Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 12:
Cửu Chanh
18/09/2024
Kiểu tóc uốn xoăn chỉ bắt đầu thịnh hành sau khi Trung Quốc cải cách mở cửa, đừng nói là cô ấy vốn đã xinh đẹp, chỉ riêng phong cách ăn mặc này cũng đã hoàn toàn vượt trội so với Lâm Kiều - một cô gái quê mùa đến từ vùng nông thôn.
Diệp Mẫn Thục như lơ đãng nhìn sang Lâm Kiều, nhất là những miếng vá trên khuỷu tay và đầu gối của cô.
Biểu cảm trên gương mặt Lâm Kiều không hề thay đổi.
Cô là một linh hồn đến từ hơn bốn mươi năm sau, đối mặt với phong cách ăn mặc rất đặc trưng của thời đại này, làm sao có thể sinh ra sự ngưỡng mộ hay ghen tỵ cho được?
Mặc quần áo, thứ nhất là để tự làm vui bản thân, thứ hai là để tỏ ra lịch sự. Bộ cô mặc đã là trang phục chỉn chu nhất của nguyên thân rồi, đối với người khác đã đủ lịch sự.
Diệp Mẫn Thục như đánh một cú vào bông, có cảm giác khó chịu mà không có chỗ xả.
Bà ta lập tức không để ý Lâm Kiều nữa, thân mật kéo cô gái trẻ lên phía trước: "Ba, mẹ, con xin giới thiệu, đây là Tống Tĩnh, đối tượng của Tiểu Trạch. Nói đến ba con bé, Tống Vĩnh Khôn, ba mẹ cũng biết ông ấy đấy. Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với Quý Quân, ngày xưa còn từng làm việc dưới quyền của ba.”
“Khi còn nhỏ, con bé thường theo ba mẹ đến nhà chúng ta. Hồi đó con còn đùa rằng hai đứa chơi thân với nhau như vậy, chi bằng sau này làm con dâu của con luôn. Không ngờ hai đứa lại có duyên thật, học cùng nhau từ cấp hai đến cấp ba, còn học chung một lớp cấp ba nữa."
Quý Quân là con trai cả của ông cụ Quý, anh trai của Quý Đạc, và là chồng của Diệp Mẫn Thục. Đáng lẽ ra khi ông cụ Quý bị bệnh, anh cả nên đến thăm, nhưng vì công việc bận rộn và đã lên lịch đi công tác hôm nay từ trước nên không thể đến được.
Tống Tĩnh bị Diệp Mẫn Thục kéo lên, biểu cảm trên mặt thoáng chút ngượng ngùng. Diệp Mẫn Thục thấy vậy càng hài lòng: "Con nhớ là sau khi Tiểu Trạch được tuyển thẳng vào trường quân đội, con bé cũng thi đại học, đỗ ngay từ lần đầu, học trường sư phạm gì đó..."
"Họv viện Sư phạm Yến Đô."
"Đúng rồi, học viện Sư phạm Yến Đô. Mẹ, có phải tuần trước mẹ còn nói rằng hiện nay nhà nước rất thiếu giáo viên không? Chuyên ngành của Tiểu Tĩnh vừa khớp với lĩnh vực của mẹ đấy."
Từ Lệ chỉ mỉm cười: "Mẹ đã nghỉ hưu từ lâu rồi, biết gì nhiều đâu."
"Cho dù mẹ nghỉ hưu rồi, nhưng mẹ đã từng là giáo viên xuất sắc của Yến Đô mà." Diệp Mẫn Thục không để ý, tiếp tục hỏi Tống Tĩnh: "Năm sau con tốt nghiệp rồi phải không?"
"Dạ, năm sau con tốt nghiệp, học kỳ sau con sẽ đi thực tập ở trường."
"Thế thì phải tìm một chỗ thật tốt, cô thấy trường cấp ba gần đơn vị của Tiểu Trạch cũng khá ổn, gần gũi lại thuận tiện."
Diệp Mẫn Thục vừa nói, đuôi mắt lại liếc nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều dù không muốn để ý cũng khó mà bỏ qua sự soi mói này, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Diệp Mẫn Thục.
Từ lúc ở cổng nhà họ Quý, cô đã cảm nhận được sự phản cảm vô cớ từ người này. Chỉ đơn giản là khinh thường cô vì nghĩ rằng cô là người từ nông thôn đến, muốn nhờ vả mối quan hệ với nhà họ Quý, nhưng khi giới thiệu đối tượng của Tiểu Trạch, tại sao bà ta lại cứ nhằm vào cô?
Diệp Mẫn Thục như lơ đãng nhìn sang Lâm Kiều, nhất là những miếng vá trên khuỷu tay và đầu gối của cô.
Biểu cảm trên gương mặt Lâm Kiều không hề thay đổi.
Cô là một linh hồn đến từ hơn bốn mươi năm sau, đối mặt với phong cách ăn mặc rất đặc trưng của thời đại này, làm sao có thể sinh ra sự ngưỡng mộ hay ghen tỵ cho được?
Mặc quần áo, thứ nhất là để tự làm vui bản thân, thứ hai là để tỏ ra lịch sự. Bộ cô mặc đã là trang phục chỉn chu nhất của nguyên thân rồi, đối với người khác đã đủ lịch sự.
Diệp Mẫn Thục như đánh một cú vào bông, có cảm giác khó chịu mà không có chỗ xả.
Bà ta lập tức không để ý Lâm Kiều nữa, thân mật kéo cô gái trẻ lên phía trước: "Ba, mẹ, con xin giới thiệu, đây là Tống Tĩnh, đối tượng của Tiểu Trạch. Nói đến ba con bé, Tống Vĩnh Khôn, ba mẹ cũng biết ông ấy đấy. Ông ấy có mối quan hệ rất tốt với Quý Quân, ngày xưa còn từng làm việc dưới quyền của ba.”
“Khi còn nhỏ, con bé thường theo ba mẹ đến nhà chúng ta. Hồi đó con còn đùa rằng hai đứa chơi thân với nhau như vậy, chi bằng sau này làm con dâu của con luôn. Không ngờ hai đứa lại có duyên thật, học cùng nhau từ cấp hai đến cấp ba, còn học chung một lớp cấp ba nữa."
Quý Quân là con trai cả của ông cụ Quý, anh trai của Quý Đạc, và là chồng của Diệp Mẫn Thục. Đáng lẽ ra khi ông cụ Quý bị bệnh, anh cả nên đến thăm, nhưng vì công việc bận rộn và đã lên lịch đi công tác hôm nay từ trước nên không thể đến được.
Tống Tĩnh bị Diệp Mẫn Thục kéo lên, biểu cảm trên mặt thoáng chút ngượng ngùng. Diệp Mẫn Thục thấy vậy càng hài lòng: "Con nhớ là sau khi Tiểu Trạch được tuyển thẳng vào trường quân đội, con bé cũng thi đại học, đỗ ngay từ lần đầu, học trường sư phạm gì đó..."
"Họv viện Sư phạm Yến Đô."
"Đúng rồi, học viện Sư phạm Yến Đô. Mẹ, có phải tuần trước mẹ còn nói rằng hiện nay nhà nước rất thiếu giáo viên không? Chuyên ngành của Tiểu Tĩnh vừa khớp với lĩnh vực của mẹ đấy."
Từ Lệ chỉ mỉm cười: "Mẹ đã nghỉ hưu từ lâu rồi, biết gì nhiều đâu."
"Cho dù mẹ nghỉ hưu rồi, nhưng mẹ đã từng là giáo viên xuất sắc của Yến Đô mà." Diệp Mẫn Thục không để ý, tiếp tục hỏi Tống Tĩnh: "Năm sau con tốt nghiệp rồi phải không?"
"Dạ, năm sau con tốt nghiệp, học kỳ sau con sẽ đi thực tập ở trường."
"Thế thì phải tìm một chỗ thật tốt, cô thấy trường cấp ba gần đơn vị của Tiểu Trạch cũng khá ổn, gần gũi lại thuận tiện."
Diệp Mẫn Thục vừa nói, đuôi mắt lại liếc nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều dù không muốn để ý cũng khó mà bỏ qua sự soi mói này, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Diệp Mẫn Thục.
Từ lúc ở cổng nhà họ Quý, cô đã cảm nhận được sự phản cảm vô cớ từ người này. Chỉ đơn giản là khinh thường cô vì nghĩ rằng cô là người từ nông thôn đến, muốn nhờ vả mối quan hệ với nhà họ Quý, nhưng khi giới thiệu đối tượng của Tiểu Trạch, tại sao bà ta lại cứ nhằm vào cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.