Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 31:
Cửu Chanh
18/09/2024
Lâm Huệ, em gái nhỏ hơn Lâm Vĩ một tuổi, ngáp dài một cái: "Đúng đó, có phải anh cố ý thả Lâm Kiều đi không?"
Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay tìm kiếm, cô ta đã mệt rã rời, nhắc tới Lâm Kiều là chỉ thấy phiền phức.
"Em nghĩ anh thả em ấy đi đâu được?" Lâm Vĩ vội vàng nhìn về phía ba mẹ.
Lâm Thủ Nghĩa không nghĩ theo hướng này, xua tay: "Thôi được rồi, tìm cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi."
Đợi hai đứa con vào phòng, Tôn Tú Chi múc nước nóng từ nồi lớn, lau người cho Lâm Thủ Nghĩa: "Chuyện này rốt cuộc làm sao đây?"
Ngủ thì không thể ngủ được, chưa tìm thấy Lâm Kiều, ai cũng không thể yên lòng.
Lâm Thủ Nghĩa cau mày suy nghĩ một lúc: "Cứ nói với họ rằng nó bị dính mưa rồi ốm, ngày mai không thể kết hôn, để họ chọn ngày khác."
Cưới xin là chuyện vui, ai mà muốn cưới một cô dâu ốm yếu về nhà chứ, thật chẳng may mắn gì.
Vừa hay hôm nay trời mưa lớn, lấy cớ này cũng hợp lý, chỉ là kéo dài được một thời gian, cuối cùng vẫn phải tìm ra Lâm Kiều.
Tôn Tú Chi nghiến răng: "Được rồi, mai tôi sẽ lên huyện, nói chuyện với họ cho đàng hoàng."
Nhưng chuyện ngày cưới đã được định sẵn, khách khứa, món ăn gì cũng đều đã chuẩn bị từ trước. Bất ngờ đến nói hoãn đám cưới, chắc chắn không dễ dàng, có khi còn phải bỏ ra chút tiền đền bù thiệt hại cho nhà người ta.
Nghĩ đến tất cả đều do Lâm Kiều gây ra, Tôn Tú Chi giận sôi máu: "Đợi nó quay về, xem tôi dạy dỗ nó thế nào!"
Hôm sau trời quang đãng trở lại, sau bữa sáng, Tôn Tú Chi chuẩn bị lên đường, cố chặn nhà họ Mã lại trước khi họ đến đón dâu.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa, bà ta đã thấy một gương mặt quen mà lạ đứng phía trước.
Mẹ của Lâm Kiều, Lưu Ngọc Lan, không biết đã ra ngoài từ mấy giờ, trên giày và ống quần toàn là bùn đất, đang đứng bên đường nói chuyện với ai đó.
Bà ấy có ngũ quan giống Lâm Kiều đến năm sáu phần, chỉ có đôi mắt đuôi hơi xệ trông hiền lành dịu dàng, lúc này lại đầy vẻ lo lắng.
Tim Tôn Tú Chi chùng xuống, càng nhìn rõ người đang nói chuyện với bà ấy, bà ta càng giật mình.
Ở trong cùng một làng, làm sao bà ta không nhận ra vợ của Triệu Tam, mẹ vợ cũ của Mã Vinh Lượng, thông gia trước đây của nhà họ Mã?
Hồi đó Tiểu Hà, con gái lão Triệu xảy ra chuyện, vợ lão Triệu không ít lần chỉ trời thề đất, mắng nhà họ Mã là bọn vô nhân tính.
Hai người này gặp nhau vào lúc này, muốn không nghĩ tới chuyện xấu cũng khó.
Quả nhiên vợ lão Triệu liếc thấy Tôn Tú Chi, giọng nói lớn hơn: "Thằng Mã Vinh Lượng là cái thứ gì tốt đẹp? Đồ vong ân bội nghĩa! Hồi đó không có nhà tôi giúp, một thằng trí thức còn chẳng biết trồng lúa, làm gì có mà ăn no?”
“Giờ nó quay về, cả vợ cả con cũng không cần nữa. Loại người như thế mà dám đòi cưới con bé Kiều nhà bà, chẳng trách con bé bị ép phát bệnh, phải tiêm tận hai mũi thuốc trợ tim!"
Dạo gần đây Lâm Kiều quả thật bị bệnh, trong làng chỉ có một trạm y tế, tin đồn không giấu được cũng là điều bình thường.
Chính vì cô bệnh mà Tôn Tú Chi không ngờ cô còn sức để chạy trốn, nên mới bị cô lợi dụng lúc lơ là chạy đi.
Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay tìm kiếm, cô ta đã mệt rã rời, nhắc tới Lâm Kiều là chỉ thấy phiền phức.
"Em nghĩ anh thả em ấy đi đâu được?" Lâm Vĩ vội vàng nhìn về phía ba mẹ.
Lâm Thủ Nghĩa không nghĩ theo hướng này, xua tay: "Thôi được rồi, tìm cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi."
Đợi hai đứa con vào phòng, Tôn Tú Chi múc nước nóng từ nồi lớn, lau người cho Lâm Thủ Nghĩa: "Chuyện này rốt cuộc làm sao đây?"
Ngủ thì không thể ngủ được, chưa tìm thấy Lâm Kiều, ai cũng không thể yên lòng.
Lâm Thủ Nghĩa cau mày suy nghĩ một lúc: "Cứ nói với họ rằng nó bị dính mưa rồi ốm, ngày mai không thể kết hôn, để họ chọn ngày khác."
Cưới xin là chuyện vui, ai mà muốn cưới một cô dâu ốm yếu về nhà chứ, thật chẳng may mắn gì.
Vừa hay hôm nay trời mưa lớn, lấy cớ này cũng hợp lý, chỉ là kéo dài được một thời gian, cuối cùng vẫn phải tìm ra Lâm Kiều.
Tôn Tú Chi nghiến răng: "Được rồi, mai tôi sẽ lên huyện, nói chuyện với họ cho đàng hoàng."
Nhưng chuyện ngày cưới đã được định sẵn, khách khứa, món ăn gì cũng đều đã chuẩn bị từ trước. Bất ngờ đến nói hoãn đám cưới, chắc chắn không dễ dàng, có khi còn phải bỏ ra chút tiền đền bù thiệt hại cho nhà người ta.
Nghĩ đến tất cả đều do Lâm Kiều gây ra, Tôn Tú Chi giận sôi máu: "Đợi nó quay về, xem tôi dạy dỗ nó thế nào!"
Hôm sau trời quang đãng trở lại, sau bữa sáng, Tôn Tú Chi chuẩn bị lên đường, cố chặn nhà họ Mã lại trước khi họ đến đón dâu.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa, bà ta đã thấy một gương mặt quen mà lạ đứng phía trước.
Mẹ của Lâm Kiều, Lưu Ngọc Lan, không biết đã ra ngoài từ mấy giờ, trên giày và ống quần toàn là bùn đất, đang đứng bên đường nói chuyện với ai đó.
Bà ấy có ngũ quan giống Lâm Kiều đến năm sáu phần, chỉ có đôi mắt đuôi hơi xệ trông hiền lành dịu dàng, lúc này lại đầy vẻ lo lắng.
Tim Tôn Tú Chi chùng xuống, càng nhìn rõ người đang nói chuyện với bà ấy, bà ta càng giật mình.
Ở trong cùng một làng, làm sao bà ta không nhận ra vợ của Triệu Tam, mẹ vợ cũ của Mã Vinh Lượng, thông gia trước đây của nhà họ Mã?
Hồi đó Tiểu Hà, con gái lão Triệu xảy ra chuyện, vợ lão Triệu không ít lần chỉ trời thề đất, mắng nhà họ Mã là bọn vô nhân tính.
Hai người này gặp nhau vào lúc này, muốn không nghĩ tới chuyện xấu cũng khó.
Quả nhiên vợ lão Triệu liếc thấy Tôn Tú Chi, giọng nói lớn hơn: "Thằng Mã Vinh Lượng là cái thứ gì tốt đẹp? Đồ vong ân bội nghĩa! Hồi đó không có nhà tôi giúp, một thằng trí thức còn chẳng biết trồng lúa, làm gì có mà ăn no?”
“Giờ nó quay về, cả vợ cả con cũng không cần nữa. Loại người như thế mà dám đòi cưới con bé Kiều nhà bà, chẳng trách con bé bị ép phát bệnh, phải tiêm tận hai mũi thuốc trợ tim!"
Dạo gần đây Lâm Kiều quả thật bị bệnh, trong làng chỉ có một trạm y tế, tin đồn không giấu được cũng là điều bình thường.
Chính vì cô bệnh mà Tôn Tú Chi không ngờ cô còn sức để chạy trốn, nên mới bị cô lợi dụng lúc lơ là chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.