũng thấy đang rất hoảng hốt!
Diệp Uyển Thanh: "…"
Thời trẻ Qua Uyên vừa thô kệch vừa buông thả, giữ lại râu quai nón trên mặt không nói, ánh mắt đen sẫm u ám cứ như sói hoang hung ác đói bụng mấy tháng. Dáng người anh cũng cao to khỏe mạnh, nhìn không giống người tốt chút nào, mà đúng là tiếng tăm cũng không tốt thật…
Thật sự không trách được cô, đời trước bị anh cợt nhả như vậy, cô liền trực tiếp tát anh một cái bạt tai rồi bảo anh cút.
Mà cô cũng không ngờ, khi mình tỏ ra bạo gan thì ngược lại anh chẳng can đảm gì mấy.
Diệp Uyển Thanh không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt hạnh dịu dàng càng lúc càng sáng.
Cô thật sự sống lại rồi…
Sống lại năm cô mười tám tuổi.
Thật sự!
"Qua Uyên?"
Sau khi đám người không liên quan đi rồi, Diệp Uyển Thanh lập tức thu hồi cái biểu cảm tủi thân, xấu hổ cùng giận dữ kia lại. Khóe môi cô khẽ nhếch, mắt hạnh cười như không cười nhìn người đàn ông trước mặt.
Chứng kiến một màn “lật mặt nhanh như lật sách” của cô, Qua Uyên sửng sốt chốc lát, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Với lại hình như tiếng xấu của anh đồn xa thật, vốn tưởng rằng người ta không biết mình họ gì tên gì, ai dè cô lại nhận ra anh.
Nhưng nghe thấy tên của mình được thốt lên từ bờ môi đỏ mọng do chính anh làm cho hơi sưng, rõ ràng là giọng cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng Qua Uyên lại không cảm thấy dịu dàng đa tình, hoàn toàn ngược lại, cả người anh nổi hết da gà.
Diệp Uyển Thanh: "Hôn thích không?"
Qua Uyên: "…"
"Tôi thấy anh hôn vui vẻ lắm mà, rất đã nghiền đúng không?"
Sao cô có thể nói thẳng như vậy được chứ? Qua Uyên bất giác thở chậm, ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu lại nhớ đến hương vị vừa rồi, anh miệng đắng lưỡi khô cất lời: "Cô, cô muốn thế nào?"
Muốn thế nào ấy à?
Diệp Uyển Thanh cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước cô và Qua Uyên lãng phí không ít thời gian, hai bên luôn lạnh nhạt im lặng, cho tới trước khi chết cô mới biết được tấm lòng anh dành cho cô, đời này sống lại cần gì phải đi đường vòng nữa đây?
Cô vươn tay kéo áo anh, đẩy một cái ép ngược người đàn ông cao lớn rắn rỏi lên tường. Vì anh rất cao nên cô phải nhón chân, dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp loáng ánh nước nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Tôi muốn thế nào, anh không biết sao?"
"Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chừng nào thì cưới tôi?"
"Cái gì??? Cưới, cưới cô? Tôi, tôi…" Qua Uyên bỗng trợn to hai mắt, gương mặt râu ria xồm xoàm ửng đỏ. Mới vừa nãy anh còn cả gan làm bậy, bây giờ lại như tên lính bị đánh không còn manh giáp, con ma men trong người cũng tỉnh rụi.
Muốn đánh muốn lóc thịt gì đó anh đều nhận cả, nhưng mà cưới… Chẳng, chẳng lẽ cô nhóc này bị anh hôn đến mức mê sảng luôn rồi?
Anh chỉ là một tên côn đồ, người nào thèm để ý đến anh chứ?
Anh, anh…
Diệp Uyển Thanh cười như không cười nhìn anh chằm chặp. Cái vẻ kiêu ngạo tùy tiện của Qua Uyên đã bị thu hồi gần như không còn lại gì, anh trở nên hoảng loạn luống cuống. Sau khi trợn mắt há mồm mấy giây, anh đột nhiên dựa sát vào bức tường sau lưng một chút, gạt bàn tay nhỏ nhắn đang nắm cổ áo mình ra, nhanh chân… bỏ chạy!
Sức bật rất tốt, chốc lát đã cách xa mấy mét, nhưng mà cái bóng lưng chạy trối chết kia, nhìn kiểu gì cũng thấy đang rất hoảng hốt!
Diệp Uyển Thanh: "…"
Thời trẻ Qua Uyên vừa thô kệch vừa buông thả, giữ lại râu quai nón trên mặt không nói, ánh mắt đen sẫm u ám cứ như sói hoang hung ác đói bụng mấy tháng. Dáng người anh cũng cao to khỏe mạnh, nhìn không giống người tốt chút nào, mà đúng là tiếng tăm cũng không tốt thật…
Thật sự không trách được cô, đời trước bị anh cợt nhả như vậy, cô liền trực tiếp tát anh một cái bạt tai rồi bảo anh cút.
Mà cô cũng không ngờ, khi mình tỏ ra bạo gan thì ngược lại anh chẳng can đảm gì mấy.
Diệp Uyển Thanh không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt hạnh dịu dàng càng lúc càng sáng.
Cô thật sự sống lại rồi…
Sống lại năm cô mười tám tuổi.
Thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.