Chương 18: Vui Vẻ Trở Lại
Thư Ca
10/04/2022
Dịch giả: Uất Kim Hương
Trong lòng Diệp Uyển Thanh cảm thấy ấm áp, cũng có chút áy náy.
Kiếp trước tính tình cô quật cường, tuy cũng hay giúp đỡ mọi người nhưng rất ít khi chủ động gần gũi với ai. Cô không thích tỏ ra mềm yếu, cũng không biết cách để lộ vết thương nhờ người xung quanh giúp đỡ. Cái lần cô bị Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân tạt nước bẩn, cũng không có nhiều người lên tiếng vì cô.
Diệp Uyển Thanh từng nghĩ, lòng người dễ đổi thay, nhưng bây giờ cô dè dặt chủ động bước ra từng bước, kết quả thu được lại là một tấm lòng tràn đầy thiện ý.
Dưới đáy lòng cô thầm nói một tiếng xin lỗi.
Là cô nhỏ mọn rồi.
***
Nằm trong chăn ấm nệm êm ở nhà bà Trần, Diệp Uyển Thanh ăn uống no nê ngủ một giấc thật ngon, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hơn năm giờ sáng cô đã tỉnh rồi. Rón ra rón rén rửa mặt xong xuôi, cô để lại một tờ giấy cho bà Trần rồi ra khỏi cửa.
Lúc đến đại sảnh chờ xe mới có gần sáu giờ, cô cho là mình đến hơi sớm, không ngờ từ xa đã nhìn thấy Qua Uyên đút một tay vào túi quần đứng trước đại sảnh hút thuốc, nhìn bộ dạng có vẻ rất nhàm chán.
Vừa thấy cô đến, trong nháy mắt anh đã lấy lại tinh thần, vội dụi tắt tàn thuốc lật đật bỏ chạy.
Diệp Uyển Thanh tức mình hô to: “Đứng lại cho tôi!”
Qua Uyên không thèm nghe. Thấy anh sắp chạy cách mình hơn cả trăm mét, Diệp Uyển Thanh hét: “Nhiều đồ như vậy, một mình tôi không xách vào được!”
Lúc này, người nào đó mới chợt thắng gấp, dừng chân quay lại nhìn cô.
Diệp Uyển Thanh không nói dối, cô đi một chuyến chỉ xách được mỗi cái bếp lò thôi, thực sự không mang được nhiều đồ như vậy.
Cô cũng tự hỏi không biết Qua Uyên mang cái đống này đến đây kiểu gì.
Nhưng ngay sau đó cô không còn thắc mắc nữa.
Qua Uyên lặng lẽ cầm bếp lò đã được làm nóng trên tay, sau đó dễ dàng dùng tay kia xách những thứ còn lại, sải bước đi về phía đại sảnh đợi xe.
Khi đến trước một dãy gian hàng, anh mới quay đầu lại, nói câu đầu tiên trong ngày với Diệp Uyển Thanh: “Để ở gian hàng nào?”
Diệp Uyển Thanh sớm đã nhìn trúng gian hàng ở góc phải cạnh nhà vệ sinh, nên bảo anh xách đồ qua đó.
Qua Uyên đặt đồ xuống xong xuôi thì lại muốn chạy, Diệp Uyển Thanh vội vàng gọi anh: “Chờ đã!”
“Còn chuyện gì nữa?” Giọng anh lạnh lùng.
“Anh ăn sáng chưa?”
“Sáu cái bánh bao và một bát cháo, no rồi.”
Anh sợ cô hỏi anh ăn gì, đã no chưa, nên mới trả lời luôn một lần đấy à? Đúng là khôn vặt mà.
Diệp Uyển Thanh hừ lạnh trong lòng: “Nhưng tôi chưa ăn.”
“Cô có trứng…”
“Cái này là để bán, tôi ăn rồi thì lấy gì bán?”
Qua Uyên vò đầu bứt tóc, thậm chí đôi mắt đen còn có chút oan ức, giống như không hiểu tại sao Diệp Uyển Thanh lại làm khó anh như vậy.
Sau khi nhìn Diệp Uyển Thanh mấy giây, anh xoay người đi ra ngoài, chưa đến vài phút đã quay lại với một phần đậu phụ sốt tương và sáu cái bánh bao nhân thịt.
Trong lúc anh đi thì Diệp Uyển Thanh đã bày hàng xong xuôi.
Cô nhận bữa sáng Qua Uyên mua về rồi hỏi anh: “Tại sao từ tối hôm qua anh bắt đầu né tránh tôi?”
“Tôi...”
“Khoan đã, đừng nói là tại danh tiếng anh không tốt, tôi không để ý đến mấy chuyện đó đâu. Đã hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi, chuyện này tôi đã nhận định rồi.”
“...” Qua Uyên nghẹn họng.
Tối qua cô nhóc này còn vạch rõ giới hạn với anh, nhất quyết đưa tiền cho anh, sao hôm nay đầu óc lại chập mạch nữa rồi? Nếu không thì sao cô lại nói đến chuyện gả cho anh?
Nhưng mà tự nhiên anh vui vẻ lại rồi.
Trong lòng Diệp Uyển Thanh cảm thấy ấm áp, cũng có chút áy náy.
Kiếp trước tính tình cô quật cường, tuy cũng hay giúp đỡ mọi người nhưng rất ít khi chủ động gần gũi với ai. Cô không thích tỏ ra mềm yếu, cũng không biết cách để lộ vết thương nhờ người xung quanh giúp đỡ. Cái lần cô bị Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân tạt nước bẩn, cũng không có nhiều người lên tiếng vì cô.
Diệp Uyển Thanh từng nghĩ, lòng người dễ đổi thay, nhưng bây giờ cô dè dặt chủ động bước ra từng bước, kết quả thu được lại là một tấm lòng tràn đầy thiện ý.
Dưới đáy lòng cô thầm nói một tiếng xin lỗi.
Là cô nhỏ mọn rồi.
***
Nằm trong chăn ấm nệm êm ở nhà bà Trần, Diệp Uyển Thanh ăn uống no nê ngủ một giấc thật ngon, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hơn năm giờ sáng cô đã tỉnh rồi. Rón ra rón rén rửa mặt xong xuôi, cô để lại một tờ giấy cho bà Trần rồi ra khỏi cửa.
Lúc đến đại sảnh chờ xe mới có gần sáu giờ, cô cho là mình đến hơi sớm, không ngờ từ xa đã nhìn thấy Qua Uyên đút một tay vào túi quần đứng trước đại sảnh hút thuốc, nhìn bộ dạng có vẻ rất nhàm chán.
Vừa thấy cô đến, trong nháy mắt anh đã lấy lại tinh thần, vội dụi tắt tàn thuốc lật đật bỏ chạy.
Diệp Uyển Thanh tức mình hô to: “Đứng lại cho tôi!”
Qua Uyên không thèm nghe. Thấy anh sắp chạy cách mình hơn cả trăm mét, Diệp Uyển Thanh hét: “Nhiều đồ như vậy, một mình tôi không xách vào được!”
Lúc này, người nào đó mới chợt thắng gấp, dừng chân quay lại nhìn cô.
Diệp Uyển Thanh không nói dối, cô đi một chuyến chỉ xách được mỗi cái bếp lò thôi, thực sự không mang được nhiều đồ như vậy.
Cô cũng tự hỏi không biết Qua Uyên mang cái đống này đến đây kiểu gì.
Nhưng ngay sau đó cô không còn thắc mắc nữa.
Qua Uyên lặng lẽ cầm bếp lò đã được làm nóng trên tay, sau đó dễ dàng dùng tay kia xách những thứ còn lại, sải bước đi về phía đại sảnh đợi xe.
Khi đến trước một dãy gian hàng, anh mới quay đầu lại, nói câu đầu tiên trong ngày với Diệp Uyển Thanh: “Để ở gian hàng nào?”
Diệp Uyển Thanh sớm đã nhìn trúng gian hàng ở góc phải cạnh nhà vệ sinh, nên bảo anh xách đồ qua đó.
Qua Uyên đặt đồ xuống xong xuôi thì lại muốn chạy, Diệp Uyển Thanh vội vàng gọi anh: “Chờ đã!”
“Còn chuyện gì nữa?” Giọng anh lạnh lùng.
“Anh ăn sáng chưa?”
“Sáu cái bánh bao và một bát cháo, no rồi.”
Anh sợ cô hỏi anh ăn gì, đã no chưa, nên mới trả lời luôn một lần đấy à? Đúng là khôn vặt mà.
Diệp Uyển Thanh hừ lạnh trong lòng: “Nhưng tôi chưa ăn.”
“Cô có trứng…”
“Cái này là để bán, tôi ăn rồi thì lấy gì bán?”
Qua Uyên vò đầu bứt tóc, thậm chí đôi mắt đen còn có chút oan ức, giống như không hiểu tại sao Diệp Uyển Thanh lại làm khó anh như vậy.
Sau khi nhìn Diệp Uyển Thanh mấy giây, anh xoay người đi ra ngoài, chưa đến vài phút đã quay lại với một phần đậu phụ sốt tương và sáu cái bánh bao nhân thịt.
Trong lúc anh đi thì Diệp Uyển Thanh đã bày hàng xong xuôi.
Cô nhận bữa sáng Qua Uyên mua về rồi hỏi anh: “Tại sao từ tối hôm qua anh bắt đầu né tránh tôi?”
“Tôi...”
“Khoan đã, đừng nói là tại danh tiếng anh không tốt, tôi không để ý đến mấy chuyện đó đâu. Đã hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi, chuyện này tôi đã nhận định rồi.”
“...” Qua Uyên nghẹn họng.
Tối qua cô nhóc này còn vạch rõ giới hạn với anh, nhất quyết đưa tiền cho anh, sao hôm nay đầu óc lại chập mạch nữa rồi? Nếu không thì sao cô lại nói đến chuyện gả cho anh?
Nhưng mà tự nhiên anh vui vẻ lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.