Chương 47: Từ Antifan Sang Trưởng Fanclub
Thư Ca
11/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Qua Uyên là người thuộc phái hành động, không đến hai ngày liền chế ra chiếc xe mà Diệp Uyển Thanh yêu cầu.
Chiếc xe đẩy được chế tác tỉ mỉ và chắc chắn, tất cả khung được hàn bằng sắt, dài một mét hai, phù hợp với chiều dài quy định mà bến xe yêu cầu các chủ sạp. Bên trong có hai bếp than, Diệp Uyển Thanh có thể dùng một bên nấu lẩu xiên que, một bên dùng để đun nước, không lỡ món nào.
Nếu bếp than không dùng đến thì cô có thể dùng tấm sắt che bếp than lại, mặt bàn lập tức mở rộng ra không ít không gian, còn có thể để đồ đạc, cô pha trà rót nước cho người ta cũng rất tiện.
Không gian phía dưới xe đẩy cũng không để phí, bếp than dùng vật liệu cách nhiệt bọc lại, không gian còn thừa có thể đặt một ít thứ linh tinh, ví dụ như ly, bát đũa...
Đừng nói bày sạp, cho dù đẩy cái xe đẩy này đi bán trên đường cũng rất thuận tiện.
Diệp Uyển Thanh rất yên tâm với năng lực làm việc của Qua Uyên, nhưng chiếc xe đẩy này thật sự khiến cô vô cùng kinh ngạc.
"Sao anh giỏi quá vậy!” Diệp Uyển Thanh nhìn xe đẩy, lại sờ nó một lượt, quả thực muốn ôm Qua Uyên mà hôn mấy cái.
Nếu không phải đang ở bên ngoài thì cô đã hôn anh rồi.
Nhìn thấy ánh mắt vừa vui vừa sùng bái của Diệp Uyển Thanh, Qua Uyên vội che khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu ho khan: "Em vừa phải chút.”
Cô nàng này, ánh mắt nhìn anh như muốn nuốt anh luôn vậy.
Thực sự là... khiến anh không kiềm chế được.
"Hì hì.” Đôi mắt bồ câu của Diệp Uyển Thanh chớp chớp, cô cười tinh nghịch: “Trở về thì cho hôn.”
Qua Uyên ho lớn hơn: "... Được rồi, được rồi.”
Từ cái lần anh to gan hôn cô một cái, mấy ngày nay hai người lén lút hôn nhau không ít lần, cảm nhận đó... Khụ khụ, thật sự là quá tuyệt vời! Anh cảm thấy mình có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ tới đây, Qua Uyên lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Diệp Uyển Thanh ngắm xe hàng rồi đẩy người đàn ông đang suy nghĩ lung tung kia đi: "Uyên ca, anh tìm cho em một miếng vải đỏ với một miếng vải vàng được không? Không cần quá lớn đâu, che được hết bên ngoài xe đẩy là được, em muốn khâu một cái bảng giá.”
Dùng mực thì sợ phai màu, không bằng ghép bằng vải, còn độc đáo hơn chỗ khác.
Làm đàn ông không thể nói không được, Qua Uyên nghiêm túc gật đầu, anh đấm đấm ngực: "Sẽ mang cho em ngay! Em cứ nói bản thân muốn cái gì, anh sẽ bảo mẹ của Vương mập làm cho em.”
Mẹ Vương mập mạp từ khi có được công việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Diệp Uyển Thanh thì tiền lương vẫn được thanh toán theo tuần, không chỉ sửa xong cửa cổng mà thỉnh thoảng còn có tiền mua ít thịt cho gia đình, thái độ với nhà họ Qua và Diệp Uyển Thanh cũng tốt hơn rất nhiều.
Không chỉ thay đổi thái độ mà còn làm việc nghiêm túc.
Diệp Uyển Thanh cảm thấy dùng lời nói của kiếp trước thì mẹ Vương mập trước đó là antifan số một của Qua Uyên, bây giờ lắc mình trở thành trưởng fanclub của anh luôn rồi... Chẳng qua vị fan này hơi thừa cân, ngoại hình hơi hung hãn một chút, còn thích cầm dao, nhìn không mềm mại chút nào thôi.
Cô chỉ biết cảm khái, đúng là người chết vì tiền.
Diệp Uyển Thanh không biết một chuyện, bởi vì mẹ Vương mập thay đổi trận doanh nên nhóm cô dì bà tám thích tụ tập nói ra nói vào về nhà họ Qua bỗng cảm thấy kì lạ, nói chuyện phiếm cũng không còn vui vẻ nữa.
Bọn họ cũng biết làm việc, cũng biết khen hai người mà!
Dựa vào đâu mà nhà họ Vương có việc làm? Bọn họ lại không có!
Họ cũng có thể hy sinh đám quỷ nhỏ trong nhà... Không, là cống hiến, để cho mấy đứa chúng nó chơi với Qua Duyệt! Tấm lòng mẹ ruột là thứ gì chứ, không tồn tại.
Qua Uyên là người thuộc phái hành động, không đến hai ngày liền chế ra chiếc xe mà Diệp Uyển Thanh yêu cầu.
Chiếc xe đẩy được chế tác tỉ mỉ và chắc chắn, tất cả khung được hàn bằng sắt, dài một mét hai, phù hợp với chiều dài quy định mà bến xe yêu cầu các chủ sạp. Bên trong có hai bếp than, Diệp Uyển Thanh có thể dùng một bên nấu lẩu xiên que, một bên dùng để đun nước, không lỡ món nào.
Nếu bếp than không dùng đến thì cô có thể dùng tấm sắt che bếp than lại, mặt bàn lập tức mở rộng ra không ít không gian, còn có thể để đồ đạc, cô pha trà rót nước cho người ta cũng rất tiện.
Không gian phía dưới xe đẩy cũng không để phí, bếp than dùng vật liệu cách nhiệt bọc lại, không gian còn thừa có thể đặt một ít thứ linh tinh, ví dụ như ly, bát đũa...
Đừng nói bày sạp, cho dù đẩy cái xe đẩy này đi bán trên đường cũng rất thuận tiện.
Diệp Uyển Thanh rất yên tâm với năng lực làm việc của Qua Uyên, nhưng chiếc xe đẩy này thật sự khiến cô vô cùng kinh ngạc.
"Sao anh giỏi quá vậy!” Diệp Uyển Thanh nhìn xe đẩy, lại sờ nó một lượt, quả thực muốn ôm Qua Uyên mà hôn mấy cái.
Nếu không phải đang ở bên ngoài thì cô đã hôn anh rồi.
Nhìn thấy ánh mắt vừa vui vừa sùng bái của Diệp Uyển Thanh, Qua Uyên vội che khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu ho khan: "Em vừa phải chút.”
Cô nàng này, ánh mắt nhìn anh như muốn nuốt anh luôn vậy.
Thực sự là... khiến anh không kiềm chế được.
"Hì hì.” Đôi mắt bồ câu của Diệp Uyển Thanh chớp chớp, cô cười tinh nghịch: “Trở về thì cho hôn.”
Qua Uyên ho lớn hơn: "... Được rồi, được rồi.”
Từ cái lần anh to gan hôn cô một cái, mấy ngày nay hai người lén lút hôn nhau không ít lần, cảm nhận đó... Khụ khụ, thật sự là quá tuyệt vời! Anh cảm thấy mình có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ tới đây, Qua Uyên lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Diệp Uyển Thanh ngắm xe hàng rồi đẩy người đàn ông đang suy nghĩ lung tung kia đi: "Uyên ca, anh tìm cho em một miếng vải đỏ với một miếng vải vàng được không? Không cần quá lớn đâu, che được hết bên ngoài xe đẩy là được, em muốn khâu một cái bảng giá.”
Dùng mực thì sợ phai màu, không bằng ghép bằng vải, còn độc đáo hơn chỗ khác.
Làm đàn ông không thể nói không được, Qua Uyên nghiêm túc gật đầu, anh đấm đấm ngực: "Sẽ mang cho em ngay! Em cứ nói bản thân muốn cái gì, anh sẽ bảo mẹ của Vương mập làm cho em.”
Mẹ Vương mập mạp từ khi có được công việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Diệp Uyển Thanh thì tiền lương vẫn được thanh toán theo tuần, không chỉ sửa xong cửa cổng mà thỉnh thoảng còn có tiền mua ít thịt cho gia đình, thái độ với nhà họ Qua và Diệp Uyển Thanh cũng tốt hơn rất nhiều.
Không chỉ thay đổi thái độ mà còn làm việc nghiêm túc.
Diệp Uyển Thanh cảm thấy dùng lời nói của kiếp trước thì mẹ Vương mập trước đó là antifan số một của Qua Uyên, bây giờ lắc mình trở thành trưởng fanclub của anh luôn rồi... Chẳng qua vị fan này hơi thừa cân, ngoại hình hơi hung hãn một chút, còn thích cầm dao, nhìn không mềm mại chút nào thôi.
Cô chỉ biết cảm khái, đúng là người chết vì tiền.
Diệp Uyển Thanh không biết một chuyện, bởi vì mẹ Vương mập thay đổi trận doanh nên nhóm cô dì bà tám thích tụ tập nói ra nói vào về nhà họ Qua bỗng cảm thấy kì lạ, nói chuyện phiếm cũng không còn vui vẻ nữa.
Bọn họ cũng biết làm việc, cũng biết khen hai người mà!
Dựa vào đâu mà nhà họ Vương có việc làm? Bọn họ lại không có!
Họ cũng có thể hy sinh đám quỷ nhỏ trong nhà... Không, là cống hiến, để cho mấy đứa chúng nó chơi với Qua Duyệt! Tấm lòng mẹ ruột là thứ gì chứ, không tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.